Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 203: Cự tuyệt thần linh



Lời của vị Kim Thần kia quả đúng là như vậy, ba tên Tuần Thiên Giả kia không còn có thể làm loạn nữa, họ đã bị vị Kim Thần trong không gian rạn nứt luyện hóa thành thi khôi.

"Chỉ vì một người mà luyện hóa ba thủ hạ của yêu tộc thành thi khôi, vị Kim Thần trong kia không hề đơn giản."

Xí Ly truyền âm cho bốn người khác, phải biết tám người bọn họ là cấp bậc tồn tại cao nhất đại diện cho Tô Lăng giới, theo thỏa thuận của ân trên thì không có bất cứ ai được ngăn cản nhiệm vụ bọn họ đang thực thi, nếu không sẽ bị Thiên giáng tội trừng trị.

Nhưng vị thần bí Kim Thần kia lại không ngần ngại ra tay luyện hóa ba trong tám người thành thi khôi, còn giúp Hàn Vũ Thiên khôi phục 2 thanh binh khí kì quái kia, quả thật có một chút sâu xa mà Tuần Thiên Giả không thể đoán ra được.

Một cổ thần lực giáng xuống làm toàn bộ Thánh Tông mất đi ý thức, chỉ có Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền là không bị thần lực công kích.

Vị Kim Thần kia lúc này mới triển lộ thân hình là một nam tử trung niên dáng người tiên phong đạo cốt với chòm râu dài, người này nhìn thì là một trung niên, nhưng tuổi tác có lẽ đã là 5 vạn năm rồi.

"Là Lục Hạch Thần Vương, tiểu bối có mắt mà không thấy thái sơn, xin Thần Vương trách tội."

Xí Ly đại diện cho các vị Tuần Thiên Giả cung kính cất lời, người trước mắt thân phận phải nói là vượt ngoài dự đoán của bọn họ, bởi vì Lục Hạch là một trong thập tam Thần Vương nổi tiếng ở Thiên.

"Đệ nhị Thần Hoàng, lâu rồi không gặp, ngài vẫn còn khỏe chứ?"

Lục Hạch Thần Vương không bận tân tới Tuần Thiên Giả mà ôm quyền thi lễ với Lam Huyền, tựa như tiểu bối làm lễ với trưởng bối vậy, năm vị Tuần Thiên Giả sắc mặt kinh biến không ngờ tới nữ ma tộc này lại là đệ nhị Thần Hoàng đang trùng tu ở trong truyền thuyết.

Lam Huyền biết rất rõ về thứ gọi là Thiên, mà nàng còn từng là một trong ba người đứng đầu cai quản nó.

Hàn Vũ Thiên thì lai lịch bất phàm không ai nhận ra được, thiếu niên huyền bí này là đến từ nơi nào.

Danh xưng Thần Hoàng cũng chỉ có ba người đạt được, đệ nhất, đệ nhị và đệ tam.

Chính là Kim Thần tầng 9 đạt tới đỉnh phong Tô Lăng giới, chỉ thiếu một bước liền phi thăng tới một tầng thứ cao hơn, Lam Huyền là đệ nhị Thần Hoàng nổi tiếng tàn ác quyết đoán nhất ở Thiên.

Năm đó cùng hai vị kia là Kim Thần tầng 9 giao phong, nàng vẫn là thua một chút lực lượng với đệ nhất, tuy là một chút nhưng ở Kim Thần Cảnh là như trời với đất, đệ nhất, đệ nhị, đệ tam cách nhau một khoảng nhỏ vẫn là chênh lệch rất lớn.

Một vạn năm trước Thần Hoàng đã kí kết hiệp ước làm toàn bộ Thiên chấn động, chính là Thần Hoàng Tái Chiến, ba vị Thần Hoàng vào một thời điểm nào đó trở lại Thiên, nếu ba người đều có mặt thì sẽ diễn ra tranh phong bảng thứ tự Thần Hoàng một lần nữa.

