Showbiz Phồn Hoa

Chương 80: Không liên quan đến cậu



Vừa nghe thấy có hi vọng, Khiết Ninh đang không chút do dự định trả lời thì có một giọng nói trong trẻo của chàng trai nào đó truyền đến: “Chị Khiết Khiết.”

Cô quay đầu sang nhìn, là Hồ Thành Dương đang mừng rỡ nhìn về phía cô.

Nếu như là người khác, lúc này nếu nhìn thấy Lưu Hoài Khang cũng ở đây, hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt, chắc chắn sẽ biết điều mà chào hỏi xong thì rời đi, nhưng tính cách của Hồ Thành Dương chính là như vậy, anh liền đi thẳng đến trước mặt bọn họ.

“Chị Khiết Khiết, trùng hợp quá, có thể gặp chị ở đây.” Vừa nói, anh vừa nhìn sang phía Lưu Hoài Khang.

“Anh Lưu, chào anh, hau người đang nói chuyện công việc sao?”

Khiết Ninh cười không được mà khóc cũng không xong, Hồ Thành Dương dường như là không tinh mắt gì cả.

“Chúng tôi…”

Cô đang cân nhắc, muốn tìm một cái cớ hợp lý, nhưng giọng nói của Lưu Hoài Khang đã cắt ngang suy nghĩ của cô: “Không liên quan đến cậu.”

Năm từ không chút khách khí, biểu đạt đầy đủ rằng lúc này anh ta đang rất khó chịu.

Hồ Thành Dương vẫn cố chấp không chịu bỏ đi, ngược lại còn nói chuyện đầy lý lẽ: “Anh Lưu, chị Khiết Khiết là bạn tôi, tôi chỉ là quan tâm một chút thôi.”

Khiết Ninh lập tức đứng dậy đáp lời: “Thành Dương, chị và tổng giám đốc Lưu còn có việc cần bàn, hôm khác chị nói chuyện với cậu sau.”

Đây rõ ràng là giọng điệu muốn đuổi người, Hồ Thanh Dương tất nhiên là nghe ra được, vì vậy sắc mặt anh có chút ấm ức, nhưng vẫn nghe lời và nói tạm biệt: “Vậy…được rồi, chị Khiết Khiết, có gặp rắc rối gì thì có thể đến tìm em.”

Nói xong, anh lại như không muốn sống nữa mà thấp giọng nói thêm một câu: “Nếu như anh Lưu bắt nạt chị, chị cũng có thể đến tìm em.”

Khiết Ninh cứ coi như anh tính tình trẻ con, khó khăn lắm anh mới đi khỏi, quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của Lưu Hoài Khang còn lạnh hơn lúc nãy, trong lòng cô tiếc rẻ: Rõ ràng là sắp làm anh ta xao động rồi, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Hồ Thành Dương không biết điều, những lời lúc nãy đều uổng phí rồi.

“Tổng giám đốc Lưu, Thành Dương vẫn chưa trưởng thành, vẫn là một đứa trẻ, lời nói của một đứa trẻ, mong anh đừng để bụng.”

Ánh mắt sâu xa của Lưu Hoài Khang hiện lên một tia mỉa mai: “Không nhìn ra đấy, đến trẻ vị thành niên mà em cũng ra tay được.”

Sắc mặt của Khiết Ninh hơi thay đổi: “Lưu Hoài Khang, lời này của anh là có ý gì?”

Lưu Hoài Khang không chần chừ đứng dậy rồi túm chặt lấy cái cằm xinh xắn của cô, giọng điệu đầy ý cảnh cáo: “Khiết Ninh, anh cho em tự do, không phải là để cho em dở trò lăng nhăng ở ngoài đâu nhé.”

“Em không có.” Khiết Ninh bĩnh tĩnh đáp lại.

“Em và Hồ Thành Dương chẳng qua là vì đóng phim mới thành bạn bè của nhau, chỉ là như vậy thôi, mong tổng giám đốc Lưu không vì gặp mặt mấy lần mà đã đoán chừng.”

