Showbiz Phồn Hoa

Chương 83: Thông cảm cho



“Anh thì biết gì chứ? Một chút khó khăn… Ha, trong mắt anh, nỗi đau mất mẹ chẳng qua chỉ là như vậy sao? Lưu Hoài Khang, căn bản anh không hiểu cái gì, dựa vào đâu mà nói nhẹ nhàng như thế?”

Vành mắt cô ửng đỏ, nước mắt rưng rưng, long lanh khiến người khác tiếc thương, nhưng Lưu Hoài Khang chỉ khẽ liếc qua, không hiểu sao trong lòng liền co rút.

“Đủ rồi, tôi sẽ cho tìm được Khiết Thành cho cô.” Giọng điệu của anh có chút mất kiên nhẫn, cương quyết như ra lệnh: “Không được khóc.”

Nước mắt dường như sắp rơi của Khiết Ninh kẹt cứng ở hốc mắt, cô uất ức quay đầu lại, định thu lại vẻ yếu đuối của mình.

Người đàn ông này căn bản không có trái tim, đến nước mắt cũng không cho rơi xuống.

Hừ, suy cho cùng, căn bản là anh thấy cô phiền phức mà chán ghét, đổi thành Cố Thi Anh, sợ là anh dỗ còn không kịp.

Có lẽ là thật sự cả tinh thần và sức lực đều đã kiệt quệ, ngoài miệng Khiết Ninh rất cố chấp, nhưng trên thực tế, sau khi quay về, cô lại mệt quá mà từ từ thiếp đi.

Chỉ là, ngủ cực kì không yên giấc, đến trong giấc mơ cùng gọi “Thành, Thành”, Lưu Hoài Khang nghe mà ngày càng nhíu chặt mày.

“Trần Nhạn, đưa một phần tư liệu về gia đình Khiết Ninh cho tôi.” Lưu Hoài Khang cầm điện thoại, dặn dò cấp dưới.

Thật ra, không phải là trước kia anh chưa từng xem qua tư liệu về gia cảnh của Khiết Ninh, nhưng lúc đó chỉ là vội vàng lướt qua, không để ý xem nhà cô có bao nhiêu người, tình hình cụ thể như thế nào, hiện giờ, anh lại có chút hứng thú với quá khứ của cô.

Khi Khiết Ninh tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, hiếm lạ là, Lưu Hoài Khang lại nằm bên cạnh cô, không hề rời đi.

Cô vừa muốn động đậy, đôi mắt Lưu Hoài Khang liền mở ra, dường như đang đợi cô tỉnh lại.

“Khiết Thành gọi điện thoại cho cô.” Lưu Hoài Khang mở lời trước: “Hai ngày nay cậu ta muốn yên tĩnh một mình, tạm thời không qua đây.”

Trong lòng Khiết Ninh hơi thoải mái, em cô có thể nói như vậy, chứng minh cậu đã chấp nhận sự thật.

“Nó còn nói gì nữa không?”

Lưu Hoài Khang dần dần lại gần cô: “Cuối cùng, cậu ta bảo cô giữ gìn sức khỏe.”

Sắc mặt Khiết Ninh ảm đạm, lại thấy anh tiếp tục nói: “Tối qua nghe máy giúp cô, sau đó không thể ngủ sâu được nữa, có phải cô nên bù đắp một chút?”

“Cũng không phải tôi bảo anh nghe.” Tâm trạng Khiết Ninh không tốt, đến sự nghi kỵ và ngụy trang thường ngày cũng không còn nữa.

Lưu Hoài Khang nói hùng hồn: “Nếu không có tôi, cô ngủ sâu như thế, nhất định sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của em trai cô.”

Khiết Ninh im lặng, dường như đúng là như vậy, cho dù nói thế nào, quả thật tối qua anh đã dẫn cô đi tìm một lúc, vì thế cô liền nói thản nhiên: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn mồm, ai mà không biết.”

