Thần Thú

Chương 6: Là đan dược chứ không phải kẹo đường, đan dược kẹo đường không phân biệt được



Lồng ngực sư phụ ấm áp và rộng rãi, khi nói chuyện sẽ khẽ rung động, không nhanh cũng không chậm, ngay cả khi người kể một câu chuyện cười thô tục cũng có thể nói ra với vẻ phóng khoáng tự nhiên như vậy, trong lòng ta thán phục.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chẳng những lúc mới đến núi Toàn Chân ta không làm được gì nhiều, mà cho đến tận bây giờ vẫn là như vậy. Mặc dù chí khí của ta thấp bé, nhưng có những lúc ta vẫn sẽ ghen tị với Tang Dương thần từng được chủ nhân cưỡi trong lần đầu gặp mặt đó.

Công dụng của ta... Ngoại trừ những dịp hiếm hoi ra ngoài làm khách để bổ sung đầy đủ đội hình ra, thì lúc nào cũng là tha một ít hoa cỏ linh thạch trở về cho chủ nhân.

Ta không thích những thứ tao nhã như trúc hay hoa gì đó, nhưng kể từ lần đầu tiên ta nhặt chúng từ bên ngoài về, chủ nhân rất yêu thích, vì vậy mỗi khi ta chạy nô đùa trên núi cũng không quên sở thích của chủ nhân, cố gắng hết sức hiếu thảo đối với lão nhân gia là người.

Những thứ này có thể tùy tiện nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong núi Toàn Chân, nhưng chủ nhân lại thấy làm hiếm lạ khi ta mang về cho người.

Điều này khiến lòng ta có chút chua xót. Bản thân ta luôn nghĩ rằng, mặc dù những món đồ ta tặng cho cho người không đáng là gì so với đồ người ta cống hiến cho chủ nhân, nhưng những món đồ quý giá đó lại lạnh như băng, ngược lại những món đồ bình thường như này lại có thể nói lên tấm lòng của ta.

Cũng phải thôi, lòng tôn sùng của ta đối với chủ nhân tựa như sóng nước vô tận, có nói mười ngày mười đêm cũng không thể diễn tả hết được.

Trận “cấp nước đẩy sào” hôm nay thật sự rất tốn sức lực, sau khi chủ nhân dùng thuật thanh khiết xong nhẹ nhàng vỗ lên đầu ta một cái, biến ta trở về dáng vẻ của thú, cơ thể ta lúc này không còn ẩm ướt nhớp nháp nữa, thay vào đó là cực kỳ khô ráo.

Lại nhìn qua chủ nhân, mặc dù y phục chỉnh tề nhưng vạt áo trước ngực hơi hở ra, cảnh xuân phơi bày, giống như đóa hoa hải đường bị chà đạp bằng mọi cách có thể, vừa mập mờ lại có chút mềm mại khiến lòng người ngứa ngáy.

Ta còn chưa kịp thưởng thức được bao lâu thì đã có tiểu đồng truyền thần thức tới cho chủ nhân, Trường Phân thượng thần vừa rời đi đã trở lại rồi.

Vị thượng thần này đi tới đi lui vui vẻ tiêu dạo, cuối cùng bỏ quên cả vật cưỡi của mình ở chỗ này.

Phi Tinh là người bạn tốt nhất của ta, đoán chừng yêu tình hại người này phải lăn lộn vớ vẩn cùng chủ nhân một hồi mới chịu đi, nên ta chủ động xin đi tiếp đãi nàng ấy.

Lúc ta đến chân núi, một con chim to lớn cả người đỏ rực như ngọn lửa đang nằm dưới bóng cây bồ đề, ngủ say sưa không màng chuyện đời, hoàn toàn không biết mình bị người ta bỏ quên sau gót chân.

Trong vở kịch của người phàm có viết, chim Trùng Minh không ăn thức ăn, chỉ cần uống một ít Quỳnh Ngọc đông cô cũng đủ thỏa mãn rồi, thực ra thì không phải vậy, Phi Tinh chẳng qua chỉ là một con rùa lông lá rất hay bắt bẻ mà thôi, chỉ thích ăn linh đan, có lần vì trộm kim đan trong cung Đâu Suất mà làm đổ lò luyện đan của thái thượng lão quân.

