Showbiz Phồn Hoa

Chương 89: Thích còn không kịp



Sau khi tắm rửa một hồi, Khiết Ninh tỉnh táo hơn không ít, quay trở lại phòng ngủ, phát hiện Lưu Hoài Khang vẫn đang ngồi chờ cô, nhìn áng vẻ như muôn tính sổ chuyện vừa rồi.

“Tổng giám đốc Lưu, vừa rồi tôi say bí tỉ, cũng không biết mình nói cái gì, làm cái gì, nếu có chỗ nào đắc tội anh, mong anh đừng để ý.”

Khiết Ninh không chút do dự, đổ hết tội là do say rượu.

Lưu Hoài Khang khẽ nhướn mày: “Tôi có thể khiến cô từ từ nhớ lại.”

“…” Khiết Ninh đỡ trán, dựa vào đầu giường, dáng vẻ không chịu được tác dụng của chất cồn: “Tổng giám đốc Lưu, tối nau thật sự không phải cố ý thất lễ với anh, chỉ là tiệc đóng máy hôm nay quá vui vẻ, không nhịn được uống vài ly, vì thế không phải là cố ý không tuân thủ điều khoản.’

Lưu Hoài Khang không khỏi cảm thấy buồn cười: “Vừa rồi có phải oán giận tôi rất nhiều?”

Anh còn nhớ cô nói cô ghét anh.

Khiết Ninh thoáng cái liền sợ hãi: “Cái đó… say rượu nói linh tinh, sao có thể coi là thật chứ, đúng không?”

Lưu Hoài Khang cười lạnh: “Tôi thấy là rượu vào nói lời thật lòng mới đúng.”

“…”

Khiết Ninh nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới có thể khiến anh bỏ quan cho mình, đầu óc đang nhanh chóng suy nghĩ, Lưu Hoài Khang bỗng dựa lại gần.

“Cô nói muốn sống cuộc sống yên bình, giờ không yên bình sao?”

Khiết Bình sững sờ, những lời say rượu kia, đươcng nhiên cô vẫn có ấn tượng, lúc này nghe anh hỏi như vậy, lập tức trả lời: “Yên bình mà, sống yên bình dưới sự bao bọc của tổng giám đốc Lưu mà, chỉ cần quay phim tử tế là được.”

Lời vừa dứt, cằm liền bị anh bóp lấy, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu khó lường của anh.

“Cô rất ghét tôi?”

… Đáng chết, sao đến lời như này cũng nhớ rõ ràng thế?. Truyện Lịch Sử

Khiết Ninh oán thầm một câu, chớp mắt vô tội: “Sao lại thế chứ? Tổng giám đốc Lưu giống ba mẹ của tôi, tôi ghét ai cũng không thể ghét anh, thích anh còn không kịp.”

Thế nhưng, câu trả lời này khiến Lưu Hoài Khang rất không hài lòng.

“Ý của cô là, đổi lại thành người khác, cô cũng thích như vậy?”

Khiết Nình dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá anh một lượt, hơi nhíu mày: “Tổng giám đóc Lưu, anh có cần để ý đến những thứ này sao? Dù sao tôi chỉ là đối tượng bị anh bao nuôi, đổi thành người khác nuôi, thật ta tôi cũng sẽ có thái độ y hệt, truy cứu những thứ này không có ý nghĩa gì.”

Không hiểu sao lời của cô lại khiến Lưu Hoài Khang bừng lên lửa giận.

Ý của cô rõ ràng là đnag nói, ai cũng được.

Câu trả lời như này, đổi là trước kia, có lẽ anh sẽ không quá để ý, dù sao chỉ cần anh vui vẻ, trong lòng cô có ai cũng không liên quan gì đến anh, nhưng giờ nghe được đáp án này, anh rất không hài lòng.

“Là tôi còn cho cô chưa đủ nhiều, vì thế vẫn còn nghĩ tới người khác?”

Cằm Khiết Ninh bị bóp mà đau đớn, bỗng nghe được câu này, càng cảm thấy kỳ lạ.

“Tôi không nghĩ tới người khác, anh yên tâm, trong lòng tôi chỉ có một mình anh.”

Câu nói này khiến mắt Lưu Hoài Khang hơi lóe lên, anh bỗng buông cằm cô ra.

“Thời gian qua lại với tôi, không được có ý đồ với người khác.”

“Qua lại?” Bọn họ cũng được coi là qua lại sao?

Lưu Hoài Khang vào nhà tắm, Khiết Ninh nằm trên giường suy nghĩ về phản ứng kỳ lại này của anh, nhưng lại không nghĩ được gì, chỉ đành coi là thể diện đàn ông của anh.

Nói là vì để ý cô nên nói như vậy, cô không dám tin, cũng sẽ không tin.

Sau khi Lưu Hoài Khang quay lịa, không ngoài suy đoán, cô đã ngủ rồi, anh ngồi cạnh giường, im lặng nhìn cô một lúc, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cũng nằm xuống giường.

Hôm sau.

Còn đang mơ màng nghĩ, tay của Khiết Ninh bỗng bị túm lấy, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói mệt mỏi của anh: “Mới sáng ra đã vội vàng như vậy?”

Khiết Ninh liền mở mắt, không còn chút ngái ngủ nào.

“Lưu Hoài Khang? Anh… Sao anh lại…”

Lời nói ngừng lại, nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô vừa buồn bực vừa hối hận.

Đúng rồi, nơi ở mà cô trăm phương ngàn kế nghĩ cách giấu Lưu Hoài Khang, lại bại lộ đơn giản như này, hơn nữa còn là cô tự nói ra.