Đệ nhất Thần Hoàng lựa chọn đi vào một vùng không gian huyền bí để đột phá tầng 10 Kim Thần, Lam Huyền chọn trùng sinh để tìm ra cách đột phá tầng 10, đệ tam Thần Hoàng thì là bước vào một phương thế giới mới, tìm một cơ duyên tạo hóa để đột phá tầng 10.

Cả ba vị đứng đầu đều chọn tiến hành theo cách riêng của mình, nhưng có một điểm chung chính là nhắm vào cảnh giới Kim Thần tầng 10 hư vô mờ ảo kia.

Việc Lam Huyền đệ nhị Thần Hoàng trùng tu thân thể sẽ gặp không ít khó khăn, 2 vị khác liền dùng lời cảnh báo của mình chiếu cáo thiên hạ, trước khi Lam Huyền thành Kim Thần thì dù bất cứ kẻ nào ở Thiên cũng không được làm tổn hại nàng, nếu không kết cục chính là tru di toàn tộc.

Ba vị Thần Hoàng đều giữ sinh mệnh thạch của đối phương, phòng khi một người gặp nguy hiểm thì hai người khác sẽ ứng cứu, mà hiển nhiên đây là muốn bảo vệ cho Lam Huyền.

Lời cảnh báo của hai vị Thần Hoàng ai dám không nghe, nên một vạn năm nay có kẻ ở Thiên biết nơi ở của Lam Huyền cũng không dám mò tới, sợ rằng hai vị kia sẽ trở lại một kiếm tru di toàn tộc.

"Lục Hạch, ngươi vẫn còn ở Thần Vương sao? Hiện tại đã là bao nhiêu trong thập tam Thần Vương rồi?"

Lam Huyền mỉm cười nhìn Kim Thần như tiểu bối nói, Lục Hạch Thần Vương vẫn không chút khó chịu mà cung kính nói:

"Vãn bối đã thăng làm Thần Vương đệ nhị, đệ tử của ngài đã trở thành một trong 8 vị Thần Tổ rồi."

Lam Huyền nhẹ gật đầu cười nói:

"Gửi lời hỏi thăm của bản ma đến nó, chuyện ở đây là của hai ngươi, bản ma không chen vào nữa."

Nàng ta biến ra một cái ghế dài rồi thản nhiên nằm xuống, Lục Hạch Thần Vương cũng là nhẹ gật đầu nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Thiếu niên trẻ, Thiên Vực bọn ta tài nguyên nhiều vô số, nếu đồng ý góp sức cho Thiên Vực thì dù ngươi muốn thành Kim Thần cũng không khó."

Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười có chút không quan tân tới lời của vị Thần Vương, mấy vị Tuần Thiên Giả thì kinh ngạc không thôi, dù là bốn vị Đạo Tổ từng tới được đây tham gia thí luyện cũng không được chào mời như vậy, nói cách khác là không được Thiên Vực xem trọng trong mắt.

Ngược lại chỉ là một nhân tộc biểu hiện có chút khác thường, lại được đích thân Kim Thần tới mời chào, còn chính là Lục Hạch Thần Vương mời chào.

"Ngươi thấy thế nào?"

Lục Hạch thần sắc vẫn không chút biến chuyển hỏi, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Không có hứng thú, ta đây là không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ ai, bởi bất cứ thế lực nào, dù có bao nhiêu tài nguyên mê hoặc thì ta cũng chẳng bận tâm."

Hàn Vũ Thiên từ trước tới nay tâm cao khí ngạo, chỉ là một cái Thiên Vực nhỏ nhoi lại muốn thu hắn về dưới trướng, căn bản là người si nói mộng.

"Cự tuyệt?"

<!-- PC_Midle1 -->

Nhu Cốt có chút kinh ngạc không tin được thiếu niên trước mắt lại từ chối, lời mời của một vị thần linh thì bất cứ sinh linh nào cũng ước ao có được, đừng nói là mời, dù bắt họ làm nô bộc cũng là cam tâm tình nguyện.

Miêu Ảnh liếc nhìn Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Cơ duyện tuyệt thế mà thân linh hai tay dâng tặng như vậy, cũng không đủ để hắn hạ thấp người làm kẻ tay sai, tính cách và phong thái như vậy, về sau trưởng thành e là sẽ gây ra không ít sóng gió cho Thiên Vực."