Lưu Hoài Khang buông mạnh cô ra, sau khi liếc cô một cái lạnh lùng, anh không thèm quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng.

Khiết Ninh tất nhiên là ngoan ngoãn đi theo sau, chỉ là lúc vừa đi ra khỏi nhà hàng thì có một bàn tay tóm chặt lấy cô.

“Chị Khiết Khiết, anh Lưu có phải thật sự đang bắt nạt chị không? Em thấy sắc mặt hai người không được tốt lắm.” Hồ Thành Dương chặn cô lại, thì ra anh không đi ngay lập tức, mà vì lo lắng nên nán lại một lúc.

Khiết Ninh lập tức rút tay về, vẻ mặt nghiêm túc: “Hồ Thành Dương, đây là chuyện riêng của chị, mong cậu đừng có can dự vào quá sâu.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu nghiêm túc và không mấy thân thiện như vậy để nói chuyện với anh, sau khi Hồ Thành Dương sững sờ, đôi mắt của anh như có một cơn mưa lất phất trong đó, dường như là cực kỳ ấm ức: “Chị Khiết Khiết, em chỉ là lo lắng cho chị…em xin lỗi, có phải chị ghét em rồi không? Đều trách em thích lo chuyện bao đồng, làm chị không vui.”

Thấy anh như vậy, Khiết Ninh ngược lại không nhẫn tâm, ánh mắt nghiêm nghị đó dịu dàng đi một chút.

“Không phải chị trách cậu, chỉ là bạn bè cũng cần có giới hạn, Thành Dương, có những lúc vẫn là không cần quá nhiệt tình thì tốt hơn, sẽ làm người ta có những bối rối không nên có, biết không?”

“Vâng, em nhớ rồi.” Hồ Thành Dương nghiêm túc gật đầu.

Nhìn thấy bóng lưng của Khiết Ninh đi về phía xa, ánh mắt ngây thơ của Hồ Thành Dương dần dần trở nên không cam chịu, anh nắm chặt tay, cho đến khi chiếc xe con màu đen biến mất trong dòng xe cộ, anh mới từ từ nói: “Chú Châu, chị Khiết Khiết với anh Lưu rốt cuộc là quan hệ gì?”

Trong góc phòng, chú Châu cau mày bước lên trước: “Xem ra, nếu là vì chuyện công việc, vậy có lẽ là bạn bè, hoặc là…”

Thật ra rất có khả năng tìm ra một đáp án nào đó mà không cần nói cũng biết.

Người có thân thế như Lưu Hoài Khang, nói lúc nãy anh ta với Khiết Ninh chỉ là nói chuyện công việc, là ai thì cũng sẽ không tin, đường đường là một tổng giám đốc nổi danh, có thể nói chuyện công việc gì với một diễn viên không có tiếng tăm gì mấy?

“Hoặc là gì?” Hồ Thành Dương vẫn cố chấp hỏi.

Chú Châu khó khăn mở miệng: “Cậu chủ, có những người có lẽ duyên phận chỉ là như vậy, cậu vẫn là đừng miễn cưỡng nữa.”

Nếu như là người phụ nữ khác thì cũng bỏ đi, nhưng bây giờ xem ra, Khiết Ninh rõ ràng là có dính dáng rất nhiều đến Lưu Hoài Khang, chi bằng nhân lúc còn sớm xóa bỏ đi suy nghĩ không nên có của cậu chủ nhà ông.

“Nếu như tôi cứ phải miễn cưỡng thì sao? Hồ Thành Dương gằn giọng, nghe có chút u ám.

Trong một khu chung cư nào đó của Lưu thị.

“Lưu Hoài Khang, sức khỏe của em vẫn chưa ổn, anh đừng như vậy!”

Lúc này, Khiết Ninh đang chật vật vì bị anh ta đè trên giường, không giãy giụa được, mặt cô đỏ bừng, đang nói những lời kháng cự lại.

