Showbiz Phồn Hoa

Chương 87: Có mới nới cũ



Khiết Ninh nào dám từ chối, lập tức tiến đến đỡ lấy anh ta, từ từ dìu anh ta đến cửa, sau đó nghe theo hướng dẫn của anh ta, sờ tìm chìa khóa trên người.

Khó khăn lắm mới mở được cửa, vào trong phòng ngủ, Tuyên Thành lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo, uống 2 viên, lập tức thoải mái hơn không ít.

“… Cảm ơn cô. Xin lỗi, lần đầu gặp mặt không thể giúp đỡ cô, ngược lại còn làm phiền cô thế này, quả thật là… Khiến cô sợ rồi hả?” Giọng điệu của Tuyên Thành bất lực, mày hơi nhíu lại, sắc mặt vẫn hơi hồng.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh của anh ta, Khiết Ninh không khỏi nhớ tới khoảng thòia gian hồi phục khi vừa tỉnh lại của em trai mình, cũng dáng vẻ gầy còm ốm yếu như này, trong mắt không khỏi nhiều thêm chút đồng cảm và quan tâm.

“Không có. Anh Tuyên, anh nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa, đúng rồi, tôi để chìa khóa trên bàn.”

Tuyên Thành nghe cô nhắc tới chìa khóa, sắc mặt càng thêm đỏ hơn.

Khiết Ninh mới nghĩ ra, chắc là anh ta đang ngại, có lẽ là vì vừa rồi tim chìa khóa, cô “giở trò” với anh, dáng vẻ ngây thơ này của anh ta khiến cô bật cười, lại cảm thấy hơi đáng yêu.

“Vậy tôi đi trước đây?”

Tuyên Thành gật đầu: “Ừ, cảm ơn cô.”

Chuyện căn nhà cứ xong xuôi như vậy, sau vài ngày nghỉ ngơi, Khiết Ninh liền bắt đầu tham gia hoạt động đóng máy của đoàn phim, sau đó chuẩn bị tác phẩm phim thần bí mà mình chọn sau đó.

Hôm diễn ra tiệc đóng mát, người của đoàn phim tụ tập cùng nhau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
4. Đức Dương Quận Chúa
=====================================

“Khiết Khiết, đừng uống nhiều quá, lát nữa em có chuyện phải đi trước, chị phải về một mình đấy.” Tô Mẫn nhỏ giọng nhắc nhở trên badn tiệc.

Khiết Ninh gật đầu, vừa đồng ý xong, quay đầu liền uống một cốc rượu.

“Chị Khiết Khiết, tôi mời chị một ly, khoảng thời gian này may mà có chị giúp đỡ, khiến diễn xuất của tôi cũng tiến bộ.” Triệu Giai Kỳ cười nói với cô.

Khiết Ninh phóng khoáng uống cạn một hơi, sau đó nói: “Đừng khách sáo như thế, chủ yếu vẫn là do cô thông minh, học nhanh, hơn nữa trước kia diễn xuất của cô cũng khá tốt, vốn đã có tiềm lực để khai thác.”

Triệu Giai Kỳ đỏ mặt, rõ ràng bị khen đến phát ngại.

“Trời ơi, Khiết Khiết, chị đừng có uống nữa.” Tô Mẫn nhìn đồng hồ, lại khuyên lần nữa.

Triệu Giai Kỳ dùng ánh mắt an ủi nhìn cô ấy: “Không sao đâu, Mẫn Mẫn, lát nữa tôi sẽ tìm lái xe thuê cho Khiết Khiết, yên tâm đi, nhất định sẽ để chị ấy về nhà an toàn.”

Tô Mẫn nghe vậy, dứt khoát yên tâm dặn dò vài câu nữa rồi rời đi.

Khoảng thời gian này ở đoàn phim, tình cảm của ba người đi lên nhanh chóng, rất nhanh liền trở thành bạn bè, vì thế đối với Triệu Giai Kỳ, Tô Mẫn vẫn rất yên tâm, dù sao người ta là người đầu tiên che chắn cho Khiết Ninh khiến bản thân bị thương.

