Showbiz Phồn Hoa

Chương 82: Rốt cuộc là vì sao



Bạn? Nếu lời nói dối này truyền ra, đến bản thân Khiết Ninh cũng không tin.

“Sao có thể là bạn chứ?” Khiết Ninh nhếch mép, không định cố tình giấu diếm, vì thể hỏi ngược lại: “Em cảm thấy hai người chị nhìn giống bạn bè sao?”

Tô Mẫn không chút do dự: “Không giống, giống tình nhân!”

“…” Khiết Ninh nhướn mày: “Mẫn Mẫn, chị phát hiện mắt nhìn của em ngày càng không ra gì.”

“Không phải sao?” Tô Mẫn cực kì ngạc nhiên: “Nhưng em thấy tổng giám đốc Lưu khá quan tâm chị mà, sao lại không phải được chứ? À… em biết rồi, có phải hai người giữ bí mật với người ngoài, vì thế chỉ có thể là người tình bí mật đúng không?”

Khiết Ninh khóc không được mà cười cũng không xong: “Em nghĩ đi đâu thế, em cảm thấy Lưu Hoài Khang sẽ coi trọng chị sao? Hơn nữa, anh ta còn có vợ sắp cưới đó.”

Tô Mẫn nghiêm mặt: “Khiết Khiết, đừng tự coi nhẹ mình, chị tốt thế này, rất xứng với tổng giám đốc Lưu. Hơn nữa, không phải lúc trước cái cô vợ sắp cưới kia và tông giám đốc Lưu bị lộ ra là tình cảm không tốt sao?”

Nói rồi, cô ấy vỗ ngực đảm bảo: “Chị yên tâm, nhất định em sẽ giữ chặt miệng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ!”

Nhìn dáng vẻ cực kì chắc chắn của trợ lý, nhất thời Khiết Ninh không nói ra sự thật được.

Ai mà không có chút tự tôn chứ? Hơn nữa đối mặt với Tô Mẫn, có lúc giống hệt như đối mặt vớ Khiết Thành, là đối tượng khiến cô khó lòng thản nhiên bày tỏ hết thế tục đen tối, vì thế câu “bao nuôi” kia, cuối cùng vẫn không nói thành lời.

“Khiết Khiết, chị và tổng giám đốc Lưu bắt đầu từ bao giờ thế?” Tô Mẫn hóng chuyện.

Khiết Khiết cười khổ: “Mẫn Mẫn, thật ra chị và Lưu Hoài Khang không phải…”

Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, Khiết Ninh cầm lên nhìn, là em trai cô – Khiết Thành gọi tới.

“Chị, chị quay xong chưa?”

Khiết Ninh nghe thấy giọng điệu của cậu, dường như đang muốn hẹn cô, vì thế vội vàng nói: “Xong rồi, chỉ là chị còn có chút chuyện khác.”

Quả nhiên, đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Vậy không sao, em chờ chị về.”

“Sao thế? Cãi nhau với bạn gái à?” Khiết Ninh trêu chọc.

Vậy mà giọng điệu của Khiết Thanh lại không hề thoải mái hơn trước trò đùa của cô, ngược lại, giọng càng thêm nghiêm túc: “Chị, xong việc thì về nhà sớm nhé, em chờ chị cùng nhau ăn cơm.”

“Cái này… Chị không thể đảm bảo mấy giờ có thể về, có khả năng sẽ rất muộn.” Khiết Ninh nghe mà hơi lo lắng, dù sao em trai cô chưa từng dùng giọng điệu nặng nề như vậy nói chuyện với cô: “Xảy ra chuyện gì rồi sao? Bằng không giờ em nói một chút với chị?”

“Nói tóm lại, chị về sớm chút là được.” Lần đầu tiên Khiết Thành chủ động ngắt cuộc gọi của cô.

Mấy câu nói của em trai khiến cô cực kì lo lắng, Khiết Ninh cũng không quan tâm mình đang nghỉ ngơi quan sát sức khỏe ở bệnh viện, đến cơm cũng không ăn mấy, vội bảo Tô Mẫn làm thủ tục xuất viện.

