Showbiz Phồn Hoa

Chương 84: Nuông chiều



Quay phim xong, Khiết Ninh đưa Tô Mẫn đến “Phong Hành’, chuẩn bị cầu tình lần nữa, còn Triệu Giai Kỳ lại ngồi lên xe Nanny Van.

Nhìn xe của Khiết Ninh đi phía trước, cô ta nghe một cuộc điện thoại, nụ cười trên môi khiến người khác hơi sợ hãi.

“Không bị phát hiện ra gì chứ?”

Đầu dây bên kia, trợ lý trả lời chắc chắn: “Yên tâm đi cô hai, người kia đã một mình gánh hết mọi trách nhiệm, lấy thân phận là anti-fan, có điều tra thế nào cũng không điều tra đến chỗ cô được.”

Khóe miệng Triệu Giai Kỳ càng giương cao hơn: “Vậy thì tốt, chẳng qua, cho dù có điều tra được gì, tôi cũng có cách rửa sạch tội cho mình. Được rồi, về sau thì nghe theo lời dặn dò của tôi, đoạn thời gian này tôi phải tạo dựng quan hệ tốt với họ Khiết kia, không thể lãng phí cơ hội lần này.”

Ngắt máy, cô ta hơi híp mắt lại, lẩm bẩm: “Chờ đi Khiết Ninh, tôi sẽ không dễ xử lý như người chị ngu ngốc kia của tôi đâu.”

Tầng cao nhất tòa nhà “Phong Hành”, trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Yêu cầu gặp mặt Khiết Ninh bị từ chối thẳng thừng, Lưu Hoài Khang căn bản không gặp vì công việc bận rộn, cũng không biết thật sự như thế hay chỉ là lấy cớ.

“Vậy… Đại khái lúc nào tổng giám đốc Lưu của mấy người mới hết bận?” Khiết Ninh không định rời đi, tiếp tục truy hỏi, dù sao cũng không phải lần đầu cô dày mặt thế này.

“Xin lỗi cô Khiết, tôi cũng không rõ.” Trần Nhạn trả lời, mặt không biểu cảm.

Tô Mẫn thở dài: “Bỏ đi Khiết Khiết, không ai có thể thay đổi quyết định của tổng giám đốc Lưu, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

Khiết Ninh không cam lòng, cô bị anh dày vò một trận, suýt chút nữa đen đủi đến mức bị sốc, sao có thể tiếp nhận sự thật này chứ? Nhất định phải đòi chút phúc lợi ở chỗ anh.

Khi nói chuyện, tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” lanh lảnh vang lên, khiến đám Khiết Ninh ngoảnh lại nhìn.

Câu “Người tốt chẳng thấy đâu, người xấu thì cứ liên tục đến” thật sự ứng nghiệm, khuôn mặt quen thuộc kia, đó không phải là Cố Thi Anh sao?

Đương nhiên Cố Thi Anh cũng nhìn thấy cô ngay, vẻ mặt lập tức trở nên hơi khó coi.

“Cái đồ hồ ly tinh nhà cô, vậy mà dám tìm đến công ty của anh Hoài Khang sao?” Cố Thi Anh không hề khách sáo, vừa đến liền nói một câu chói tai như này.

Thấy người vừa đến khí thế mạnh mẽ, Tô Mẫn liền chắn trước mặt Khiết Ninh, trừng mắt nói: “Cô gọi ai là hồ ly tinh chứ? Đừng có mạnh miệng!”

Cố Thi Anh đánh giá một lượt, ánh mắt tràn đầy sự coi thường: “Cô chui từ đâu ra thế?”

“Cô… Sao cô có thể ăn nói không chút lễ nghĩa như thế chứ?’ Tô Mẫn chưa từng thấy người phụ nữ nào vênh váo hống hách như này, lập tức có chút không chống đỡ nổi.