“Khiết Khiết, lần đóng máy này, sao không thấy tổng giám Lưu đến chúc mừng chứ?” Triệu Giai Kỳ vờ như vô tình hỏi.

Cô ta vừa nói lời này, nhưng người khác trong đoàn phim đều hỏi, trong đó có một diễn viên cười nói: “Đúng đấy, lần này sao không thấy tổng giám đốc Lưu tự mình đến bày tỏ gì chứ? Không lẽ cô đắc tội anh ấy rồi?”

Khiết Ninh nhếch môi cười: “Tôi nào có cơ hội đắc tội anh ấy chứ? Chúng tôi không quen thân. Mọi người thật là, cứ lấy tôi làm trò đùa, trời ơi, cũng chỉ có tôi tốt tính, sẽ không mách lẻo với tổng giám đốc Lưu.”

“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, lại bắt đầu chém gió rồi, vừa rồi còn nói cô và tổng giám đốc Lưu không thân mà, sao giờ lại mách lẻo chứ? Mách lẻo trong mơ à?” Vài fieexn viên càng thêm trêu đùa trắng trợn.

Khiết Ninh cũng ồn ào cùng bọn họ, lại càng uống thoải mái hơn.

Trước giờ cô chưa từng uống rượu thoải mái ở tiệc rượu như này, dù sao trước mặt người khác mà uống say, ít nhiều cũng sẽ thất lễ, nhưng hôm nay trong lòng trống rỗng, bất giác muốn tự chuốc say, dường như làm như thế sẽ thoải mái hơn một chút.

Sau khi rời khỏi “Phong Hành”, mấy ngày liền Lưu Hoài Khang không tìm cô, rõ ràng trước kia còn ký hợp đồng, nhìn có vẻ giống như càng thêm thân mật với cô hơn mới đúng, thế nhưng sự thật lại ngược lại.

Có lẽ, anh đã có tình nhân mới rồi.

Khiết Ninh cố làm ra vẻ thoải mái để quay cho xong phim, cuối cùng, vào hôm nay, không nhịn được mà phát tiết sự trống trải từ tận đáy lòng.

“Khiết Khiết, chúng ta nên đi rồi, tôi đưa chị về.”

Không biết bao lâu sau, khi bữa tiệc gần tàn, Triệu Giai kỳ vừa nói, vừa đỡ lấy Khiết Ninh, đưa cô rời đi.

Bảo lái xe thuê đi thẳng tới một nơi nào đó, Khiết Ninh vừa xuống xe, liền phát hiện đây là nơi ở cũ của cô, không phải là chung cư hiện tại của cô, vì thế muốn quay đầu rời đi: “Giai Kỳ, cô đi nhầm chỗ rồi, tôi không ở đây.”

Triệu Giai Kỳ sững sờ: “Thế nhưng, đây không phải là địa chỉ trước kia chị nói với tôi sao?”

Khiết Ninh lắc đầy, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới nhớ ra bản thân đọc địa chỉ cũ, vì thế day huyệt thái dương: “Xin lỗi, tôi nói nhầm rồi, rôi đã rời đến địa chỉ khác, quên không nói với mọi người.”

Triệu Giai Kỳ ngạc nhiên: “Vì sao lại đổi nơi ở? Tôi thấy chỗ này khá tốt mà.”

Khiết Ninh liếc qua ngôi nhà, nhếhc môi cười: “Cũng khá tốt, nhưng người nào đó không tốt, tôi mới không thèm ngây ngốc ở nơi anh ta có thể nhìn thấy được.”

Nhưng nói xong câu này, trong lòng lại đau nhói.

Rõ ràng người đưa ra quyết định là bản than cô, nhưng vì sao chờ tới khi Lưu Hoài Khang thật sự không liên lạc nữa, cô lại cảm thấy khó chịu chứ?