Về đến nhà, Khiết Ninh vừa nhìn liền thấy Khiết Thành đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ trên sofa trong phòng khách.

“Thành, sao đột nhiên hôm nay em lại tới thế?” Khiết Ninh bước tới hỏi: “Cãi nhau với bạn gái sao?”

Khiết Thành ngẩng đầu lên, đứng dậy, chỉ vào bản báo cáo được gấp lại trên bàn uồng nước: “Chị, nói cho em biết, nhưng thứ này có phải là thật không?”

Khiết Ninh ngây người, thấy vẻ mặt của em mình cực kì u ám, vì thế tiến lên nhìn mấy trang giấy trên bàn uống nước, lập tức sắc mặt tối sầm lại: “Em, sao em lại mò được mấy thứ này?”

Đống báo cáo này, chính là những báo cáo số liệu và kết quả kiểm tra sức khỏe còn giữ lại từ lần phẫu thuật ghép thận lúc trước, bao gồm các báo cáo khi hồi sức ở bệnh viện, bên trên viết rất rõ ràng là phẫu thuật ghép thận và sinh non, bây giờ, cho dù Khiết Ninh muốn phủ nhận cũng không được.

Nhìn biểu cảm nhất thời không nói được gì của chị mình, Khiết Thành lập tức hiểu rõ, sắc mặt vừa đau đớn vừa tức giận.

“Chị, lúc trước chị nói là tiểu phẫu, vậy mà em lại tin là thật! Khó trách em hỏi chị bao nhiêu lần, chị đều qua loa cho xong, em tôn trọng chuyện riêng tư của chị, nhưng chị cũng không thể giấu em chuyện quan trọng như này, chị còn coi em là người thân của chị sao?”

Sau khi tỉnh lại, Khiết Thành chưa từng tức giận như này, trừ việc trách chị mình giấu diếm, cậu cũng cảm thấy đau khổ.

“Thành, những chuyện này đều đã qua rồi, giờ chị đã hồi phục cực kì tốt, những chuyện trước kia đừng…”

Khiết Ninh còn chưa nói xong, đã bị Khiết Thành tức giận ngắt lời.

“Chị nói thì thật nhẹ nhàng, nhưng đó là một quả thận đó. Chị nói cho em biết, rốt cuộc là vì sao lại làm cuộc phẫu thuật này? Là chị tự nguyện hay có ai ép buộc chị?”

Từng câu, từng câu ép hỏi, khiến đầu óc Khiết Ninh cực kì rối loạn.

Sớm biết sẽ bị em mình phát hiện, cô nên trực tiếp vứt mấy thứ linh tinh này đi!

“Sao em có thể lục đồ của chị chứ?” Bất đắc dĩ, Khiết Ninh cố ý chuyển chủ đề.

Khiết Thành tức giận, nói: “Mấy ngày nay chị nhắc đến chuyện muốn chuyển nhà, vì thế hôm nay em tranh thủ qua đây, định giúp chị dọn dẹp đồ đạc, nhưng không ngờ… Chị, cho dù chuyện này đã qua rồi, vậy ít nhất chị cũng nên nói cho em lý do, nói cho em đối tượng nhận thận là ai chứ? Là người nhà của chị, đến quyền được biết những chuyện này mà em cũng không có sao?”

“Thành, chị không phải có ý đó.” Khiết Ninh nhíu chặt mày, mím môi do dự mãi.

Xem ra, hôm nay không nhảy qua vấn đề này được nữa.

Bỗng nhiên, Khiết Thành nhớ ra gì đó, sắc mặt cứng ngắc, nói: “Không lẽ… là vì em sao?”

Một câu liền đoán trúng, lại khiến mặt Khiết Ninh lập tức trắng bệch.

Thấy phản ứng này của chị, Khiết Thành càng hiểu rõ mình đoán trúng gì rồi, trong mắt lộ ra tia khó lòng tin tưởng: “Thật sự là vì em sao? Sao có thể… sao có thể chứ?”

