Showbiz Phồn Hoa

Chương 88: Tỉnh chưa



Khiết Ninh sau đến không biết đâu là đông tây nam bắc, chớp mắt mơ hồ, không chịu thua bàn tay nắm lấy cằm mình của Lưu Hoài Khang, giọng điệu ngang ngược trước giờ chưa từng có.

“Sao lại không mời nổi? Tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu? Tôi bao anh một đêm.”

Trong mắt Lưu Hoài Khang lộ ra tia hứng thú: “Khiết Ninh, nhìn kỹ xem tôi là ai?”

Khiết Ninh cố gắng ngẩng đầu nhìn kỹ một lúc, thế nhưng lại khua tay một cái: “Bất luận anh là ai, không phải đều cần tiền sao? Ai lại khó dễ với tiền chứ?”

Nói rồi, cô rút một xấp tiền từ trong túi ra, nhét vào trong tay anh: “Chung cư Đại Thanh, số 6 đường Hoài Hải, đưa tôi đến đó.”

Ha, thật sự là chuyển nhà rồi, hơn nữa còn không định nói với anh.

Trong mắt Lưu Hoài Khang xẹt qua tia không vui, kéo lấy cô, nhét thẳng vào trong xe, nhìn mấy tờ tiền trong tay, khóe miệng vẽ ra nụ cười khôi hài, sau đó lái xe lao nhanh trên đường.

Trên hành lang tòa chung cư Đại Thanh, số 6 đường Hoài Hải.

Cửa thang máy mở ra, Lưu Hoài Khang đưa người phụ nữ đã uống say ra người.

Khiết Ninh lảo đảo, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh: “Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”

“Đã đến rồi.” Lưu Hoài Khang mặt không biểu cảm, nói: “Chìa khóa đâu?”

Khiết Ninh cực kì tự giác, định móc chìa khóa ra, nhưng động tác giữa chừng thì ngừng lại, ngẩng đầu, nhíu mày, đánh giá người đàn ông trước mặt: “Không được, không được cho anh vào.”

Lưu Hoài Khang hơi híp mắt lại: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, không được cho anh vào nhà tôi.” Khiết Ninh khí thế mạnh mẽ, nhắc lại: “Dựa vào cài gì mà tôi không có chút không gian cá nhân nào, cái gì cũng bị anh khống chế?”

Trong mắt Lưu Hoài Khang bừng bừng lửa giận, nắm lấy tay cô.

“Xem ra cô thật sự không tỉnh táo, có biết mình đang nói gì không?”

Rượu say làm loạn, Khiết Ninh trước giờ luôn làm việc theo lý trí, lúc này hoàn toàn đã to gan lớn mật.

“Đương nhiên tôi biết. Tôi ghét anh, ghét anh luôn bá đạo ngang ngược như này, trước giờ không để ý đến cảm nhận của tôi. Cho dù có nuôi thú cưng, chúng nó cũng có thể phát tiết cảm xúc của mình, còn tôi thì sao chứ? Anh có từng nghĩ cho tôi lần nào chưa?”

Thoát cái đôi mắt Lưu Hoài Khang trở nên lạnh như băng: “Khiết Ninh, đừng quên là, tôi đồng ý cho cô tự chọn kịch bản.”

Rõ ràng anh đã bao dung, người phụ nữ này lại không biết thỏa mãi, ngày càng làm càn.

“Đó vốn là quyền lợi nên có của tôi!”

Dường như Khiết Ninh muốn xả hết tất cả sự bất mãn tích tụ thường ngày, hăng hái nói.

“Nếu lúc trước đã chọn lựa, vì sao bây giờ lại còn dây dưa với tôi, buông tha cho tôi có được không? Anh muốn phụ nữ như nào mà không có chứ? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, anh khiến tôi mất đi nhiều nhưu thế, đến chút nguyện vọng nhỏ bé này cũng không chịu đồng ý sao?”

Mỗi câu cô nói ra, sắc mặt Lưu Hoài Khang liền trầm đi một chút.

“Buông tôi ra!”

Khiết Ninh tiếp tục vùng vẫy, lúc này, giọng nói của Tuyên Thành bỗng vang lên, mang theo ý tức giận: “Anh làm gì thế?”

Dương như anh ta đi vứt rác, vừa thấy hai người dây dưa ở hành lang, mà rõ rnafg Khiết Ninh mang dáng vẻ bị bắt nạt, lập tức tiến tới “hăng hái làm việc tốt”, muốn kéo Khiết Ninh lại.

“Anh không nghe thấy cô ấy bảo buông ra sao?”

Thế nhưng, anh còn chưa kịp chạm vào Khiết Ninh, đã bị Lưu Hoài Khang lạnh mặt chắn mất.

Tuyên Thanh bị đẩy đến lảo đảo, mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn không có ý chùn chân: “Anh và cô Khiết có quan hệ gì? Vì sao phải ép buộc cô ấy?”

“Đừng lo chuyện bao đồng.” Giọng điệu của Lưu Hoài Khang mang vẻ không kiên nhẫn, kéo lấy Khiết Ninh, định móc chìa khóa trong túi cô ra.

Tuyên Thành vội vàng ngăn lại hành động của anh: “Không được vô lễ với cô Khiết!”

Lúc này, Lưu Hoài Khang thực sự đã tức giận, mấy câu nói của Khiết Ninh đã khiến anh buồn bực, hiện giờ lại còn có một tên đàn ông không biết tốt xấu xông tới, không phải là tìm chết sao?

“A!”

Một giât sau, Tuyên Thành khẽ kêu đau đớn, tường phát ra tiếng vang nặng nề.