Quý Ngọc là Tuần Thiên Giả đeo mặt hồ cuối cùng đã lên tiếng nói:

"Không phải tự dưng lại có cái gọi là tuyệt thế cường giả tồn tại, những người được xưng là tuyệt thế trên Thiên Vực, có mấy ai là chịu cuối người dưới kẻ khác?"

Những vị khác gật đầu không chút phản biện, đây đúng thật là kì tài tương lai, một tuyệt thế cường giả có thể sánh ngang với mấy lão quái kia.

Hàn Vũ Thiên nhìn Lục Hạch Thần Vương nói:

"Không có việc gì nữa thì đừng làm phiền ta thí luyện."

Hắn nhìn qua mấy vị Tuần Thiên Giả ôm quyền nói:

"Các vị có thể đưa ta tới khảo hạch thứ 2 không? Ta đây không muốn tự dưng được hưởng lợi mà không bỏ ra chút sức nào, ta muốn đường đường chính chính bằng thực lực của mình mà tiến vào bí cảnh."

Lục Hạch Thần Vương có chút cau mày, không nghĩ tới Hàn Vũ Thiên lại cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy, Lam Huyền năm trên ghế dài nhắm mắt, nhưng nàng vẫn là nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, chỉ là mỉm cười một cái.

Năm vị Tuần Thiên Giả trong mắt có chút phức tạp lại nhìn về phía vị Thần Vương chưng cầu ý kiến.

Lục Hạch Thần Vương thở dài nhẹ gật đầu nói:

"Thí luyện này mở ra là để chúng sinh đại lục đoạt cơ duyên tạo hóa, nếu hắn đã muốn thì cứ việc thỏa mãn cho hắn đi."

Lục Hạch Thần Vương quay người rời đi còn quay đầu lại có chút tiếc nuối, hắn nếu có thể liền là ra tay bắt thiếu niên này về, dù sao trở về Thần Tông thì cũng có vố biện pháp trói buộc kẻ này với tông môn, nhưng đệ nhị Thần Hoàng ở đây thì một Thần Vương như hắn sao dám ra tay.

Nếu lỡ không may làm đệ nhị bị thương thì cái mạng này và gia tộc của hắn khó mà giữ, hơn hết quan hệ của hai người có chút khác thường, tựa như kẻ thù, cũng như bằng hữu.

Lục Hạch Thần Vương chui vào vết nứt không gian biến mắt, không gian đóng lại mọi thứ trở lại như cũ, chư vị Thánh Tông bắt đầu lấy lại ý thức rồi nhìn sang người xung quanh.

Ai cũng một bộ dạng ngây ngốc nhìn nhau, tất cả đều không có đáp án cho chuyện vừa rồi, Hàn Vũ Thiên và Lam Huyền thì là thờ ơ không quan tâm.

Thanh Hư Hậu thuấn di tới chỗ Hàn Vũ Thiên bàn tay đặt lên vai hắn nói:

"Được rồi, nếu ngươi đã muốn vượt qua khảo hạch trước thì cũng không thể cản."

Ánh mắt mọi người nhìn tới không tin được là Hàn Vũ Thiên vẫn kiên quyết giữ ý định bước vào khảo hạch thứ 2, Hàn Vũ Thiên quay đầu thản nhiên nói:

"Thuộc hạ của ta cũng phải đi."

Thanh Hư Hầu nhướng mày không ngờ Hàn Vũ Thiên đã chọn con đường khó khăn, còn đem theo cả thuộc hạ chịu chung số phận.

"Ta cũng đi."

Lam Huyền thản nhiên đi đến bên cạnh Hàn Vũ Thiên, Thanh Hư Hầu thì kinh sợ giọng run run nói:

"Ngài..."

Lam Huyền chặn họng hắn thản nhiên nói:

"Hoàn thành khảo hạch thì sẽ nhận được khí thần, cơ duyên như vậy ta đâu để ngươi tranh giành chứ."

