Showbiz Phồn Hoa

Chương 81: Muốn làm gì



“Khiết Ninh?”

Lưu Hoài Khang vỗ má cô, nhưng lại không gọi cô tỉnh lại được, anh ôm cô dậy, kéo khăn tắm quấn kín mít, sau đó ôm cô lên xe, đưa tới bệnh viện.

Khiết Ninh không biết mình đã ngủ mê bao lâu, chỉ biết là đầu mình nặng trĩu, cả người đau mỏi, khi tỉnh lại, cảm giác không thoải mái như vừa bị đánh cho một trận trong giấc mơ.

“Khiết Khiết!”

Vừa mở mắt, bên tay liền truyền đến tiếng gọi cực kì vui mừng của Tô Mẫn, lúc này Khiết Ninh mới phát hiện mình mặc áo bệnh nhân rộng rãi, đang nằm trong phòng bệnh.

“Chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Em đi gọi bác sĩ nha.” Tô Mẫn nói liên tục, có thể thấy cô rất lo lắng.

Khiết Ninh sờ trán, cố gắng nhớ lại: “Chị bị làm sao thế?”

“Bác sĩ nói là chị bị ngất khi tắm, suýt chút nữa bị sốc vì thiếu oxi.” Tô Mẫn trong lòng sợ hãi, trả lời: “Nếu không phải tổng giám đốc Lưu phát hiện sớm, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào!”

Nghe lời nhắc nhở của cô trợ lý nhỏ, lúc này Khiết Ninh mới nhớ ra chuyện lúc trước, nhưng lại không có chút cảm kích nào với Lưu Hoài Khang.

Suy cho cùng, nếu không phải là vì anh ta, cô có đen đủi đến thế không?

Sau khi bác sĩ đến kiềm tra, nói rõ không còn gì đáng ngại, chỉ là có chút dấu hiệu huyết áp thấp, vì thế cần phải nghỉ ngơi thật tốt, thường ngày phải chú ý nhiều hơn, sau đó liền rời đi.

Nét lo lắng trên mặt Tô Mẫn cuối cùng cũng đỡ hơn: “Vẫn may vẫn may, may là không có chuyện gì lớn. Khiết Khiết, chị cũng thật là, sao tắm lâu như thế chứ? Hôm nay may là có tổng giám đốc Lưu…”

Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, dường như đến bây giờ mới ý thúc được chuyện gì đó rất đáng sợ… Sao tổng giám đóc Lưu lại cứu được Khiết Ninh khi cô đang tắm? Cũng không thể là đi qua gặp phải chứ?

“Khiết Khiết, chị, chị và tổng giám đốc Lưu… rốt cuộc là có quan hệ gì?” Tô Mẫn nghi ngờ nói.

Trước đây cô đã cảm thấy giữa hai người có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng mãi không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, còn cho rằng mình nghĩ quá nhiều, nhưng giờ xem ra, tuyệt đối không đơn giản!

Khiết Ninh nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

Lúc này, giọng nói nghiêm túc quen thuộc của Trần Nhạn vang lên ở cửa: “Cô Khiết đã tỉnh rồi à?”

Nói rồi, anh ta nghiêng người để người đàn ông bên cạnh đi vào trước, sau đó đặt một đống thuốc bổ lên bàn, im hơi lặng tiếng rời đi.

“Chào tổng giám đốc Lưu.” Thấy Lưu Hoài Khang, Tô Mẫn hơi sợ hãi: “Vậy… Khiết Khiết, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi mua ít đồ ăn cho chị, lát nữa sẽ quay lại.”

Cửa phòng bệnh bị đóng lại, ý cười cuối cùng trên mặt Khiết Ninh cũng biến mất, lạnh lùng nhìn người đàn ông nhìn cô từ trên cao xuống ở bên cạnh.

“Tổng giám đốc Lưu trăm công nghìn việc, còn đặc biệt đến thăm bệnh, thật sự khiến tôi lo sợ trong lòng, thế nhưng giờ tôi buồn ngủ rồi, mời anh ra ngoài cho.”

Lưu Hoài Khang híp mắt: “Đây là thái độ cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình sao?”

Khiết Ninh cười: “Ân nhân cứu mạng? Nếu không phải vì tổng giám đốc Lưu, sợ là tôi cũng không có cơ hội vào bệnh viện.”

Nghĩ tới mấy lần cô bị thương vào viện, có lần nào không phải vì Lưu Hoài Khang? Vậy mà đối phương không có chút áy náy nào sao? Không phải vẫn đối xử không chút khách sáo với cô như thường sao?

“Lưu Hòai Khang, thật sự tôi rất muốn hỏi anh, nếu đổi thành Cố Thi Anh, anh có nỡ giày vò cô ta thế này không?”

Giày vò… Hừ, vậy mà cô lại cảm thấy ở bên anh là một loại giày vò.

Chút thương tiếc trong mắt Lưu Hòai Khang triệt để biến mất vì câu nói này: “Cô ấy là ai, cô lại là ai, có tư cách gì mà so sánh với nhau?”

Khiết Ninh lại cười xinh đẹp, cho dù nụ cười này rất yếu ớt: “Sao lại không có tư cách chứ? Dù sao tôi cũng từng là người bên gối của tổng giám đốc Lưu, hơn nữa anh cũng rất hưởng thụ, sao có thể trở mặt vô tình nhanh thế chứ?”

Rõ ràng nụ cười của cô không rực rỡ, nhưng lại khiến Lưu Hoài Khang có cảm giác chói mắt.

“Khiết Ninh, chú ý thái độ của cô.”

