Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 188: Chiến!



"Trận chiến năm đó với Tây Phỉ, khiến cho phần lớn nhân lực và tài nguyên của Vạn Niên sụt giảm, nên tiên tộc, ma tộc và Nam Cương thành đều dẫn động người vào lãnh thổ Vạn Niên, thiết lập một vài thế lực ngầm ở đó, đúng không thái thượng hoàng điện hạ?"

Hàn Vũ Thiên giọng nói thản nhiên, nhưng lại làm Hồ Thiên Nam và Hồ Niên hơi ngơ ngác, Hồ Thiên Nam cười gượng nói:

"Sau trận này, Nam Cương thành sẽ rút khỏi lãnh thổ Vạn Niên cung, chuyện trước mắt là tiên tộc, xin cung chủ đừng vì chuyện nhỏ mà quên đại sự."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bộ dáng thản nhiên liếc nhìn Hồ Thiên Nam nói:

"Lãnh thổ Bắc Ma thành, Tiên Thiên thành, Tây Phỉ thành, Vạn Niên cung, ngay từ đầu là thuộc về Nam Cương thành, nhưng chẳng qua là do tứ phương thế lực bành chướng mới chiếm đoạt dần dần đất của Nam Cương thành, khiến các ngươi chỉ còn một vùng đất 3000 dặm, nên mới có hành động âm thầm dẫn người vào Vạn Niên lãnh thổ."

Hồ Thiên Nam lập tức phản biện nói:

"Nam Cương thành sẽ không có lòng dạ đó, Nam Cương quốc phát triển lớp lớp cao nhân và thế lực, chính là phúc đức giúp quốc gia này phát triển."

Hàn Vũ Thiên cười nhẹ nói:

"Tây Phỉ thành bị diệt, thám báo chỗ ta đưa tin, Nam Cương thành đã bắt đầu phái người tới đó, bắt đầu thiết lập một vài thế lực trước cả Tiên Thiên thành, Bắc Ma thành."

Hồ Niên uống một ngụm rượu thở dài nói:

"Không giấu được vậy thì nói ra thôi, cung chủ đại nhân, bọn ta quả thật là không cam lòng để cơ ngơi tổ tông bị chia năm sẻ bảy, đây là cơ đồ 3 vạn năm của Nam Cương quốc, không thể nói mất liền mất, nếu như không đòi lại được thì bọn ta sẽ thấy rất hổ thẹn với các đời lão tổ tông và hoàng đế trên trời."

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ta ngay từ đầu cũng không có nói là chiếm lấy lãnh thổ của các ngươi, chỉ là muốn mượn một nơi trú thân tạm thời thôi."

Hắn bung tay liền có một tờ giấy xuất hiện đưa cho Hồ Thiên Nam nói:

"Ngươi xem thử một chút."

"Vạn Niên cung kết minh cùng với Nam Cương quốc vô thời hạn, cả 2 bên kết minh tuyệt đối không được gây ra chiến tranh, nếu một trong hai bên sai phạm sẽ bị thiên địa chinh phạt."

Hồ Thiên Nam đọc xong mẫu giấy có chút ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Thiên, Hàn Vũ Thiên vung tay một sợi nguyên hồn bắt đầu kết vào mẫu giấy kia nói:

"Đúng, kết minh vô hạn."

Hồ Thiên Nam thấy đối phương đã dùng tới nguyên hồn để ký kết hiệp ước thì không do dự mà lấy ra một sợi nguyên hồn cũng ký kết giao ước, hai nguyên hồn hòa lẫn vào nhau sau đó hóa thành lột dấu ấn, kết minh giữa bọn họ chính thức được tính vào thời điểm ký kết giao ước, nếu một trong hai làm trái nhất định sẽ bị khế ước trói buộc tiêu diệt gọn gàng không thể siêu sinh.

Khế ước nguyên hồn tuy chỉ do hai người ký kết, không hề ảnh hưởng tới đại cục hai bên, nhưng nếu hai người ký kết là đại diện cho mặt mũi hai bên, vậy thì khế ước này có ảnh hưởng rất lớn đến đại cục.

Tiên thành, một con hỏa long dáng ngươi chật vật ở trên đất thở dốc, ở trên trời chính là lão Quân cùng với hư ảnh một đen, một trắng.

Hắc ảnh do pháp bảo Ma Hoành Sơn hóa thành, bạch ảnh là do Tiên Thiên Tháp biến hóa, 2 pháp bảo này chính là bản mệnh pháp khí của lão Quân.

Tuy Quân Hiến Tử cả đời này sẽ không thể bước vào trong Đại Thừa cảnh được nữa, nhưng lão lại có sức mạnh sánh ngang Đại Thừa trung kì, cộng thêm hai pháp bảo tức là 3 vị Đại Thừa trung kì.

Nhưng mà 3 vị Đại Thừa trung kì đã cùng Tiêu Hạo giao thủ hai ngày, cũng chỉ chiếm thế thượng phong và làm hắn bị thương, chứ không thể nào kết liễu được hắn.

"Gàooooooo!"