Khiết Ninh mệt mỏi nhấc mí mắt: “Tổng giám đốc Lưu, rất xin lỗi, hiện giờ quả thật tôi không có sức phục vụ anh, cũng không biết còn có thể dùng cách cảm ơn nào khác, hay là anh chờ tôi khỏe lại, tùy anh sai khiến, được không?”

Lưu Hoài Khang chẳng nói có được hay không, trực tiếp đứng dậy: “Xin nghỉ cho cô rồi, ở nhà nghỉ khỏe hẳn rồi hẵng đến đoàn phim.”

“Tổng giám đốc Lưu, anh không cảm thấy anh rất kỳ lạ sao?” Khiết Ninh nhìn anh chằm chằm, nói chầm chậm: “Mấy ngày nay, dường như anh quá quan tâm đến chuyện của tôi thì phải? Thật sự chỉ là sự chăm sóc cơ bản của bạn cùng giường sao?”

“Bằng không, cô cho là gì?” Lưu Hoài Khang hờ hững liếc nhìn cô.

Khiết Ninh cười thản nhiên: “Tôi còn cho rằng tổng giám đốc Lưu bất giác yêu tôi rồi, hại tôi mừng hụt.”

Biết rõ đây là lời ngon ngọt quen thuộc của phụ nữ, nhưng dường như góc nào đó tận nơi đáy lòng của Lưu Hoài Khang vẫn hơi rung động, nhưng khóe miệng lại vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt như cũ.

“Tôi khuyên cô, tốt nhất nên dưỡng sức thật tốt, bằng không, đến một chút chiều chuộng cũng chả còn bao nhiêu.”

“Thật sự cảm ơn lời nhắc nhở thiện ý của tổng giám đốc Lưu.” Khiết Ninh không đổi sắc mặt, đáp lời: “Chỉ là, tôi thấy tổng giám đóc Lưu trước giờ luôn làm theo ý mình, khi có hứng thú, cũng không quan tâm tôi sống hay chết đâu nhỉ?”

Cô đang mỉa mai chuyện không chút lãng mạn lúc trước.

“Khiết Ninh, tôi hy vọng cô nên đặt tâm trí vào việc lấy lòng tôi, chứ không phải đối chọi với tôi.” Lưu Hoài Khang chỉnh lại cổ áo: “Cô biết đấy, trước giờ tôi không quá khoan dung.”

Đối mặt với lời cảnh cáo của anh, đương nhiên Khiết Ninh đến điểm là dừng: “Sao tôi dám đối chọi với anh chứ, chỉ là có lúc vụng miệng, nếu nói cái gì không hay đắc tội tổng giám đốc Lưu, mong anh thông cảm cho.”

Lưu Hoài Khang thờ ơ liếc nhìn cô, bước đi vững vàng, rời khỏi gian phòng,

Nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, trong lòng Khiết Ninh ít nhiều cũng có chút thất vọng, cô còn cho rằng xảy qua chuyện tối qua, Lưu Hoài Khang sẽ hỏi đến cùng xem có chuyện gì xảy ra, kết quả anh không hề hỏi một câu nào.

Phản ứng này thật sự như người xa lạ, cô còn cố ý giả vờ nói anh đang quan tâm, quả thật là lừa mình dối người.

Vì Lưu Hoài Khang dặn dò, chuyện anti-fan tấn công xảy ra hôm đó không bị giới truyền thông trắng trợn đăng tin, chỉ bị coi như lời đồn thổi bị bàn ra tán vào trong đoàn phim mà thôi, nhưng cho dù không khiến người khác chú ý, kết quả điều tra cũng phải rõ ràng.

Anti-fan kia là fan cứng của Triệu Hồng Ngọc, nghe những lời đồn giả giả thật thật trên mạng kia, cho rằng Khiết Ninh chính là “hung thủ” hãm hại Triệu Hồng Ngọc mai danh ẩn tích, vì thế mới mạo hiểm diễn một màn kia.