Ta tự mình làm quen với con chim lớn này, hình tượng thần điểu Trùng Minh cao lớn không thể nghi ngờ ở phàm trần gần như đã bị vỡ tan tành.

Phi Tinh thấy ta tới, trong chốc lát vẫn còn mê man trừng mắt với ta, đến khi ta nói rõ ngọn nguồn, nàng ấy chỉ "Ồ" một tiếng, dường như không hề ngạc nhiên chút nào, thân chim trong nháy mắt biên thành một mỹ nữ váy đỏ, sau đó phủi mông đứng dậy, dáng vẻ thuần thục đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Như vậy thì ta yên tâm rồi.

Ta dẫn nàng ấy đến tây phòng, nàng ấy quậy phá khắp ngõ ngách căn phòng của ta như thường lệ.

Sau khi đào bới lục lọi lần thứ nhất không mò ra được đồ chơi gì, nàng ấy cực kỳ hào phóng cho ta mấy quyển trong kho tàng quý giá của nàng ấy, mấy quyển thể loại như [Đạo đức ngàn lời] [Truyền Tục Huyền Quân], mở rộng tri thức nhưng mà mở ra một động tiên khác, nội dung câu chữ toàn bộ đều là hình ảnh, tất cả không thể diễn tả bằng lời được...

Nàng ấy nói với ta đây là những vốn liếng nàng ấy lén lút vơ vét ở dưới phàm trần về, điều này khiến ta nhớ lại hồi ức vui vẻ sung sướng không thể quay lại khi ta nghiên cứu những kho tàng này ở phàm trần.

Hình như Phi Tinh tìm được đồ tốt, nàng ấy lôi một cái hộp từ tận dưới đáy rương lên, "Đây là món đồ chơi gì thế?"

Ta nhìn liếc qua rồi nói: "Mấy viên kẹo chủ nhân cho ta, ăn vào có thể bổ khí, ngươi muốn ăn thử không?"

Mỗi lần ta tha đồ ở bên ngoài trở về, chủ nhân sẽ cho ta vài viên kẹo, ta ăn mấy lần rồi, dần dần không ăn nữa, từ từ góp nhặt lại bây giờ đã chất đầy ba hộp lớn.

So với viên kẹo khô khốc thì ta thích quả tiên ở trên núi hơn, chua chua ngọt ngọt còn bùi bùi.

Phi Tinh mở hộp ra, dừng một chút rồi hô lớn đứng bật dậy, nàng ấy như sắp chảy cả nước miếng, "Ồ, ôi chao, sao có rất nhiều linh đan diệu dược thế này!"

"Cái gì là viên kẹo, viên này, còn cả viên này nữa! Đây là Nam Sa đó, trăm năm khó lắm mới có một viên!"

Nàng ấy thấy ta hào phóng và nhiệt tình như vậy, cũng không hề ngại ngùng, không hề cho ta cơ hội đổi ý, nàng ấy đã cầm lấy vài viên nuốt chứng xuống, không thẩm ra chỗ tuyệt diệu của tiên đan, ngược lại cả miệng toàn mùi mốc, trong phút chốc tiến thoái lưỡng nam. Nàng ấy quay đầu nghi ngờ nhìn ta, hiển nhiên là hiểu lầm: "Ngươi bị ngốc à, thượng thần cho ngươi, ý là muốn ngươi ăn, tại sao ngươi lại mang đi tặng?"

Ta cực kỳ xấu hổ, mặc dù lòng ta đối với chủ nhân có thể nói là rõ như ban ngày, nhưng ta cũng không thể làm ra hành vi bảo thủ như vậy, được không hả?

Nhưng trong lòng ta có một dự cảm rất mạnh, nếu như ta nói mỗi lần ta ra ngoài tha chút hoa cỏ trở về là sẽ có tiên đan, ta sợ rằng sẽ bị nàng ghen ghét đỏ cả mắt rồi lột sống mất thôi.

Vì tình bạn tương thân tương ái, ta dứt khoát ngậm chặt miệng không nói.