Thần Thú

Chương 7: Loại chuyện đổi thần thú này là dame*



*达咩] Phát âm là da mie, hán âm của từ "Dame (だめ)" trong tiếng Nhật = không được, không thể.

Phi Tình nuốt chửng gần hết sạch ba hộp đan dược, vẻ mặt nàng ấy rạng rỡ, tinh thần phấn khởi, nhưng ta biết chỉ sợ tối nay của nàng ấy sẽ trôi qua trong nhà xí.

Cũng không lâu sau, khi ta và nàng ấy đang thảo luận huyền học nam nữ và những chuyện lý thú ở phàm trần thì có một thị đồng chạy đến gọi ta. Nhà bếp nhỏ mới làm một phần bánh ngọt, trong suốt óng ánh, chủ nhận gọi chúng ta qua đó nếm thử một chút.

Lúc ta và Phi Tinh vào thư các, Trường Phân thượng thần kia quả nhiên vẫn còn đang uống rượu với chủ nhân, ta đứng ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân vỗ lên trán ta một cái, hóa ra thành dáng vẻ hình người.

Hai mắt yêu tinh hại người sáng bừng lên: "Hóa ra Tiểu Kê Nhi là một tiểu cô nương trông như vậy, ầy, Nguyên Chương, thảo nào ngươi giấu Tiểu Kê Nhi kỹ như vậy..."

Lời của ngài ấy mới nói được phân nửa thì đã bị chủ nhân cắt ngang, sắc mặt của chủ nhân nhìn có vẻ không mấy vừa ý, nghiêm túc nói, "Trường Phân, đừng nói lung tung."

Ta rất ngờ vực, "Chủ nhân tạo sao người phải giấu con đi?"

Chủ nhân không trả lời, người xắn một miếng bánh ngọt cho ta, rồi cắm một chiếc que nhỏ lên trên, giờ ta mới hiểu tại sao chủ nhân muốn ta hóa thành hình người, dù sao thì ăn những món tinh tế như này dưới dạng thú không quá thuận tiện. Ta bái lạy tạ ơn chủ nhân theo bản năng, lạy được một nửa thì được chủ nhân đỡ dậy.

"Không phải đã nói không cần hành lễ rồi sao?"

Ta thật sự cảm động, sau khi cắn một miếng bánh ngọt, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân với ánh mắt trông mong: "Tại sao chủ nhân đối với con tốt như vậy?"

Chủ nhân cũng cúi đầu nhìn ta, "Kê Nhi thật sự không biết sao?"

Ta vội vàng đặt cái que trong tay xuống, miệng cũng không dám nhai nữa: "Trọng Kê ngu ngốc."

Mỗi lần chủ nhân nhìn ta với biểu cảm này, ta sẽ rất hốt hoảng. Ta rất sợ bản thân không nhịn được hỏi chủ nhân tại sao lại nhìn ta như vậy, như thể ta đã làm sai điều gì đó như lại thật sự không biết mình sai ở chỗ nào.

Nếu như để lộ ra ta là một con thần thú không có nội hàm thì sẽ khiến chủ nhân mất mặt, nhất là ở trước mặt yêu tinh hại người này, ta càng phải gắng gượng vì thể diện của chủ nhân, biểu hiện tốt một chút.

Phật gia có câu: Cho một hạt gạo, to như núi Tu Di, khiếp này không đắc đạo, thì lại phải "đội lông và đeo sừng"*.

*披毛戴角还: Trở lại đội lông đeo sừng, câu này đại khái nghĩa là quay lại làm động vật, thú.

Ta chỉ miếng bánh ngọt mới chỉ cắn một miếng ở trên bàn, buồn buồn nói: "Chủ nhân, con còn có thể ăn không?"

Yêu tinh hại người cười lớn, giống như chỉ tiếc không thể đấm ngực dậm chân vậy, cười đến mức lộ cả hàm răng trắng bóc: "Nguyên Chương, sợ là ngươi phải lao tâm khổ trí rồi, ha ha ha ha, thiệt cho ngươi có thể nhịn lâu như vậy! Thân thể có sinh ra bệnh tật gì không?"

Ngài ấy cầm ly rượu lên, cười híp mắt vừa quan sát ta và chủ nhân vừa bắt đầu nhấm nháp rượu, tiếng động rõ ràng như tiếng heo cúng gào ré lên.

Ta nhân lúc chủ nhân không để ý, buồn bực trừng mắt với ngài ấy một cái, đúng là không có chút lễ độ nào, cũng không ai bảo uống trà sặc chết luôn đi.

Ngài ấy chú ý thấy ánh mắt của ta, sau kín hỏi một câu: "Tiểu Trọng Kê, con nói xem nào, thượng thần nhà con gần đây đầu óc còn có minh mẫn không, nói năng còn rõ ràng không?"

