Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 11: Xuyên Qua



Sau cái đau đớn quằn quại nhất trần đời ấy, Dư Tiểu Mãn cảm nhất được sự giải thoát đang đến gần, thật thoải mái.

''Hóa ra, chết đi là loại cảm giác này.''

Cuối cùng nàng đã thoát khỏi cuộc đời tăm tối kia, thoát khỏi cảm giác lo âu, run sợ để đi về chốn cực lạc xa xôi. Nàng nhìn thấy tất thảy những điều mình từng đi qua, và điều nàng hối hận duy nhất trên đời này có lẽ là cái chết của hắn.

''Kiếp sau gặp lại, Túc Trạch Lăng.''

Chợt giọt máu đào ấy rơi xuống chiếc vòng ngọc màu đen kì quái, đưa linh hồn nàng đến một nơi khác hoàn toàn với trong tiềm thức. Nàng nhìn thấy sự lập lòe của cánh cổng không gian, nơi rực sáng, nơi tăm tối không rõ ràng, cuối cùng là một màu xanh trong vắt.

Dư Tiểu Mãn cảm thấy bản thân khó thở vô cùng, rốt cuộc nơi này là đâu?

Từng giọt nước xộc vào mũi, cay rát. Đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra được của nàng bị sự lạnh lẽo tấn công, cưỡng ép nhắm mắt lại. Từng đoạn xương cốt như rã rời, da thịt bị hở ra nhức nhối.

Một tấm gỗ bất ngờ trôi đến, giống như kéo lấy thân thể nàng, trôi dạt vào bờ. Toàn cơ thể hầu như đều đau đớn, nhưng đau nhất có lẽ là phần đầu, nơi lưu trữ kí ức của một người xa lạ.

Mặc Ngân Tầm, đứa con gái đầu lòng của thừa tướng đương triều, trong một lần đi cứu tế, bị lạc vào đám nạn dân chạy loạn. Nàng khi ấy mới năm tuổi đầu, được một lão ăn mày cứu vớt, đưa đến làm tạp dịch của Liên Phong bang.

Đám người bọn họ cao lớn khỏe mạnh, do giành giật nhau, rèn luyện từ bé. Duy chỉ có nàng là gầy gò ốm yếu, đã không được rèn luyện thân thể lại bị chủ mẫu ghét bỏ, là con nhà quyền quý nhưng còn không được như những kẻ ăn mày.

Nhìn thấy kẻ khác lạ như vậy, đám trẻ trong trại không khỏi ngạc nhiên, không cớ nào gần gũi nàng cho được. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở việc xa lánh, khi lão già hành khất kia qua đời, Mặc Ngân Tầm càng bị áp bức nặng nề.

Tất cả do nàng càng lớn càng xinh đẹp, đám nữ thổ phỉ trong trại không khỏi ghen ghét, đố kị. Đỉnh điểm là vào năm mười lăm tuổi, trong lúc giặt đồ bên bờ hồ, Mặc Ngân Tầm bị một bàn tay lạ đẩy xuống nước, chết bất đắc kì tử.

Đó cũng là lý do Dư Tiểu Mãn có thể nhập hồn vào cơ thể còn ấm này, chỉ cần đợi thêm vài khắc, nàng chắc chắn sẽ hồn siêu phách lạc.

Nghiêng mình soi xuống làn nước trong, Dư Tiểu Mãn nhìn thấy đây chính là bản thân mình của quá khứ, chỉ là mất đi vết sẹo mà thôi. Nàng thật sự hoài nghi, đây rốt cuộc là dung mạo của ai? Của nàng hay của Mặc Ngân Tầm?

''Vẫn là dung mạo này, vẫn là số phận này, vẫn là kẻ vất vưởng tứ phương, không họ hàng thân thích.''

Ngước nhìn làn tuyết bất chợt rơi xuống giữa đêm như từng sinh mạng đang từ giã cõi trần, nàng khẽ thốt lên: ''Trạch Lăng, anh rốt cuộc có ở thế giới này hay không?''

Nếu là nàng của một khắc trước, nhất định sẽ tự vẫn thêm lần nữa. Chỉ là một khắc sau phát hiện ra, nếu đau đớn thêm lần nữa rồi lại nhập xác hoàn hồn tương tự như thế thì sao?

Nghĩ vậy ''Mặc Ngân Tầm'' yếu ớt đứng lên, quyết định sẽ cứu lấy sinh mạng chết oan này. Nàng với nguyên chủ hiện tại chính là đồng bệnh tương liên mà thôi.

Nàng gõ cửa một căn nhà trọ ven sông, theo thói quen vào nhà của Dư Thừa Phong, liền chỉ gõ đúng bảy lần. Căn nhà hãy còn sáng đèn, ngay lập tức tắt ngấm, cảnh vật lại trở về âm u, lạnh lẽo.

Chính nàng cũng đã nhận thấy sự khác thường, bèn đến gõ cửa nhà khác. Nơi đây hoang vu vắng vẻ, từng căn nhà cách xa nhau đến gần một dặm, cảnh vật im lìm, đáng sợ. Dưới cái bóng tối bao trùm ấy, một thiếu nữ dẫm lên từng ngọn gai nhọn hoắt mà đi, máu chảy thành dòng, nhuốm đỏ bạch y kiều diễm.

*cạch cạch cạch.

Mặc Ngân Tầm nhận biết sự khác thường, liền thu liễm lại vẻ lập dị, gõ cửa nhà dân chỉ ba cái rồi ngừng. Chỉ một lúc sau, cánh cửa chợt hé ra, ánh đèn trong nhà cũng theo đó chiếu rọi.

Đứng trước cánh cửa là một ông lão già nua, tưởng chừng đã sống được hơn tám mươi năm vậy. Nếu để ý kĩ, ông ta có phong cách ăn mặc hệt như người chú năm xưa của nàng vậy.

''Này, ngươi là người bên sông mới đến phải không?''

Thấy cách xưng hô lạ, Mặc Ngân Tầm chỉ biết nương theo, lòng thấp thỏm lo âu không biết nói vậy có đúng hay không.

''Phải, lão tiền bối, có thể cho ta tá túc lại nơi này một đêm không?''

Ông lão mở miệng hiền từ, bụng dạ vẫn thản nhiên. Mặc Ngân Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm:

''Xem ra là hiểu lời ta nói.''

Giọng nói của nàng không phải hoàn toàn là thuần Trung Quốc, nó còn lai thêm chút giọng của người Pháp nữa. Không ngờ lại có thể xuyên đến nơi đây, cái nơi mà có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến.

Không để nàng đợi lâu, ông lão mở cửa mời khách, nụ cười vân niềm nở: ''Lâu lắm rồi mới có khách lạ đến thăm. Tiểu cô nương, cứ tự nhiên.''