Showbiz Phồn Hoa

Chương 85: Hủy bỏ hôn ước



So với sự cuồng loạn của Cố Thi Anh, Khiết Ninh đến mắt cũng không chớp, giọng điệu mang theo ý châm chọc.

“Thì ra gia giáo nhà họ Cố cũng chỉ có vậy, xem ra tôi đã đánh giá cao tu dưỡng của cô Cố rồi. Nói như vậy, ai có thể xứng với anh Lưu, thật sự nói không chắc.”

“Cô có ý gì?” Cố Thi Anh tức giận trừng mắt mắt nhìn cô.

“Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô Cố, người không biết còn tưởng ‘Phong Hành’ là chợ bán rau, có thể tùy tiện kêu gào, không hiểu quy củ.”

Một mình đấu với Cố Thi Anh, Khiết Ninh không hề có chút e dè đắn đo, nhưng sợ là sợ một câu của Lưu Hoài Khang, lại nhìn Cố Thi Anh, nhưng cô ta có nói gì nữa cũng uống công.

Thế nhưng lúc này, Lưu Hoài Khang không hề có ý che chở như trước, mà chỉ lạnh lùng nói: “Cố Thi Anh, đây không phải là Cố thị của cô.”

“Anh Hoài Khang, đến anh cũng nói giúp cho người phụ nữ này sao?”

Cố Thi Anh bĩu môi, biểu cảm đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng thu lại nanh vuốt như người đàn bà chua ngoa lại, dù sao cô ta và Lưu Hoài Khang là thanh mai trúc mã, giới hạn của anh ở đâu, cô ta cũng biết, hơn nữa hôm nay cô ta cũng không phải đến để gây chuyện.

“Đưa cô ta ra ngoài.” Lưu Hoài Khang ra lệnh.

Cố Thi Anh trợn to mắt không dám tin, cô ta đã uyển chuyển đến thế này rồi, vậy mà vẫn bị đuổi ra ngoài?

“Anh Hoài Khang, anh có ý gì?” Cố Thi Anh định giằng khỏi “xiềng xích” của Trần Nhạn: “Em mới không đi đâu! Anh còn chưa đồng ý sửa lại quán bar cho em!”

Ánh mắt của Lưu Hoài Khang càng lạnh hơn, nhìn thẳng vào Cố Thi Anh, hiếm khi anh mới tức giận với con gái một lần.

“Cô thật sự cho rằng, thu dọn cục diện rối rắm mà cô gây ra là trách nhiệm của tôi sao?”

Bị mất mặt trước mặt người ngoài, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, nhất thời Cố Thi Anh cũng không để ý nơi chốn, bày ra giọng điệu xấc láo quen thuộc: “Không phải anh muốn kết hôn với em sao? Làm chút chuyện giúp em thì sao chứ? Em còn chưa tính toán chuyện của anh với người phụ nữ không đứng đắn này đâu!”

Khiết Ninh đang đứng yên xem kịch hay ở bên cạnh, bỗng dưng bị lôi vào, lập tức không chút khách sáo, nói: “Cô Cố, rõ ràng là cô lăng nhăng với người đàn ông khác trước, sao còn có mặt mũi chỉ trích anh Lưu chứ?”

“Tôi lăng nhăng bên ngoài bao giờ? Cô đừng có ngậm máu phun người!”

Cố Thi Anh cứng miệng, nhưng thật ra trong lòng hơi hoảng loạn, quả thật cô ta nói với bạn bè rằng Khiết Thành mới là bạn trai, nhưng phạm vi chỉ có đám thiên kim tiểu thư bằng tuổi mà thôi, không có lý nào loại phụ nữ như Khiết Ninh cũng biết.

Đương nhiên Khiết Ninh không biết, nhưng chuyện này không cản trở cô thuận miệng chém bừa.

“Lẽ nào không phải sao? Vậy tại sao trong buổi tiệc sinh nhật lại không cho anh Lưu chút mặt mũi chứ?” Khiết Ninh nói chầm chậm, giọng nói rất thong dong: “Hơn nữa, vừa rồi cô cũng nhục mạ tôi rồi? ‘Gậy ông đập lưng ông’ mà thôi, nếu tôi nói sai, mong cô Cố bỏ qua cho, đừng nhỏ mọn như thế.”

“Cô!” Cố Thi Anh hưng dữ trừng mắt nhìn cô, tự biết không nói lại được cô, vì thế nói với Lưu Hoài Khang: “Anh Hoài Khang, nếu anh có thái độ thế này, quay về em liền bàn bạc với ba mẹ chuyện hủy bỏ hôn ước!”

Cô ta cho rằng, như vậy có thể uy hiếp anh.

Ai ngờ, ánh mắt Lưu Hoài Khang không chút lo lắng căng thẳng, nhàn nhạt nói: “Vừa khéo, tôi cũng muốn suy nghĩ lại xem hôn ước này có phù hợp hay không.”

Cố Thi Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên, cho dù thế nào cũng không ngờ được người luôn nuông chiều cô ta như Lưu Hoài Khang sẽ nói ra lời như này, thế nhưng, thoắt cái cô ta liền bình tĩnh lại.

“Anh Hoài Khang, anh thật sự muốn hủy hôn sao?”

Mặc dù bị bên nhà trai chủ động hủy hôn rất mất giá, thậm chí sẽ khiến nhà họ Cố rơi vào cảnh bị người trong giới cười chê, nhưng Cố Thi Anh nghĩ tới Khiết Thành, bỗng cảm thấy tủi thân một chút cũng không phải không thể, chờ cô ta không còn bị hôn ước trói buộc, không phải có thể gả cho Khiết Thành rồi sao?