Tiêu Hạo gầm một tiếng long âm kéo dài khiến mây xé toạt ra, mặt đất nổ tung phun ra từng cột nham tương.

"Nham Tương Tung Hoành!"

Tiêu Hạo bay lên quấn theo nham tương nóng chảy tạo ra bộ dáng như là 13 con hỏa long bay lượn, lão Quân lập tức vung tay hai đoàn khí tức hắc bạch tới.

Hai đạo hư ảnh cũng vung kiếm một hắc, một bạch chém ra kiếm quang.

<!-- PC_Midle1 -->

"Lục Xích Xuyên Tạt."

Từ phía sau 6 cái lỗ không gian to bằng một cái chậu xuất hiện, từ trong đó phóng ra 6 đạo dây xích màu lam đâm tới sau lưng lão Quân và hai đạo hư ảnh.

Lão Quân lập tức xoay người hướng đòn tấn công của mình ngăn cản 6 đạo dây xích, hai phía đều nổ tung tạo ra khói mù tỏa ra tứ phía.

"Giao lão?"

Tiêu Hạo lắc người thổi phủ hết khói bụi trên thân, phía trên không gian xé mở liền có một lão già áo bào tro tay cầm trường thương xám tro, đây đúng là Giao lão.

"Tiêu Hạo, lão phu đến giúp ngươi đây."

Giao lão chỉ thương về lão Quân, khí tức Thánh Tông khuếch tán ở sơ kì đỉnh phong.

"Thêm một tên Thánh Tông nữa, Vạn Niên cung làm cho lão phu thật bất ngờ đấy."

Lão Quân không chút biến sắc hai tay kết ấn, khí tức phiêu miêu tiên ma rồi bắt đầu phân hóa thêm 3 bóng người.

Chính là Quân Hiến Tử lúc còn là thiếu niên, thanh niên và trung niên, khí tức và tu vi đều tương đông với lão Quân.

"Làm được chuyện này nữa à?"

Giao lão ánh mắt kinh ngạc nhìn bốn người lão Quân, không nghi ngờ gì nữa chính là 4 bộ chân thân có ý thức của riêng mình.

"Các ngươi ngăn cản 2 người họ đi."

Lão Quân xoay người vỗ lên hư không liền thấy một trận pháp mở ảo xuất hiện, trận pháp này tỏa ra khí tức đã nhạt dần, hiển nhiên duy trì thêm vài năm nữa là nó sẽ biến mất.

"Cải Thiên, Hóa Địa, Dung Hòa!"

Lão Quân kết ấn điểm lên trận pháp khiến cho trận đã mờ nhạt lại bắt đầu sinh ra biến hóa, chỉ thấy năng lượng trên trận đang bắt đầu tiêu hao nhanh chóng.

Từ bên trong trận pháp lộ ra một khe nứt 2 trượng, đột nhiên rầm một tiếng chỉ thấy một cái móng từ đó thò ra ngoài, âm thanh tràn ngập tức giận bên trong truyền tới:

"Tô Lăng giới, phong ấn cảnh cổng liên kết với tiên giới, ngăn cản Đại Thừa bọn ta giáng thế, đợi lão long ta đây thoát ra, nhất định sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây!"

Long uy tản ra chấn áp toàn bộ người tu vi Hóa Thần trở xuống ở trong tiên thành, uy áp Đại Thừa giáng lâm làm ai cũng khiếp sợ.

"Tây Hải Long Vương, ngươi nóng lòng giáng thế tới vậy sao?"

Lão Quân nhận ra thanh âm kia chính là của Tây Hải Long Vương, lão long bên kia không gian giọng nóng nãy nói:

"Quân Hiến Tử, Ngao Toa nó đang ở đâu? Tên nghịch tử ở đâu?"

Lão Quân vừa định trả lời thì trận pháp kia đột nhiên tản ra sức mạnh kinh người, năng lượng không biết từ đâu lại bắt đầu gia trì lên trận pháp, một lần nữa khóa chặt cổng không gian kia lại.

"Cái gì?"

Ngay cả lão Quân cũng kinh ngạc không thôi, chuẩn bị biết bao nhiêu lâu nay lại xảy ra dị biến như vậy, trận pháp vậy mà lại tăng thêm thời hạn 10 năm, năng lượng kia ắt hẳn là dự trữ từ trước đó.

"Không hổ danh là Minh Hoàng Nhân Đế, ta nghiên cứu trận này đã cả trăm năm qua vẫn không biết ngươi đã che giấu một luồng năng lượng dự trữ."

Lão Quân không cam tâm liền bộc phát tu vi thôi động trận pháp của mình xoay tròn, bắt đầu tiêu hao năng lượng của trận pháp Hàn Vũ Thiên tạo ra.

Giao lão chật vật đối phó với 3 đạo chân thân của lão Quân, Tiêu Hạo đối đầu 2 đạo hư ảnh hắc bạch, bọn họ là không có năng lực phản công, nói gì tới ngăn trở lão Quân đang làm tiêu hao đại trận.

Một canh giờ trôi qua cũng là lúc trận pháp của Hàn Vũ Thiên đã phai nhạt đi một ít, không gian đã bắt đầu xuất hiện vết nứt trên đó.

