Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 6: Bổ sung cấp tốc!



Đúng 7 giờ sáng, tiếng trống vang lên từng hồi, học sinh nhanh chân vào chỗ ngồi của mình, ổn định vào giờ truy bài.

Như thường lệ, cô giáo bước vào lớp với khuôn mặt lạnh băng. Cô phải tới lớp trong giờ truy bài như vậy, chính là vì trong lớp có đến hai thành phần cá biệt đang ngồi cùng nhau dưới lớp.

Cả lớp nghiêm túc đứng dậy chào cô. Cô khẽ gật đầu, sau đó từng bước tiến về phía bàn giáo viên..

"Ruỳnh!"

Tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên khiến cả lớp giật bắn. Phía bục giảng, cả lớp chú ý tới chỗ của cô giáo. Cô đang ngồi dưới đất, nhìn thoáng qua thì chắc do ngã ra. Phía sau cô giáo là chiếc ghế giáo viên bị gãy hai chân sau – nguyên nhân khiến cô bị ngã.

Chẳng cần hỏi cũng biết, ai đã gây ra trò này.

Nhưng là vì, dù tức đến đâu thì tức, còn muốn buộc tội được thì cần có chứng cứ cụ thể. Mà cái này, quả thật cô không có, camera được lắp đặt ở trong lớp cũng đã bị chúng nó cắt dây điện, sau khi gài bẫy xong mới nối lại.

Vậy nên, đành ngậm ngùi để hai tên tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, và cô âm thầm thêm tên hai đứa vào danh sách đen, là những kẻ có nguy cơ gây hại cho hòa bình của ngôi trường.

* * *

Kiều Phương vừa nghe tiếng trống vội vàng kéo theo Lãnh Hàn chạy thẳng ra ngoài. Sau khi đã chắc chắn rằng mình đứng ở nơi vắng người, nó lập tức cười lăn:

- Ha ha ha, mày thấy không, thật mãn nhãn*!

(*Mãn nhãn: Đã mắt)

- Thấy rồi thấy rồi.. Mày đi gây thù chuốc oán như vậy, sống sao nổi đây..

Lãnh Hàn làm bộ như thể tất cả đều do con nhóc này gây ra, một chút cũng không liên quan đến hắn, vẻ mặt đa sầu đa cảm, thương thay cho cuộc sống học sinh sau này ở trường.

Kiều Phương bĩu môi, khinh bỉ nhìn thằng bạn làm xong mà không chịu nhận, phủi tay sạch sẽ. Lãnh Hàn thấy ánh mắt tràn ngập khinh bỉ của con bạn, vênh mặt tự đắc như muốn nói "Quá khen quá khen!"

Không thèm nói chuyện phiếm với Lãnh Hàn nữa, Kiều Phương vào ngay lí do mà nó phải kéo hắn ra chỗ không người ngoài việc cười bà cô chủ nhiệm:

- Tao có chuyện liên quan tới anh em ở trường cũ đây!

Quên chưa nhắc đến, Kiều Phương cùng Lãnh Hàn, từ khi học lớp 8 đã thành lập nên một băng đảng của riêng hai đứa. Thành viên của băng đảng – những người hai đứa nó coi là anh em, đều là những người từng được Kiều Phương hoặc Lãnh Hàn cứu giúp.

Nói là băng đảng, nhưng lại không hề làm việc xấu. Tất cả người của băng luôn âm thầm giải quyết những vấn nạn bạo lực học đường như bắt nạt học sinh yếu hơn, trấn lột.. Nhưng tất cả những việc tốt bọn nó làm, chẳng ai hay biết, mà ngược lại, khi bọn nó đánh nhau cứu người lại bị người khác nhìn thấy, từ đó trở thành đám côn đồ của trường.

- Bọn chúng thì có chuyện gì được cơ chứ

Lãnh Hàn tùy ý trả lời, rõ ràng là không hề quan tâm đến họ. Kiều Phương lạnh lùng liếc mắt nhìn Lãnh Hàn khiến hắn không dám linh tinh hay nói câu nào, vì chỉ cần là anh em của nó đều biết, chuyện liên quan tới hai chữ "anh em", nó sẽ xử lí cực kì tàn nhẫn!

- Băng mình với bọn trường địch sắp chiến. Thời gian và địa điểm đều đã an bài xong rồi, hai bên cũng đã gửi thư thách đấu.

- Thì đánh thôi. Băng ta còn sợ thua chúng sao?

Lãnh Hàn không mấy nghiêm túc thảo luận, dù hắn đang muốn Kiều Phương bớt lo, nhưng thật chất lại vô tình khiến nó càng lo lắng hơn.

- Vấn đề là, sau khi chúng ta đóng băng mọi hoạt động của băng, thì bọn chúng đã không ngừng cấp tốc củng cố "lực lượng". Trong vòng 2 tháng hè mà ta nghỉ để ôn thi, chúng đã mạnh hơn rất nhiều. Bây giờ băng hoạt động trở lại chưa lâu, nếu đấu với chúng vô cùng bất lợi. Nhưng vấn đề là, nếu ta rút lui sẽ bị bọn chúng khinh thường!

- Vậy trong khoảng thời gian chưa đến ngày quyết đấu, ta bắt buộc phải bổ sung lực lượng?

- Chính xác! Còn nữa, tao với mày vẫn còn là học sinh, không tiện trực tiếp điều hành, cần cấp tốc một người!

- Nhưng giờ biết kiếm người đâu ra cơ chứ..

Lãnh Hàn trầm tư suy nghĩ. Chưa cả nghĩ ra cách giải quyết, tiếng trống vào lớp đã vang lên. Bây giờ trốn tiết cũng chẳng có ích gì, dù sao vẫn chưa thể nghĩ ra cách giải quyết ngay được. Ít nhất, trong vòng một tháng từ bây giờ tới ngày quyết chiến, hai đứa vẫn có thời gian để tìm người.

Nhưng vẫn phải cẩn thận, vì trong quãng thời gian đó, ta có thể củng cố "lực lượng", bọn chúng cũng có thể.

* * *

Quán coffee đến giờ đóng cửa, nhưng vị khách lạ vẫn ngồi im lìm trong góc tối, yên lặng thưởng thức tách cà phê của mình, ánh mắt xa xăm lạnh lùng cứ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua màn đêm u buồn.

- Vị khách này, xin lỗi ngài, quán chúng tôi đã đến giờ đóng cửa..

Bồi bàn lễ phép với nụ cười tiêu chuẩn trên môi nói với người khách. Vị khách chẳng để người ta phải khó xử, liền đứng dậy, lịch thiệp thanh toán rồi sải chân bước ra cửa..

Ánh trăng vẫn như vậy, cảnh vậy cũng chẳng thay, nhưng người ấy, có lẽ đã khác xưa rồi.