Ai có thể nhịn nhưng ta không thể nhịn được nữa, làm sao ngài ấy có thể làm nhục chủ nhân như vậy chứ, ta lập tức mắng lại: "Hứ, ngài đừng có mà quá đáng như vậy! Đầu óc ngài mới không minh mẫn, nói năng mới không rõ ràng đấy!"

Chủ nhân và yêu tinh hại người đồng thời sửng sốt.

Phi Tinh ngồi ở một bên run lên một cái, sắc mặt vô cùng phức tạp, tay trái nàng ấy tỉnh bơ ôm bụng, dáng vẻ cực kỳ đau đớn, nhìn bộ dạng này thì duyên phận với nhà xí của nàng ấy sẽ đến nhanh hơn là ta lo sợ.

Đến khi ta phục hồi tinh thần lại, mí mắt ta chợt giật giật, quay đầu sang nhìn về phía chủ nhân, ngập ngừng khẽ nói: "Chủ, chủ nhân, ngài ấy mắng người... Con không nhìn nổi."

Chủ nhân nhướng mày, ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt của người bị ống tay áo che lại nên chẳng biết được người đang nghĩ gì, "Kê Nhi làm rất tốt."

Yêu tinh hại người bị ta mắng cũng không tức giận, tâm tư của ngài ấy còn thay đổi nhanh hơn, lại nói tiếp: "Nguyên Chương ơi Nguyên Chương à, con thú nhỏ này của ngươi thật sự thú vị, hay là để cho ta mang nàng về Cung Khải Nua, chăm nom dạy bảo thật tốt rồi lại đưa trả về cho ngươi?"

Lòng ta lập tức sa sầm lạnh lẽo cả một mảng. Giữa các thần tiên từ việc vặt vãnh như mượn pháp bảo, đến việc lớn như đổi đồ đệ đều có, huống chi là một thần thú nho nhỏ như ta chứ.

Ài, đều tại ta quá bắt mắt.

Chỉ là ta đợi một lúc lâu cũng không thấy chủ nhân nói một câu tốt xấu gì, trong lòng ta thầm kêu không ổn, lần này ngay cả chủ nhân cũng không nói giúp ta, chẳng lẽ là người chán ghét ta, thật sự muốn theo người ta phong lưu một lần sao?

Nếu như vậy thì Phi Tinh thích ăn tiên đan, chủ nhân lại thích rải rắc tiên đan, hai người này đúng là cùng chung chí hướng rồi, ngay cả một chút khoảng trống để ta chui vào cũng không có.

Lòng ta cực kỳ chua xót.

Ta không đành lòng làm khó chủ nhân, cực kỳ miễn cưỡng nói: "Chủ nhân, nếu người muốn đổi thần thú thì cũng được, chỉ là người phải tìm một thần thú thông minh khéo léo như Trọng Kê thì mới không tính là thua thiệt."

Sắc mặt của yêu tinh hại người kia lập tức chuyển sang màu gan, dường như đang liều mạng chịu đựng gì đó, chủ nhân cũng đặt ly rượu xuống, vẻ mặt bất ngờ, "Chẳng lẽ Kê Nhi chán ghét núi Toàn Chân, núi bỏ ta đi sao?"

Phi Tinh ôm bụng lắc đầu nháy mắt với ta, ta bỗng thông suốt khúc mắc trong lòng, chủ nhân cũng không nỡ rời xa ta, ta nghĩ nghĩ rồi giải thích: "Con tất nhiên chỉ nhận một người chủ nhân, muốn đi theo bên cạnh chủ nhân phục vụ người cả một đời, chỉ là, chỉ là đã rất lâu rồi con chưa trở về núi Chương Nô nhìn một chút, con thật sự rất nhớ."

Phi Tình cũng rất nhiệt tình hùa theo, "Đúng vậy, Trọng Kê nói rất muốn dẫn con về quê nhà của nàng ấy du ngoạn!"

Ta vốn dĩ muốn nói là ta muốn hạ phàm đi dạo một chút, nhưng tiên giới có điều lệ, thần thú không thể tự mình vào phàm thế.

Phi Tinh rất có kinh nghiệm lén hạ phàm, nàng ấy nói, núi Chương Nô hay núi Toàn Chân thì cũng vậy thôi, cũng không hoàn toàn phải là nhân giới, nếu như chỉ là trở về núi Chương Nô cũng không thể tính là phạm vào điều lệ. Sau đó, ta vẫn luôn ở trên núi, hay là hạ phàm thì có ai biết được chứ?

Chủ nhân không hề nghi ngờ, người khẽ mỉm cười, "Hóa ra là Kê Nhi nhớ nhà."

"Nếu đã như vậy, nàng và Phi Tinh lựa ngày xuống núi đi, chỉ là nên đi sớm một chút trở về sớm một chút..."