"Vạn Niên Quang!"

Một đoàn sáng lao tới tấn công hướng lão Quân, một đòn bất ngờ này đã đánh bật lão ra xa vài trượng, cũng khiến cho trận pháp tiêu hao kia biến mất.

Lão Quân nhìn lại con ngươi co rút như đầu kim, Vạn Niên cung với xung quanh là hơn 50 tòa thiên không đảo lớn nhỏ, người đứng ở đỉnh Vạn Niên cung chính là Hàn Vũ Thiên.

"Đại trưởng lão, viên chủ trở về nào."

Hắn phất tay liền có 8 đạo lưu tinh bắn ra đẩy lui 5 vị Thánh Tông, tạo ra khoảng trống cho 2 người Tiêu Hạo, Giao lão trở về.

Hàn Vũ Thiên tay phải cầm Hàn Kiếm, tay trái cầm Liệt Hỏa Kiếm nhìn về phía lão Quân nói:

"Ngươi vẫn không từ bỏ ý định đưa tiên tộc tới đây, vậy thì ta đành phải tử chiến để ngăn cản thôi."

Nói xong thì liền thấy 3 đầu yêu thú xuất hiện, Hổ Tam Âm, Thạch Thủ Viên và Hắc Cáp cùng nhau gầm rú, đột nhiên dưới chân 3 yêu thú xuất hiện trận pháp khổng tước.

Từ trong đó lại chui ra 3 con khổng tước tu vi Chí Thánh mô phỏng theo 3 đầu yêu thú, Hàn Vũ Thiên búng tay liền thấy 3 đầu khổng tước dung hợp lại với nhau.

Bộ dáng cao 400 trượng, 6 cánh 3 đầu, tước vĩ xòe lớn mê hoặc chúng sinh, chiến sủng của Hàn Vũ Thiên một lần nữa đã xuất hiện, mọi người gọi là nó Tam Thủ Thánh Tước.

"Thâm Uyên Ma Thể!"

Cơ thể Hàn Vũ Thiên được hắc ám bao trùm hóa thành cái kén, kén vỡ lại hiện ra một bộ hắc bào tràn ngập ma tức, móng vuốt sắc nhọn, ma tức quấn quanh mái tóc trắng tạo ra hình ảnh ma mị, đôi mắt lam nay đã hóa toàn bộ thành màu đen.

"Khổng Tước Phi Thân, Dung Hợp!"

Tam Thủ Thánh Tước bay vụt lên trời cao hóa thành một luồng khí tức bao trùm lên Hàn Vũ Thiên, hình dáng của hắn lại một lần nữa thay đổi.

Toàn thân bao bọc lông vũ cứng như giáp sắt, sau lưng mọc ra 6 cánh, tước vĩ phủ trên đất như áo bào của hoàng đế, phía trên đầu Hàn Vũ Thiên lơ lửng một cái vòng hắc ám.

Lục dực xòe ra vũ động bay lên không trúng, luồng khí tím và trắng mờ ảo xuất hiện, Âm Sát Thất Hồn hiển hóa khiến cho tiên tộc toàn bộ bên trong nội thể đều sinh ra quấy nhiễu cực liệt, nhiều kẻ tu vi thấp kém trực tiếp nằm trên đất liên tục nôn máu.

"Quân Hiến Tử!"

"Minh Hoàng!"

Lão Quân cũng đã vào trạng thái tiên ma hợp nhất, cơ thể gầy gò đã trở nên cơ bắp rắn chắc, mái tóc trắng đen lẫn lộn quấn quanh tiên khí và ma khí.

Tiên khí phiêu động chui vào nội thể từng người trong tiên tộc, cùng với Âm Sát khí của Hàn Vũ Thiên xảy ra công kích mạnh mẽ.

"Hai lần biến hóa thực lực đã là Thánh Tông sơ kì, không biết khi thực sự đột phá, hắn sẽ mạnh cỡ nào?"

Hồ Niên hốp một ngụm rượu bước đi ngang một trụ đá đã là một bộ dáng thanh niên, khí tức Thánh Tông phiêu dật.

"Hoa Vương ta sao có thể bỏ lỡ thời khắc này đây?"

Khí tức Thánh Tông trung kì bùng nổ liền thấy một cây anh đào khổng lồ xuất hiện ở không trung, thân cây có quấn 2 con hoa xà to lớn.

Kiều Nguyệt Nga mặc giáp tay cầm kiếm đứng ở không trung va chạm ánh mắt cùng với Quân Hiến Tử trung niên.

"Ta đi một mình mới bị áp chế, bây giờ một chọi một, xem ta băm ngươi ra đây!"

Tiêu Hạo hóa thành hình người mặc long giáp, tay cầm hỏa long thương vẻ mặt tức giận không thôi.

"Áp lực giảm nhẹ, lão phu an tâm hơn rồi."

Giao lão phía sau có 6 đạo dây xích như là trường xà không ngừng uốn lượn, tay lão cầm thanh thương xám tro uy áp kinh người.

"Chiến!"