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Ai không tốt?”

Khiết Ninh không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời: “Đương nhiên là Lưu Hoài Khang!”

Triệu Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đi tới, dáng người cao lớn và khuôn mặt đẹp trai kia hiện ra dưới ánh đèn, tao nhã mà lạnh nhạt, khiến người khác nhất thời không thể rời mắt.

“Tổng giám đốc Lưu…” Cô ta vội vàng cúi đầu, dùng cánh tay huých Khiết Ninh: “Khiết Ninh, tổng giám đốc Lưu đến rồi.”

Khiết Ninh hơi chóng mặt, nhíu mày nhìn kỹ xem người trước mắt là ai, từng buóc lại gần muốn nhìn cho rõ, thế nhưng chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã, may là Lưu Hoài Khang nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.

Nhào vào vòm ngực rộng của anh, Khiết Ninh ngẩng đầu nói: “Anh đến đây làm gì? Không phải là đã có tình nhân mới rồi sao? Không phải không muốn liên hệ với tôi nữa sao?”

Vốn sắc mặt Lưu Hoài Khang đã không tốt lắm, nghe thấy cô hỏi thế này, trái lại, giương khóe môi: “Sao, sợ tôi có mới nới cũ?”

Khiết Ninh vùng vẫy đứng dậy: “Tôi mới không thèm sợ, dù sao cuối cùng không phải anh cũng kết hôn cùng người phụ nữ khác sao? Đối với tôi chả có gì khác cả, chỉ là một con gà đẻ trứng vàng mà thôi.”

Vẻ mặt Lưu Hoài Khang thoái cái liền trở nên cực kì tối tăm: “Khiết Ninh, cô có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi nói tôi không thích anh!” Khiết Ninh bỗng cao giọng, gào lên như đang phát tiết.

Ở bên cạnh, Triệu Giai Kỳ trợn mắt há miệng nhìn hai người không chút tị húy, trong lòng cực kì ngạc nhiên.

Cô ta đoán không sai, quả nhiên quan hệ giữa Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang không hề tầm thường, nhưng không ngờ rằng, cái “không tầm thường” kia lại đến mức độ này!

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng của anh lập tức khiến Triệu Giai Kỳ tỉnh táo trở lại, cô ta vội vàng cúi đầu, không biết làm thế nào, nói: “Tôi, tôi không làm phiền anh và cô Khiết nữa…”

Nói rồi, cô ta biết điều, chuẩn bị quay người đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói tràn đầy ý cảnh cáo của anh: “Tối nay, cô đã thấy những gì?”

Cả người Triệu Giai Kỳ run lên, lập tức hiểu ý, nói: “Tôi không thấy gì cả, không biết gì cả, tôi chỉ đưa Khiết Khiết về thẳng nhà, chỉ thế mà thôi!”

Nghe lời đáp thông minh của cô ta, Lưu Hoài Khang hài lòng thả người đi: “Ở đây không còn chuyện của cô nữa.”

“Vâng, tạm biệt tổng giám đốc Lưu, Khiết Khiết ngủ ngon!” Triệu Giau Kỳ rời khỏi tầm mắt của anh với tốc độ nhanh nhất.

Coi như là một người phụ nữ thông minh.

Lưu Hoài Khang thu lại ánh mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt… Ở đây còn có một người không quá thông minh, ít nhất là lúc say rượu, chậm hiểu đến chết người.

“Giai Kỳ, Giai Kỳ, sao cô lại đi chứ?” Khiết Ninh còn không biết hoàn cảnh của mình bây giờ, gào lên với màn đêm, quay đầu bất mãn nhìn Lưu Hoài Khang: “Sao anh lại để Giai Kỳ đi chứ? Lẽ nào anh muốn làm lái xe của tôi sao?”

Lưu Hoài Khang từ từ đỡ cằm cô, nhấc mạnh lên.

“Mời tôi làm lái xe, sợ là cô không mừi nổi.”