Chư vị Thánh Tông giờ mới nhận ra vì sao sáu người kia một mực đòi tham gia khảo hạch thứ 2, chính là vì khí thần vạn kim khó cầu kia.

"Quá tham lam."

Đoản Thanh lắc đầu tỏ vẻ tiền bối dùng ánh mắt thương hại nhìn tới, đây là hắn nghĩ người trẻ tuổi khát vọng khí thần.

"Lòng tham và tu vi không cân xứng kết cục vẫn là tử lộ, kệ họ đi."

Hưng Vinh lắc đầu không còn chú ý tới sáu người kia nữa, Thanh Hư Hầu lấy ra một cây trường đao vẽ xuống trận đồ truyền tống.

Sáu người trực tiếp truyền tống tới một hòn đảo khác tràn ngập ma tức vô tận, Thanh Hư Hầu để 3 nhân tộc bước chân lên hòn đảo nói:

"Chỉ cần các ngươi đoạt được 3 cái binh khí Tông Khí viên mãn trong ma khí và được ma vật bảo hộ thì sẽ thông qua khảo hạch thứ hai này, đoạt được thì bảo vật là của các ngươi."

Thanh Hư Hầu nói xong đã truyền tống Lam Huyền tới một hòn đảo khác, hòn đảo này tràn ngập linh khí tinh thuần cơ hồ còn kèm theo đồng hóa năng lượng ẩn chứa trong đó.

Linh khí căn bản chỉ là một đoàn năng lượng sinh ra từ thiên địa, căn bản không có khả năng ẩn chứa trong đó đồng hóa lực lượng, đây là do một vị Kim Thần nhúng tay vào để làm nơi khảo hạch cho ma tộc.

"Thần Hoàng bệ hạ, chỉ cần người đoạt được 3 kiện Tông Khí viên mãn được hoang thú ở đây cất giấu và bảo vệ thì sẽ thông qua."

Thanh Hư Hầu ôm quyền cung kính nói, Lam Huyền nhẹ gật đầu lại nói:

"Hai hòn đảo được tính là cùng một thí luyện, vậy kẻ nào đoạt được thanh Tông Khí đầu tiên sẽ đạt hạng nhất?"

Thanh Hư Hầu nhìn ra thắc mắc của Lam Huyền ôm quyền giải thích nói:

"Bệ hạ yên tâm, cùng là một dạng thí luyện, nhưng mà thưởng hạng của hai hòn đảo là riêng biệt."

Lam Huyền đã hiểu ra hiệu cho Thanh Hư Hầu rời đi, nếu đã là hai bảng xếp hạng riêng biệt thì nàng không cần phải hao phí tâm tư để tranh dành thứ hạng nhất ở khảo hạch thứ hai với Hàn Vũ Thiên nữa.

Thanh Hư Hầu trở về hòn đảo bí cảnh đứng cùng bảy vị Tuần Thiên Giả khác thấp giọng nói:

"Bí cảnh sẽ được mở, các ngươi có thời gian 100 ngày ở trong bí cảnh tu luyện."

Bát vị Tuần Thiên Giả cùng lúc kết ấn, lực lượng Đạo Tổ bao trùm lên cánh cửa bạc bí cảnh, một cổ thần lực quyết ngang thiên địa như thần linh xuất hiện.

Một hư ảnh ngưng tụ ở chính giữa bí cảnh, một nữ thân linh từng bước đạp lên cửu thiên, bàn tay tách mây trên trời thành hai nữa, cửu thiên giáng xuống một đoàn ngân quang vào bí cảnh, một âm thanh hư ảo mị hoặc vang lên:

"Ngân Nhạc bí cảnh mở lần thứ tám, bản thần mong rằng các ngươi sẽ có kì ngộ vượt xa tiền nhiệm."

Nàng ta hóa thành ngân khí chui vào trong bí cảnh, cổng lớn mở rộng toát ra thần quang chiếu rọi vùng trời, đám Thánh Tông còn đang trợn mắt há hốc mồm thì âm thanh của Miêu Ảnh đã vang lên:

"Không được chậm trễ."