“Anh không cần đi làm sao?” Cô chỉ đành uể oải chuyển chủ đề.

Lưu Hoài Khang vén sợi tóc mềm mại của cô: “Cô nỡ để tôi đi sao?”

Sao lại không nỡ chứ, tự mình đa tình!

Lời bên trên, Khiết Ninh chỉ dám nghĩ trong đầu, ngoài miệng niềm nở nói: “Đương nhiên là không nỡ, nhưng tôi biết tổng giám đốc Lưu trăm công nghìn việc, cũng không thể vì tôi mà trễ nải công việc được.”

Quả nhiên, sau khi tỉnh tái, cái miệng của Khiết Ninh cực kì ngoan ngoãn.

“Đừng cứ gọi tôi là tồng giám đốc Lưu mãi.” Lưu Hoài Khang bỗng nói.

Khiết Ninh không hiểu: “Vì sao?”

Cô còn nhớ, để cô cung kính gọi như này, anh đã từng không khách sáo mà trừng phạt cô, giờ lại sửa lời?

“Nơi riêng tư, cô có thể gọi tên tôi.”

Khiết Ninh cười: “Không phải trước kia tổng giám đốc Lưu từng nhấn mạnh tôi phải gọi anh theo quy củ sao? Gọi tên anh không phù hợp lắm.”

Ánh mắt Lưu Hoài Khang hơi lạnh đi: “Tôi nói phù hợp thì phù hợp.”

“… Vậy được, Hoài Khang?”

Khiết Ninh nói mang ý thăm dò, đổi lại vẻ mặt hài lòng của anh, điều này khiến cô càng không đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.

Lúc này, một tiếng mèo kêu, một chú mèo màu vàng nhảy lên giường, thân mật cọ vào tay Lưu Hoài Khang.

“Khang Khang, chị ở bên này mà.” Khiết Ninh không vui trừng mắt nhìn con mèo con, tên nhóc này vừa thấy Lưu Hoài Khang liền quên mất sự tồn tại của mình, cũng không biết là ai cả ngày lo lắng cho nó.

Khang Khang thấy anh không để ý đến nó, không ôm ấp vuốt ve như chủ mình, dường như khá thất vọng kêu hai tiếng, sau đó mới đến bên người Khiết Ninh.

“Nhìn xem, thấy khó rồi chứ? Anh lưu không phải là người mà em có thể trêu chọc, vẫn nên ngoan ngoãn ở bên cạnh chị đi.”

Khiết Ninh vừa nói, vừa đứng dậy lấy thức ăn cho mèo cho Khang Khang,

Lưu Hoài Khang bỗng hỏi: “Vì sao lại nuôi mèo?”

Khiết Ninh trả lời thờ ơ: “Thành chuyển ra ngoài rồi, tôi ở một mình không quen, vì thế để Khang Khang ở cùng tôi.”

Lưu Hoài Khang không hỏi thêm nữa, thậm chí đến cái tên “Khang Khang” cũng ngầm chấp nhận.

Sau khi hai người dậy, chuẩn bị xong xuôi, Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang cùng nhau ra ngoài, vừa mở cửa, liền thấy Tuyên Thành với quầng thâm mắt đứng ở đối diện, rõ ràng đã lo lắng cả đêm.

“Cô Khiết, cô không sao chứ?”

Khiết Ninh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vội vàng đáp: “Tôi không sao, nhưng anh…”

Tuyên Thành thở phào một hơi: “Xong sao thì tốt, tối qua suýt chút nữa tôi đã mạo muội gõ cửa.”

Khiết Ninh bật cười: “Đừng lo lắng như thế, anh cũng thấy rồi, đây là anh Lưu, đương nhiên anh ấy sẽ không làm chuyện tổn hại đến thân phận của mình.”

Dù sao đã bị bắt gặp ở cùng nhau, Khiết Ninh dứt khoát thể hiện phóng khoáng một chút.

Tuyên Thành nhíu mày: “Vậy sao…”

Thế nhưng chỉ do dự một chút, sau đó anh ta liền duỗi tay ra tỏ ý thân thiện: “Xin lỗi, có lẽ tôi qua tôi có chút hiểu nhầm về quan hệ của hai người, anh Lưu đừng để bụng.”

Vốn Khiết Ninh nghĩ anh sẽ vì chuyện tối qua mà không cho mặt mũi, đang định hòa giải, liền thấy Lưu Hoài Khang duỗi tay ra, bắt tay đơn giản một cái.

“Hai người yên tâm, chuyện tối qua tôi sẽ không để lộ ra ngoài.” Tuyên Thành cực kì tự giác nói, mỉm cười thân thiện với Lưu Hoài Khang.

Vốn Khiết Ninh còn đang băn khoăn không biết giải thích quan hệ của mình với Lưu Hoài Khang như nào, không ngờ đối phương lại chủ động xuống nước, ấn tượng của cô về người đàn ông này lại tốt thêm một chút.

Hỏi han một chút xong xuôi, Khiết Ninh lên xe của Lưu Hoài Khang, tò mò hỏi: “Tôi còn cho rằng tổng giám đốc Lưu sẽ ghét anh Tuyên cơ.”

Lưu Hoài Khang nhìn thẳng về phía trước, khởi động máy: “Ghét.”

“…”

“Chỉ là nể mặt anh ta có tính cảnh giác cao, không tính toán lần này.”

Nếu tối qua là người đàn ông khác đưa Khiết Ninh về, có người kia ngăn cản lúc, tình hình sẽ khác đi.

“Đương nhiên, tốt nhất cô và anh ta nên giữ ở mức độ này.” Lưu Hoài Khang nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.