Lưu Hoài Khang chống ở trên người cô, đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh lùng: “Khiết Ninh, có phải đoạn thời gian này quá dung túng em rồi không, làm em quên đi thân phận của mình là gì?”

Sắc mặt của Khiết Ninh trắng bệch.

“Lưu Hoài Khang, đừng để em hận anh!” Cô không vùng vẫy được, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để bù đắp lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Lưu Hoài Khang ghìm chặt hai tay của cô lên trên đầu rồi hạ thấp người xuống, vẻ mặt lãnh khốc.

“Không phải trước nay em luôn hận anh sao?”



Tuy Khiết Ninh đã biết từ trước hình phạt của Lưu Hoài Khang chính là như thế này, nhưng không ngờ bây giờ anh còn không cho cô giải thích một tí nào, không có chút kiên nhẫn nào muốn chiếm đoạt cô.

Sau một quấn quít dưa không chút dịu dàng nào, Lưu Hoài Khang không hề lưu luyến mà bỏ đi, trong căn phòng đó chỉ còn lại Khiết Ninh với đôi mắt đỏ hoe.

Trái tim cô đã nguội lạnh, cô nằm đó một lúc lâu, cô mệt mỏi chỉnh đốn lại bản thân một chút rồi gọi cho một số điện thoại xa lạ.

“Là anh Tuyên sao? Xin chào, căn hộ đó tôi sẽ thuê.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng như gió xuân: “Được rồi, nhà cửa đã giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, cô Khiết có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào, mong chờ cô đến.”

“Cảm ơn.”

Sau khi cúp máy, Khiết Ninh cố nén sự khó chịu trong người, cô đi ngâm người bằng nước ấm, cô phải gột rửa sạch toàn bộ những mùi mà Lưu Hoài Khang để lại trên thân thể cô.

Những làn khói trắng dày đặc lượn lờ trong nhà tắm, không gian ấm áp và ướt át làm người ta mê man, Khiết Ninh chẳng qua chỉ ở trong bồn tắm một lúc nhưng đầu cô cứ nặng trĩu, cô không kìm được mà nhắm mắt lại…

Ở một nơi khác, Lưu Hoài Khang lái xe nhanh như tên bắn trên đường, sắc mặt u ám, thấy tốc độ của xe từ từ tăng lên, cuối cùng cũng dừng lại ở một giao lộ nào đó.

Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, là Trần Nhạn gọi đến.

“Tổng giám đốc Lưu, cô Tô nhất định không chịu đi, nói muốn gặp cô Khiết một lần mới đi.

Ánh mắt của Lưu Hoài Khang tràn ngập sự lạnh lẽo, giọng điệu cũng không khách khí mấy: “Chuyện vặt vãnh này cũng phải báo cáo với tôi sao?”

Trần Nhạn nhất thời cứng họng.

Chuyện này không thể trách anh chần chừ được, dù sao đoạn thời gian này sự quan tâm của tổng giám đốc đối với Khiết Ninh anh gần như là đều thấy hết, đã ngầm thừa nhận chuyện có quan hệ với Khiết Ninh, nên đây không phải là chuyện vặt vãnh, cho nên mới đặc biệt đến hỏi, bây giờ xem ra, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều rồi sao?”

“Xin lỗi, tổng giám đốc Lưu, tôi sẽ đi xử lý.” Trần Nhạn vội vàng sửa đổi theo quy củ.

Dừng ở bên đường một lúc lâu, Lưu Hoài Khang vẫn là quay ngược đầu xe đi vòng lại.

Nghĩ đến sắc mặt ảm đạm của Khiết Ninh lúc anh ta bỏ đi, anh ta vậy mà lại có một cảm giác không an tâm.

Đến chung cư một lần nữa, Lưu Hoài Khang phát hiện trong căn phòng yên tĩnh một cách bất thường, anh ta lần theo tiếng nước chảy tìm đến, thấy Khiết Ninh đang ngâm mình trong bồn tắm, mặt cô đỏ bừng không được bình thường, rõ ràng cô đã hôn mê đi!.