Khiết Ninh lại bình tĩnh tiếp lời: “Đúng vậy, sao có thể không chút lễ nghĩa như thế chứ? Thật sự gia giáo nhà họ Cố khiến người khác khó mà khen được, dạy con gái cách dùng từ ‘hồ ly tinh’ thì lại rất thành thục.”

Cố Thi Anh nào có miệng lưỡi sắc sảo như Khiết Ninh, hơn nữa trước kia bị hành động hơi dũng mãnh của Khiết Ninh trấn áp, vì thế thở phì phò, trút giận lên Trần Nhạn ở bên cạnh.

“Cô có chuyện gì thế, bây giờ chó mèo gì cũng có thể làm phiền anh Hoài Khang sao?”

Trần Nhạn trả lời đúng mực: “Tổng giám đốc còn đang giải quyết công việc, tạm thời không tiện gặp cô.”

“Công việc quan trọng hay tôi quan trọng? Tôi gọi mấy cuộc điện thoại anh ấy cũng không nghe, giờ tôi tự mình đến tìm, đến cửa anh ấy cũng không mở sao?”

Cố Thi Anh nói những lời này, vừa nghe liền biết thường ngày được nuông chiều mà thành, lộ ra sự tùy hứng và ngây thơ.

Khiết Ninh nghe, trong lòng cực kì chua xót.

Thường ngày Lưu Hoài Khang nuông chiều đến mức nào, mới có thể khiến cô gái này có thái độ ngổ ngáo tùy hứng như vậy? Đến lời như công việc quan trọng hay cô ta quan trọng cũng có thể nói ra trắng trợn như này.

Nghĩ đến chuyện ở trước mặt anh, trước giờ Khiết Ninh đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, khác biệt trong cách đối xử không phải chỉ là một chút.

Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị mở ra, thư kí đi từ trong ra, cung kính nói với Cố Thi Anh: “Cô Cố, tổng giám đốc nói, giờ cô có thể vào rồi.”

Cố Thi Anh nghe vậy, quay đầu lại, giương giương đắc ý nhìn Khiết Ninh, cười khiêu khích: “Nhìn thấy chưa, lúc nào anh Hoài Khang cũng có thể để tôi vào, còn cô… Chẹp chẹp, có cần tôi xin cho cô không? Nói không chừng nể mặt tôi, anh Hoài Khang sẽ đồng ý đấy.”

Tô Mẫn không thể nghe nổi nữa: “Cô hà khắc ngổ ngáo như thế, căn bản không xứng làm vợ của tổng giám đốc Lưu!”

Cho dù Cố Thi Anh không thường lộ mặt trước giới truyền thông, nhưng lần trước tiệc sinh nhật có phát trực tiếp, vì thế người bên ngoài cũng biết mặt thật, Tô Mẫn tinh mắt nhận ra, vốn còn hơi kiêng nể thân phận cô ta, ai ngờ đối phương lại chua ngoa như thế.

Cố Thi Anh bị câu này chọc tức: “Tôi không xứng? Lẽ nào người phụ nữ này xứng sao?”

Nói rồi, cô ta bất mãn trừng mắt nhìn Khiết Ninh: “Lúc trước nể mặt anh Hoài Khang, không tính toán với cô, không ngờ cô lại không biết xấu hổ như này, xem ra không dạy cho cô một bài học, cô thật sự coi người vợ sắp cưới như tôi chết rồi!”

Một giây sau, cô ta tức giận giơ tay lên, muốn tát mạnh một cái lên mặt Khiết Ninh, thế nhưng…

Khiết Ninh nhanh mắt nhanh tay, nắm lấy cổ tay cô ra, ngăn lại không chệch chút nào, hất mạnh tay cô ta ra, lạnh mặt nói: “Vợ chưa cưới? Nếu tôi nhớ không nhầm, cả thể giới đều biết cô không nguyện ý gả cho Lưu Hoài Khang, giờ quay lại nói mình là vợ chưa cưới của anh ta? Tôi thấy, người không biết xấu hổ hơn là cô đấy, cô Cố?”

