Showbiz Phồn Hoa

Chương 86: Điều khoản bá đạo



“Cô có tư cách gì bàn điều kiện với tôi?” Lưu Hoài Khang nhướn mày nhìn cô.

Đổi là trước kia, chắc là Khiết Ninh đã bị câu này chọc tức, nhưng hiện giờ, sau khi đã chấp nhận số phận, cô lại trả lời thẳng thắn vô tư: “Người tình mà. Chắc tổng giám đốc Lưu sẽ không đến mức thân phận này cũng không cho tôi chứ? Nói thế nào tôi cũng từng theo anh hơn 2 năm, đến tư cách nêu chút yêu cầu cũng không có sao?”

Giọng điệu của cô không hề cứng rắn, mà nũng nịu khiến tâm trạng Lưu Hoài Kahng cũng tốt lên theo, vì thế phóng khoáng nói: “Nói.”

Khiết Ninh chuẩn bị một chút, nghiêm túc nói: “Là như này, hai ngày nay tôi tự mình chọn một kịch bản, định thử một chút, nhưng nhà sản xuất muốn thông qua sự đông ý của anh mới chịu cho tôi tham gia đoàn phim, vì thế…”

Nói rồi, cô lấy một cuốn kịch bản từ trong túi ra, đưa cho Lưu Hoài Khang.

Khác hẳn với những bộ phim mang phong cách cổ trang mà Khiết Ninh nhận trước đó, lần này là một cấu chuyện thần bí đáng sợ, Khiết Ninh muốn lấy vai nữ thứ trong phim, co cảm thấy có thể tỏa ra khí chất giống nữ thứ, còn về nữ chính cực kì chính nghĩa và hơi ngốc nghếch đáng yêu kia, thật sự cô đã chán ngấy.

“Cô muốn diễn nữ thứ?” Lưu Hoài Khang hơi nhướn mày.

Khiết Ninh gật đầu khẳng định: “Đúng, so với nữ chính, tôi cảm thấy nữ thứ hợp với tôi hơn, mặc dù trước kia tôi chưa từng diễn vai như này bao giờ, nhưng chính vì tôi chưa từng thử, vì thế mới muốn thử thách bản thân.”

Nữ thứ là vai nữ phụ mưu mô trong câu chuyện, ngoài mặt hiền lành vô hại, xưng chị em với nữ chính, nhưng thực tế lại ngầm hại người thân của nữ chính, thậm chí thân phận của cô trong phim cũng rất thần bí, cũng là một phần bí hiểm.

“Cô chắc chắn?”

Khiết Ninh nhíu mày: “Không phải lúc trước anh hứa với tôi, có thể cho tôi tự chọn kịch bản sao? Tôi không muốn cứ nhận kịch bản được sàng lọc trước, cứ để người khác quyết định thay mình mãi.”

Lưu Hoài Khang hơi híp mắt lại: “Không phải người khác, là tôi.”

Chính bởi vì là anh, nên cô mới càng muốn thoát khỏi tầm kiểm soát.

Trong lòng Khiết Ninh nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thành lời: “Vì thế nên bây giờ không phải tôi đến báo cáo rồi sao? Mong tổng giám đốc Lưu cho qua, để tôi diễn vai diễn khác biệt một lần đi.”

Cô cố ý mềm giọng lại, cực kì lưu loát thể hiện giọng điệu làm nũng, không hiểu sao trong lòng Lưu Hoài Khang lại vui vẻm không làm khó cô nữa: “Coi như lần này cô hiểu chuyện.”

“Nghe tổng giám đốc Lưu nói kìa, lẽ nào trước kia tôi không hiểu chuyện sao?” Khiết Ninh híp mắt lại: “Vậy anh đồng ý rồi? Quả nhiên tổng giám đốc Lưu thấu tình đạt lý, người tốt cả đời bình an!”

Nói xong, cô nhấc túi xách: “Vậy tôi không làm phiền tổng giám đóc Lưu làm việc nữa, tôi…”

“Cô cứ đi như vậy?” Một câu của anh khiến động tác chuẩn bị xoay người rời đi của cô cứng ngắc.

“Vậy… tổng giám đốc Lưu còn có gì dặn dò?”

Lưu Hoài Khang mặt tỉnh rụi, đánh giá cô một vòng: “Sức khỏe thế nào?”

Khiết Ninh ngây người, lập tức hơi buồn cười: “Làm phiền tổng giám đốc Lưu quan tâm, đã không có vấn đề gì nữa rồi.”

Cho dù có vấn đề, không phải anh cũng chẳng quan tâm sao? Giờ tự dưng lại hỏi một câu, có ý nghĩa gì sao?

“Bên phía đoàn phim lùi lại vài ngày, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Lưu Hoài Khang dặn dò mà như đang ra lệnh.

Đương nhiên Khiết Ninh không nói thêm gì, hôm nay anh đã chấp nhận nhiều điều kiện của cô như thế, coi như là mừng lắm rồi, đương nhiên cô sẽ không tự chuốc họa vào thân mà đi chọc giận anh.

Ra khỏi phòng làm việc, Tô Mẫn mặt mày căng thẳng: “Khiết Khiết, tổng giám đốc Lưu…”

Khiết Ninh nháy mắt với cô: “Đồng ý giữ em lại rồi~”

Tô Mẫn thở phào một hơi: “Xem ra tổng giám đốc Lưu cũng không khó nói chuyện như thế.”