Cậu ngồi bịch xuống sofa, ôm đầu, nhíu mày đau khổ, khiến Khiết Ninh nhìn mà lo lắng.

“Không phải, không phải là vì em! Thành, thật sự không phải là chuyện gì lớn lắm, em nghe chị nói, chuyện này không trách em, đều là quyết định của chị, là chị tự nguyện giúp người bệnh kia, nên mới hiến thận.”

Khiết Thành ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, hỏi: “Được, coi như là đúng như chị nói, vậy chị nói cho em, mẹ đâu? Mẹ đi đâu rồi?”

Lâu như vậy vẫn chưa thấy mẹ mình, Khiết Ninh biết có tìm cớ như nào, em trai cũng sẽ không tin vào lời nói dối thiện ý của cô.

“Mẹ, bà ấy đã…” Khiết Ninh không nói thành lời, ánh mắt ảm đạm.

Khiết Thành ý thức được gì đó, biểu cảm hơi suy sụp: “Không đâu, không phải là sự thật!”

“Thành, em bình tĩnh một chút.”

Khiết Ninh vội vàng giữ lấy em trai, cô lo lắng nhất là cảm xúc của em mình bị kích động, nhưng chuyện như này vẫn cứ xảy ra.

“Những chuyện này đều đã qua rồi, cho dù mẹ không còn nữa, nhưng vẫn còn chị ở với em mà.”

Thế nhưng, lúc này Khiết Thành hoàn toàn không nghe hiểu những lời này, đã hoàn toàn đắm mình trong đau thương.

Khiết Ninh còn muốn nói gì đó để an ủi em mình, nhưng Khiết Thành bỗng đẩy cô ra, cắm đầu xông thẳng ra ngoài!

“Thành!” Khiết Ninh vừa gọi vừa đuổi theo, nhưng cô vừa trở về từ bệnh viện, vốn đã không có sức, căn bản không đuổi kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn em trai dần dần xa hơn.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lo lắng bắt xe bên lề đường, định đuổi theo, nhưng lúc này lại không có chiếc taxi nào dừng lại.

“Thành…” Khiết Ninh đứng bên lề đường, vừa lo lắng vừa ân hận.

Lúc này, một chiếc Lamborghini đỗ lại bên cạnh cô, cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt không vui của Lưu Hoài Khang.

“Ai cho phép cô xuất viện?”

Câu chất vấn này khiến Khiết Ninh ngây người, sau đó cô bỗng cúi người cầu xin anh: “Tổng giám đốc Lưu, tôi làm thế là có lý do, lúc khác tôi giải thích với anh sau, giờ anh có thể chở tôi một đoạn không? Tôi muốn đi tìm Thành.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Lưu Hoài Khang cũng không cố ý làm khó nữa, ném lại hai chữ: “Lên xe.”

Trong lòng Khiết Ninh cảm kích, vội vàng lên xe.

Thế nhưng đi mãi, cũng không thấy bóng dáng Khiết Thành ở bên đường.

“Thành…”

Dáng vẻ nhíu mày lo lắng của Khiết Ninh khiến Lưu Hoài Khang cực kì không thoải mái, anh không thích người phụ nữ của mình lo lắng cho người đàn ông khác, cho dù là người thân ruột thịt cũng không được.

Nghĩ vậy, anh liền trực tiếp quay đầu xe lại.

“Anh làm gì thế?” Khiết Ninh vội vàng hỏi.

Lưu Hoài Khang không hề chớp mắt: “Tôi sẽ cho người tiếp tục tìm cậu ta, bây giờ, cô cần nghỉ ngơi.”

“Lưu Hoài Khang, Thành không phải là người nhà của anh, anh có thể không để tâm, nhưng tôi không thể!” Khiết Ninh cố chấp nói: “Cứ tìm được người đã rồi nói, tôi sợ nó nghĩ không thông suốt…”

Lưu Hoài Khang lại nói lạnh lùng: “Một chút khó khăn đã khiến cậu ta không thể nghĩ thông suốt, không khỏi quá yếu đuối.”

Khiết Ninh sững sờ, trong lòng chua xót, lồng ngực cực kì khó chịu.