“Cửa nhà họ Lưu không dễ đi vào như thế, cũng sẽ không ép cô bước vào.” Lưu Hoài Khang chậm rãi nói xong, ra hiệu cho Trần Nhạn, quay người đi vào phòng làm việc, rõ ràng không còn kiên nhẫn dây dưa với mấy cô nữa.

Lần đầu tiên vấp phải trắc trở ở chỗ Lưu Hoài Khang, Cố Thi Anh hoàn toàn không hiểu nổi.

“Anh Hoài Khang, ít nhất anh cũng giải quyết chuyện ở quán bar giúp em chứ? Phong cách sửa chữa em đã xem chán rồi, không đủ mới mẻ, em muốn làm cách điệu đặc sắc hơn chút.”

Khiết Ninh nghe mà bất giác cảm thấy buồn cười, trong lòng lại chua xót.

Đến cuối cùng, cô nhóc này vẫn kéo đến chuyện quán bar, nói cho cùng, tính tình vẫn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, điều này cũng là do sự nuông chiều từ nhỏ đến lớn của nhà họ Lưu và nhà họ Cố.

Trần Nhạn tiến lên một bước, chắn trước mặt Cố Thi Anh: “Cô Cố, chuyện của cô, tổng giám đốc Lưu sẽ sắp xếp xử lý, bây giờ là giờ làm việc, mời cô về trước cho.”

“Hừ!” Cố Thi Anh không cam lòng, trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu lại, ánh mắt nhìn Khiết Ninh cũng không thân thiện y như thế.

Thế nhưng cuối cùng, cô ta vẫn ôm một bụng tức giận rời đi, không còn tiếp tục la khóc om sòm ở đây nữa, mặc dù cô ta tùy hứng, nhưng vẫn biết rõ giới hạn của Lưu Hoài Khang, thật sự chọc anh tức giận, về nhà cũng không dễ ăn nói.

Chờ Cố Thi Anh rời đi, lúc này Trần Nhạn mới hỏi Khiết Ninh: “Cô Khiết đến là vì chuyện của người quản lý sao?”

“Đúng vậy, trợ lý Trần, bị cô đoán trúng rồi.” Khiết Ninh cười rất nhẹ nhàng, dường như không lo lắng chuyện này không thể bàn bạc được.

Trần Nhạn đưa một phần văn kiện cho cô, ăn nói đúng mực: “Nếu cô cố chấp muốn giữ quản lý Tô ở lại, cũng không phải là không được, chỉ là, có một phần hợp đồng cần cô ký tên.”

Quả nhiên, đang chờ cô ở đây.

Lưu Hoài Khang không đuổi cô ngay từ đầu, điều này đã chứng minh chuyện này vẫn có thể bàn bạc.

“Tôi muốn vào nói vài câu với anh Lưu.” Khiết Ninh nhận lấy văn kiện.

“Chuyện này…” Trần Nhạn vẻ mặt khó xử.

Bên trong vang lên giọng nói điềm tĩnh của Lưu Hoài Khang: “Vào đi.”

Thì ra là ngồi nghe bên trong.

Khiết Ninh khoan thai đi vào, tiện tay đóng cửa lại, tiến đến trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc Lưu, vừa rồi xung đột với vợ chưa cưới của anh, tôi rất xin lỗi.”

Giọng điệu của cô rất chân thành, khiến anh thay đổi cách nhìn về cô.

Trong ấn tượng của anh, Khiết Ninh không phải là người chịu thiệt còn nói giúp người khác, trừ khi cô có việc muốn nhờ anh.

“Nếu tổng giám đốc Lưu đã khoan hồng độ lượng, tuyển lại Mẫn Mẫn, vậy tôi liền thay cô ấy cảm ơn anh một câu.” Khiết Ninh mỉm cười nói.

Lưu Hoài Khang liếc qua văn kiên trong tay cô: “Tôi còn chưa đồng ý.”

Khiết Ninh hiểu ý, mở hợp đồng trong tay, đọc qua một lượt, lập tức bừng lửa giận.

“Cái này sao có thể gọi là hợp đồng? Căn bản chính là điều khoản bá đạo mà!”

Mỗi điều khoản giấy trắng mực đen bên trên, đều bắt cô phải nghe theo vô điều kiện, ví dụ như gọi là phải đến, không được tắt nguồn điện thoại, nếu nhận kịch bản có cảnh hôn phải báo cáo với anh, hoạt động xuất hiện công khai mà cần có bạn nam đi cùng cũng cần nói rõ với anh…

“Lưu Hoài Khang, chồng quản vợ cũng không rộng rãi như này, anh không khỏi hơi quá đáng rồi.” Khiết Ninh càng đọc càng tức: “Tôi cũng không phải đồ tư hữu của anh, dựa vào cái gì mà anh can thiệp vào công việc và cuộc sống của tôi nhiều như này?”

Lưu Hoài Khang cũng không nhiều lời với cô, nói thẳng: “Ký cái này, tôi sẽ cho Tô Mẫn một cơ hội.”

Khiết Ninh liền yên lặng.

Không gian yên tĩnh một lúc, Khiết Ninh giống nghĩ thông suốt gì đó, vì thế cầm bút “xoẹt xoẹt” viết ngoáy hay chữ lên trang giấy: “Giờ thì được rồi chứ?”

Dù sao cô có không ký, Lưu Hoài Khang cũng có nhiều cách khiến cô khuất phục, không bằng khi anh còn cho cô mặt mũi, thứ thời chút.

Lưu Hoài Khang hài lòng đón lấy hợp đồng, nhưng Khiết Ninh lại giữ lấy tay anh: “Chờ đã, tôi chứ cảm thấy mình quá thiệt thòi, không bằng tổng giám đốc Lưu cho tôi một điều kiện nữa.”