“Ai nói thế? Vì em, chị đã phải ký điều khoản bá đạo ‘nỗi nhục mất nước’ có được không?” Khiết Ninh cố ý trêu cô quản lý: “Nghĩ xem nên an ủi trái tim tổn thương này của chị đi~”

“Em mời chị ăn tôm hùm đất, ăn cua to, Haidilao, chị muốn gọi món gì thì gọi món đấy!”

“Được, vừa khéo mấy hôm nay chị nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn tiền đi nha.”

Hôm sau, nhân dịp nghỉ ngơi, Khiết Ninh bắt đầu chuyển nhà.

Toà biệt thự độc lập ở vịnh Hạnh Thủy đã bỏ trống từ lâu, nơi ở này Lưu Hoài Khang cũng đã biết, Khiết Ninh quyết tâm không để anh biết nơi ở hiện tại của cô, vì thế đã quyết định, sau này Lưu Hoài Khang muốn gặp, cô sẽ chủ động đến, không cần anh đưa đón.

Đến khu nhà, Khiết Ninh nhấc hành lý chuẩn bị vào thang máy, khi vừa định đóng cửa, một giọng nam khá quan thuộc vang lên: “Làm ơn chờ một chút!”

Khiết Ninh vội vàng dùng tay giữ cửa lại, sau khi người đàn ông kia đi vào, cười khách sáo với cô: “Cảm ơn… Cô Khiết?”

Người này đeo kính, vẻ ngoài dịu dàng lịch sự, dáng người gầy yếu, dáng vẻ văn vẻ lịch sự, chỉ là sắc mặt trắng bợt, có thẻ thấy màu da là do ốm đau lâu ngày mới vậy.

Mắt Khiết Ninh sáng lên: “Anh Tuyên, thật trùng hợp.”

Cô có quen người đàn ông này, chính là chủ nhà, tên là ‘Tuyên Thành’, trước kia khi cô đến xem nhà, hai người từng gặp nhau, ấn tựng coi như cũng sâu sắc.

“Đúng vậy.” Nụ cười của Tuyên Thành như gió xuân thổi qua: “Xem ra, sau này chính ra có thể thường xuyên gặp nhau như này.”

“Vậy thì mong sau này anh Tuyên sẽ chỉ bảo nhiều hơn.” Khiết Ninh nói khách sáo.

Tuyên Thành có hai căn chung cư ở đây, chính vì thừa một căn nên mới muốn cho thuê, bản thân anh ta ở ngay sát vách, nói là hàng xóm cũng không quá chút nào.

Khiết Ninh mở cửa nhà, trong căn chung cư này, không nói đồ dùng đầy đủ, không gian còn rộng rãi, giống như một căn phòng VIP ở khách sạn, cực kì hợp ý cô.

“Đã sớm nhìn trúng nơi này, chỉ là mãi vẫn chưa có phòng trống, tiếc mãi.” Khiết Ninh vừa vào cửa, vừa nói với người đàn ông phía sau: “May là có duyên với anh Tuyên, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện.”

Môi trường ở đây thanh nhã, không giống như trống trải đến mức khiến người khác bất an như căn biệt thự kia, đi lại cũng rất tiện, đối với người chỉ có một thân một mình như Khiết Ninh, quả thật là không thể tốt hơn được nữa.

“Có thể cho cô Khiết thuê, quả thật cũng là một chuyện tốt.” Giọng nói của Tuyên Thành khẽ truyền tới.

Khiết Ninh quay đầu nhìn, thấy anh ta vẫn đứng ở cửa, không trực tiếp đi vào, mà thận trọng nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Tôi có thể vào không?”

“Đương nhiên, mời anh vào.”

Khiết Ninh cười, cô còn chưa từng thấy người đàn ông nào khách sáo như này, hơn nữa điều khiến cô cảm thấy khác lạ nữa là, Tuyên Thành không giống như những người đàn ông khác, sẽ ga lăng xách hành lý giúp cô, nhìn có vẻ là vì sức khỏe của anh.

Tuyên Thành khẽ ho một tiếng, vào cửa liền dẫn Khiết Ninh đi một vòng căn nhà.

“Căn nhà này là tôi chuẩn bị cho người nhà, thế nhưng giờ không dùng đến nữa.” Tuyên Thành hơi tiếc nuối nói, sau đó liền nhìn hành lý trong tay cô: “Tôi giúp cô thu dọn một chút nhé?”

“Không cần đau, nhìn có vẻ anh cần nghỉ ngơi, tự tôi làm là được.”

Tuyên Thành mang vẻ áy náy: “Xin lỗi, quả thật sức khỏe của tôi không tốt, vì thể không thể kịp thời giúp cô, thế nhưng sau này có cần gì, cô đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Không sao, trước giờ tôi luôn thích sống tiện lợi, sẽ không cố ý làm phiền người khác.” Khiết Ninh cũng chưa từng nghĩ sẽ nhờ người đàn ông nhìn có vẻ hơi gầy yếu này giúp cái gì, vì thể trả lời rất thản nhiên.

Tuyên Thành khẽ cười, sau đó bỗng ho kịch liệt, dọa Khiết Ninh sợ hãi.

“Anh Tuyên, anh sao thế?” Khiết Ninh hơi không biết làm sao, nhất thời không kịp phản ứng xem nên làm thế nào.

“Làm phiền cô đưa tôi về phòng, tôi lấy chút thuốc…” Tuyên Thành nói khó khăn, khó khăn lắm mời ngừng ho một lúc, nhưng sắc mặt có vẻ càng thêm không tốt.