Phim trường, trong đoàn phim nào đó…

“Này, trách tôi quá không cẩn thận, không thể bảo vệ Khiết Khiết kịp thời, vì thế mới liên lụy đến cô Triệu.” Tô Mẫn thành tâm xin lỗi Triệu Giai Kỳ trong phòng trang điểm.

Triệu Giai Kỳ vội vàng nói: “Đừng nói như vậy, đấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sao có thể trách cô chứ?”

Tô Mẫn vẫn cực kì áy náy.

Lúc này, tiếng Khiết Ninh nói chuyện cùng nhân viên đoàn phim từ xa vọng lại, Tô Mẫn quay đầu nhìn cô, khóe mắt hơi đỏ lên: “Khiết Khiết, sức khỏe của chị thế nào rồi?”

Hôm nay Tô Mẫn không theo đoàn phim, cũng không đến cùng Khiết Ninh, dù sao cô ấy cũng đã bị sa thải, giờ chỉ là bạn bè đến thăm mà thôi.

“Mẫn Mẫn, chị đang định đi tìm em, em đến thật đúng lúc.” Khiết Ninh mỉm cười, cũng không quên chào hỏi Triệu Giai Kỳ: “Cô Triệu, cô khỏe rồi chứ?”

“Không sao, vốn cũng không nghiêm trọng lắm.” Triệu Giai Kỳ chủ động tiến lại gần, mang theo giọng điệu rất quen thuộc: “Chị Khiết Khiết, tôi có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi chị, chị và tổng giám đốc Lưu… có quan hệ gì?”

Khiết Ninh biết ngay sẽ không thể thoát khỏi vấn đề này, dù sao người phụ nữ này tận mắt thấy cô bị Lưu Hoài Khang đưa ra khỏi phòng bệnh.

“Chính là…”

Cô đang định qua loa cho xong, Tô Mẫn ở bên cạnh bỗng giải vây: “Thật ra chỉ là tổng giám đốc Lưu khá xem trọng Khiết Khiết, muốn chú trọng bồi dưỡng chị ấy, nhưng gần đây Khiết Khiết thường xuyên bị thương, vì thế tổng giám đốc Lưu quan tâm hơn một chút. Mọi người đều biết, lần trước tổng giám đốc Lưu còn tự mình đến đoàn phim tham gia tiệc đóng máy của Khiết Khiết mà.”

Vài câu nói khiến Khiết Khiết thay đổi cách nhìn, không ngờ cô nhóc này cũng biết ăn nói đấy, câu chữ nào cũng miêu tả Lưu Hoài Khang thành một cấp trên biết quý trọng người tài, còn cô chính là ngôi sao nhỏ yêu nghề kính nghiệp, quan hệ với anh chỉ có thế mà thôi.

Nói xong mấy câu trước, Tô Mẫn còn nghịch ngợm nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô Triệu, những lời vừa rồi cô đừng nói với người khác, bằng không sẽ khiến nhiều người ghen ghét Khiết Khiết nhà chúng tôi nha.”

Sắc mặt Triệu Giai Kỳ hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền tự nhiên trở lại, nửa đùa nửa thật nói: “Như vậy à, quả thật chị Khiết Khiết nên được chú trọng bồi dưỡng, người thích phái thực lực không nhiều, phải dựa vào chị Khiết Khiết chống đỡ nửa bầu trời rồi. Hai người yên tâm, tôi đảm bảo một chữ cũng không lộ ra ngoài.”

Khiết Ninh cười cởi mở: “Tôi sẽ cố gắng đi vào hàng ngũ phái thực lực, cảm ơn lời chúc của cô.”

Trải qua sự cố như này, quan hệ giữa Triệu Giai Kỳ và Khiết Ninh cũng hòa hợp hơn không ít, hai người ít khi nói chuyện trước kia, giờ thỉnh thoảng sẽ thảo luận kịch bản và tính cách nhân vật, trái lại có dáng vẻ khá hòa hợp.