“Cô!” Cố Thi Anh nào có phải là đối thủ của Khiết Ninh, lúc này chỉ có thể trợn trừng mắt.

Chắc là vì mãi cô ta vẫn chưa đi vào, Lưu Hoài Khang bỗng nhiên xuất hiện.

“Anh Hoài Khang, anh nhìn xem, người phụ nữ này lại bắt nạt em!” Cố Thi Anh lập tức giống như tìm được ngươi tin cậy, bóp cổ tay, đi đến bên cạnh anh, yểu điệu nói: “Lần này anh không thể tha cho cô ta, đã bắt nạt em đến tận trong công ty rồi, sau này truyền ra ngoài, em phải làm sao chứ?”

Thế nhưng, ánh mắt của Lưu Hoài Khang lại lạnh lùng lướt qua cô ta, không hề có chút thương xót nào.

“Các người coi ‘Phong Hành’ là nơi nào thế?” Tầm mắt lạnh như băng của anh lướt qua Khiết Ninh, cuối cùng liếc nhìn Trần Nhạn: “Anh làm lâu quá rồi nên muốn đổi việc à? Để cho bọn họ làm loạn ở đây?”

Trần Nhạn nhanh trí, đổ mồ hôi lạnh: “Xin lỗi tổng giám đốc Lưu, tôi đi giải quyết ngay.”

Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Khiết Ninh, nói đâu ra đấy: “Cô Khiết, mời cô lập tức rời đi.”

Đổi lại thường ngày, thấy sắc mặt này của Lưu Hoài Khang, nhất định Khiết Ninh sẽ thức thời mà rời đi, thế nhưng lúc này, cô nhìn dáng vẻ giương giương đắc ý đứng bên cạnh anh của Cố Thi Anh, sự không cam tâm nén nhịn trong lòng đã lâu khiến cô không những không quay người đi, ngược lại còn tiến lên một bước.

“Tổng giám đốc Lưu, tôi chỉ có chút chuyện muốn gặp mặt anh mà thôi, nhưng cô Cố không nói không rằng liền nhục mạ tôi, đây có là ý gì?”

Cố Thi Anh thẹn quá hóa giận: “Ai nhục mạ cô chứ? Cô vốn chính là kẻ thứ ba, là hồ ly tinh, bằng không vì sao cả ngày cứ bám lấy anh Hoài Khang chứ?”

Khiết Ninh không thèm nhìn cô ta, mà đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm anh.

“Tôi chưa từng bám lấy tổng giám đốc Lưu, người của đoàn phim đều có thể làm chứng cho tôi, trong lòng tổng giám đốc Lưu cũng hiểu rõ. Những lời đồn đại bên ngoài kia nói thế nào cũng được, nhưng trước mặt người khác công kích thân phận tôi, có phải tôi có thể kiện cô Cố tội cố ý phỉ báng không?”

Lúc này, ở phòng thư ký khác trong phòng làm việc của tổng giám đốc đã có người chú ý đến bên này, nhưng kiêng dè uy thế của Lưu Hoài Khang, không dám đến hóng chuyện, Khiết Ninh thấy thế, lại càng làm tới.

“Đều nói quy củ ở ‘Phong Hành’ của Lưu thị nghiêm khắc, tôi rất tò mò thường ngày tổng giám đốc Lưu thuyết phục quần chúng như nào, chẳng lẽ để mặc cô Cố ăn nói lung tung, tùy tiện ngậm máu phun người ở công ty như này, cuối cùng còn muốn Lưu thị chịu trận hay sao?”

Tô Mẫn đứng ở bên cạnh nghe, không nhịn được khen thầm trong lòng: Cái miệng thật sự khéo ăn khéo nói!

Đương nhiên Cố Thi Anh càng nghe càng tức, không để ý đến phong độ đại tiểu thư nữa, muốn xông lên làm chút gì đó, nhưng bị Trần Nhạn kịp thời ngăn lại.

“Buông tôi ra! Hôm nay tôi phải xé rách cái mồm của cô ta!”