Cả đám người nhao nhao bay vào trong bí cảnh, rất nhanh toàn bộ đã không còn, tám vị Tuần Thiên Giả cũng mở ra một vòng xoáy không gian rời đi, trăm ngày sau họ còn phải quay trở lại đón tiếp tu sĩ bước ra.

Bên trong bí cảnh là một vùng núi cao tựa như bồng lai tiên cảnh, mây trắng phủi khắp nơi không thấy điểm cuối, trên đỉnh mỗi ngọn núi đều là một cái sơn động bế quan, nơi đây đơn giản là vô cùng vô tận linh khí nồng đậm tới cực điểm.

"Đây là bí cảnh cấp bậc thần linh, chúng ta dùng toàn bộ bản lĩnh e là cũng không thôn phệ hết nổi một phần ngàn linh khí ở đây."

Cốt Phệ trơ mắt nhìn một biển mây vô tận và những ngọn núi trọc trời, Hưng Vinh ngửa đầu cười lớn nói:

"Cơ duyên như vậy ai nỡ bỏ qua, ta chọn ngọn núi bên kia!"

Hưng Vinh bùng nổ khí tức bắn thẳng tới ngọn núi có vết rạn nham thạch, ở đó là hỏa thuộc tính nồng đậm nhất.

Cốt Phệ lại hóa thành đoàn huyết vụ bay tới một ngọn núi phía xa, ở đó tản mát huyết khí nồng đậm tinh thuần, tựa như huyết vụ của một thượng cổ thần thú chết đi sinh ra vậy.

Đoản Thanh đạp lên hư không bay thẳng tới ngọn núi có kiếm ý sắc bén nhất, Tống Long Trúc lộn nhào hóa thành một cơn sóng ước bay đi tới sơn cốc có thủy thuộc tính toát ra.

Nơi đây tồn tại toàn bộ thuộc tính, dường như bất cứ khí tức nào đều có thể tìm thấy ở đây, dù hiếm thấy như quang, lôi cũng tồn tại ở đây.

"100 năm trong này sẽ là 10 ngày ở bên ngoài, cách 100 năm sẽ có một thiên tài địa bảo xuất hiện, thời gian tranh đoạt là 3 canh giờ, kẻ giữ được bảo vật tới cuối sẽ có được vật phẩm đó."

Hư ảnh thần nữ lần nữa xuất hiện bên trong bí cảnh, nàng ta phổ cập một ít thông tin và đoạt bảo trăm năm một lần cho mấy vị Thánh Tông nghe.

Ai cũng hướng ánh mắt tràn ngập tham lam lên trời cao, chính là nhắm tới thiên tài địa bảo mà thần nữ nói đến.

"Trong lúc tranh đoạt không được giết người, và kẻ nào có được một món bảo vật thì không được tranh đoạt lần hai, trái ý liền chết."

Lời tiếp theo của thần nữ làm toàn bộ Thánh Tông hơi ngây ngốc, hiển nhiên là nàng không cho phép một tu sĩ có hai bảo vật, còn phải chừa cơ duyên cho những người khác, bí cảnh này quả thật rất công bằng.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn hòn đảo tràn ngập ma khí thì hơi cau mày, hắn nhìn ra được ma khí nơi đây không hề đơn giản.

Nó được ngưng tụ từ thi thể của một ma thần thi, bằng không sao lại có thể ngăn cản hắn nhìn xuyên qua ma khí chứ, Mạch Liên và Hồng Thiên hai người bị ma tức lại gần liền xua đuổi chúng đi.

Nhưng càng xua đuổi thì chúng càng tới nhiều hơn, Hàn Vũ Thiên phải bộc phát Khí Vực Thiên Dương Hoàng Viêm mới tạm thời đuổi ma tức đi.

"Cũng may ta trước khi đi đã mang theo không ít tài nguyên."

Hàn Vũ Thiên lấy ra túi trữ vật, tìm trong đó một ít tài liệu và nguyên liệu luyện chế, tìm xong liền là lấy ra dụng cụ chế tạo bắt đầu tiến hành làm việc.