Khiết Ninh vẫn cười như cũ: “Thái độ của tôi làm sao? Còn chưa đủ hèn mọn sao? Hay là nói vì tôi ngồi anh đứng, chỉ điểm này đã khiến anh không thể chịu được? Lưu Hoài Khang, nếu anh chỉ thuần túy là mê đắm cơ thể của tôi, thì đừng làm những chuyện thừa thãi, còn không bằng anh cứ để tôi hôn mê mãi trong nhà tắm còn hơn!”

Rõ ràng anh đã khiến cô ảo tưởng thấy ấm áp vô số lần, nhưng hết lần này đến lần khác khiến cô quay về hiện thực, loại cảm giác thấp thỏm này, cô thật sự chịu đủ rồi.

Vì cảm xúc kích động, Khiết Ninh nói xong liền cảm thấy chóng mặt, không nhịn được mà nhắm mắt, lấy tay day huyệt thái dương.

Nhìn dáng vẻ cậy mạnh này của cô, Lưu Hòai Khang lạnh mặt nói: “Từ ngày trêu chọc tôi, cô nên biết rằng, cho dù muốn chết, cũng phải tôi nói mới tính.”

Khiết Ninh mở mắt, lộ ra biểu cảm không thể tin nổi: “Lưu Hoài Khang, dựa vào cái gì?”

Dựa vào cái gì mà cuộc đời của cô lại do anh làm chủ? Dựa vào cái gì mà cô luôn phải khuất phục anh?

Lưu Hoài Khang trả lời hùng hồn: “Dựa vào cô là của tôi.”

Khoảnh khắc này, Khiết Ninh bỗng cảm thấy rất bất lực, rất tuyệt vọng, cả đời này của cô dường như thật sự không thể thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông này, nhưng cô không cam tâm, bởi vì cô… dường như đã đánh mất trái tim mình, nhưng hiển nhiên Lưu Hoài Khang không chút động lòng với cô.

“Hừ, Khiết Ninh, cô thật sự không có tiền đồ.” Khiết Ninh tự mình lẩm bẩm một câu.

Vì sự trầm mặc của cô, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Lưu Hòai Khang cũng cảm thấy khó xử, tự nhiên hỏi: “Muốn ăn gì?”

Dường như sự đối chọi gay gắt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lúc này Khiết Ninh cũng không muốn tiếp tục giằng co với anh, dù cho thế nào cô cũng khó chịu, vì thế cam chịu, nói: “Đồ ăn ngon.”

Lưu Hoài Khang vừa định nói chuyện, điện thoại bỗng reo lên, anh cũng không kiêng kỵ, trực tiếp nghe máy trước mặt Khiết Ninh, rõ ràng là là chuyện công việc, anh cũng không có thời gian ở lại đây nữa.

“Lát nữa tôi bảo Trần Nhạn chuẩn bị. Hiện giờ, nghỉ ngơi cho tốt.” Đến lời dặn dò của Lưu Hoài Khang nghe cũng giống như đang ra lệnh.

Khiết Ninh lặng lẽ nằm xuống, dáng vẻ không chút tinh thần khiến trái tim Lưu Hoài Khang phiền muộn đến lạ kỳ.

Trước khi đi, anh bỗng nói: “Khiết Ninh, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cô sẽ có tất cả mọi thứ cô muốn.”

Sắc mặt Khiết Ninh không hề vui mừng vì lời hứa mà vô số phụ nữ ao ước này, ngược lại, cô nhàn nhạt hỏi một câu: “Vậy sao? Vậy tổng giám đốc Lưu biết tôi muốn gì không?”

Lời này khiến Lưu Hoài Khang hơi nhíu mày lại.

Không phải muốn tiền tài, quyền lợi, danh tiếng sao? Mọi người đều thích như thế này, không có lý nào Khiết Ninh không thích, những thứ này, chỉ cần nguyện ý, anh đều có thể cho cô.

“Bỏ đi.” Khiết Ninh thu lại sự khác lạ của mình, bĩu môi: “Vậy sau này làm phiền tổng giám đốc Lưu chiếu cố nhiều hơn. Anh đi làm việc của anh đi, tôi không tiễn anh nữa.”

Không lâu sau khi anh rời đi, Khiết Ninh còn chưa kịp suy nghĩ linh tinh cái gì, Tô Mẫn đã mang hộp cơm quay lại.

“Khiết Khiết, nhìn này, đều là các món chị thích.” Tô Mẫn chăm sóc mở hộp cơm ra cho cô, thuận tiện pha một cốc yến mạch: “Sau khi ăn song, nghỉ ngơi thật tốt, chắc là không sao rồi.”Đọc nhanh tại VietWriter

Khiết Ninh gật đầu: “Cảm ơn em, Mẫn Mẫn.”

Loại chuyện như nhập viện này, đáng lẽ ra nên để người nhà đến chăm sóc, nhưng Khiết Ninh lại ngược lại, không hề muốn Khiết Thành biết, bằng không lại giải thích một hồi, còn khiến cậu càng thêm nghi ngờ và lo lắng.

“Không sao, còn khách sáo với em làm gì?” Tô Mẫn cười, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Khiết Ninh biết, chuyện hôm nay đã không giấu được trợ lý nữa, còn tiếp tục che giấu sẽ chỉ thể hiện là cô không đủ tin tưởng Tô Mẫn, vì thế cô thản nhiên nói: “Em muốn hòi gì thì hỏi đi.”

Tô Mẫn ngập ngừng do dự một lúc, sau đó mới nói: “Khiết Khiết, có thể thấy tổng giám đốc Lưu rất để ý đến chị, hơn nữa còn rất hiểu tình cảnh của chị, bằng không sẽ không dặn dò em đến đây, hơn nữa còn đặc biệt dặn em không nói cho người nhà của chị. Vì thế, em muốn mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc hai người có quan hệ gì thế? Bạn bè sao?”