Lưu Hoài Khang lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Anh không hề ra tay mạnh, thậm chí không tính là ra tay, chỉ là tùy tiện đẩy một cái mà thôi, ai ngờ tên này yếu ớt như thế, thoáng cái liền lùi lại mấy bước, không cẩn thận liền đụng vào tường.

Khiết Ninh thấy vậy, cho rằng Lưu Hoài Khang động võ với người hàng xóm tốt bụng này, thoáng cái liền tỉnh táo không ít, vội vàng dùng sức đẩy anh ra, xông tới trước mặt Tuyên Thành, lo lắng nhìn xem.

Cô tận mắt thấy Lưu Hoài Khang ra tay, sức lực và thân thủ kia, không trải quan huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản không phải đối thủ của anh, nhưng bây giờ, anh lại không chút khách sáo, ra tay với một người gầy yếu thế này!

“Anh Tuyên, anh không sao chứ? Có bi thương ở đâu không?”

Tuyên Thành nhíu chặt mày, lắc đầu: “Tôi không sao…”

“Sao có thể không sao chứ?” Khiết Ninh quay lại trừng mắt với người đàn ông kia: “Lưu Hoài Khang, anh có còn chút tính người nào không?”

Thấy cô lo lắng quan tâm cho người đàn ông xa lạ này như thế, sắc mặt Lưu Hoài Khang tối lại, lạnh lùng ném ra hai chữ: “Lại đây.”

“Tôi không qua đó!”

Khiết Ninh tức giận quay đầu lại, đỡ Tuyên Thành dậy, ra vẻ muốn đưa anh về, thế nhưng vẫn chưa đi được bước nào, người đã bị Lưu Hoài Khoang kéo lại, đập mạnh vào lòng anh.

“Cô Khiết!” Câu hỏi Tuyên Thành lo lắng nghẹn ở cổ họng, vì anh ta chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Lưu Hoài Khang, nhất thời không có hành động gì nữa.

… Chính là ánh mắt như này, chính là khí thế nghiến người khác cảm thấy bị đè nén mà không thể phản kháng này, giống y hệt trong ký ức!

Trong lòng Tuyên Thành kêu gào, gần như sắp không chốngd dợ được vẻ mặt oán hận và kích động, nhưng tính ẩn nhẫn theo thói quen nhiều năm qua, vẫn khiến anh ta giữ được sự bình tĩnh ngoài mặt.

“Anh Tuyên, bỏ đi, đây là chuyện riêng của tôi, anh đừng để ý.” Sợ Lưu Hoài Khang tiếp tục làm khó đối phương, Khiết Ninh chỉ đành khuất phục, nói: “Có chuyện gì chúng ta vào nhà rồi nói.”

Tuyên Thành chỉ đành nhìn cô: “Xin lỗi, tôi… Cô Khiết, nếu thật sự cô khó xử, tôi có thể báo cảnh sát giúp cô.”

“Không cần.” Khiết Ninh lắc đầu: “Thật sự tôi sẽ không sao đâu. Chúng tôi quen nhau, chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, anh vẫn quay về kiểu tra sức khỏe trước đi.”

Nói rồi, cô rút chìa khóa ra, mở cửa không chút do dự, chủ động kéo Lưu Hoài Khang vào trong.

Nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ yếu đuối trên mặt Tuyên Thành dần dần biết mất, nở nụ cười tính kế.

“Bịch” một tiếng đóng cửa, Khiết Ninh vừa bước vào nhà, liền bị anh kéo thẳng vào phòng ngủ, hoa mắt chóng mặt chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lưu Hoài Khang đè xuống giường.

Khi sắp ngạt thở, cuối cùng Lưu Hoài Khang cũng buông cô ra, trên khuôn mặt cực kì u ám, đôi mắt mang theo tia nguy hiểm: “Hiện giờ, tỉnh táo chưa?”

Khiết Ninh thở dốc, khó khăn lắm mới hít vào được vài hơi, lời phẫn uất trong lòng lại không thể nói thành lời, cô có thể khẳng đinh, cô còn đối chọi với anh, Lưu Hoài Khang tuyệt đối có thể khiến cô sống không bằng chết.

“Lưu Hoài Khang, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Lưu Hoài Khang đè ép nửa thên trên của cô, hơi thở mang theo tính áp bức phả lên mặt cô.

“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng.”

“Có ý giấu chuyện chuyển nhà, không cho uống rượu mà còn uống say bí tỉ. Khiết Ninh, cô khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi rất giỏi.”

Khiết Ninh trừng mắt: “Mấy ngày nay anh không liên lạc với tôi, đổi chỗ ở mà không biết cũng không thể trách tôi chứ? Còn nữa, anh nói tôi không được uống rượu lúc nào?”

“Xem ra cô còn không xem kỹ điều khoản.” Lưu Hoài Khang lại tìm được một lỗi sai.

Khiết Ninh nghẹn họng, lúc này cô thật sự rất hối hận, sao lại uống say bí tỉ thế làm gì chứ, nói không lựa lời, vui một lúc, sau đó quả thật dẫn lửa thiêu thân.

“Tôi… tôi chóng mặt quá.” Không còn cách àno khác, cô chỉ đành giả vờ giả vịt, dù sao cô vốn đã hơi say, diễn cũng thuận buồm xuôi gió.

Ai ngờ Lưu Hoài Khang lại bóp lấy cằm cô: “Hử? Cần tôi giúp cô tỉnh táo chút không?”

Khiết Ninh day huyệt thái dương: “Không phải, tôi thật sự khó chịu… Nhường một chút, tôi muốn vào nhà tắm…”

Nhớ tới cảnh tượng cô nôn khắp người mình lần trước, cuối cùng Lưu Hoài Khang cũng ngồi dậy, Khiết Ninh vội vàng xông vào nhà tắm, nôn thoải mái một trận.