Thần Thú

Chương 8: Nguyên công tử, sơ hở của công tử quá nhiều



Lúc Phi Tinh được ta dẫn thẳng đến nhà xí còn đang oán trách: "Ai cũng nói thượng thần Nguyên Chương nói năng thận trọng, vậy mà sao khi nghe thấy ngươi muốn xuống núi còn dài dòng dặn dò nhiều như vậy chứ, ta sắp không nhịn nổi nữa rồi!"

Ta cố ý dẫn nàng ấy đi nhiều thêm một vòng nữa, giơ móng vuốt lên: "Không được nói xấu chủ nhân."

Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi: "Trọng chủ khinh bạn!"

Mặc dù chủ nhân không luyên thuyên tới mức độ như Phi Tình nói, nhưng đây là lần đầu tiên ta rời khỏi chủ nhân trong ba trăm năm qua, người dường như có vô vàn lời dặn dò nói không hết, chuyện cứ như vậy ngày hôm sau ta tàn nhẫn bái lạy từ biệt chủ nhân, cùng bạn thân thiết xuống núi.

Hạ phàm, ta ngựa quen đường cũ dẫn Phi Tinh đến những nơi trước đây ta thường đến xem chuyện vui, chỗ quen cũ là nhà hát trước đây các yêu ma đi tiêu dao sung sướng sắp xếp cho ta, bên cạnh là thanh lâu tiếng tăm lẫy lừng.

Ba trăm năm trôi qua, nhà hát vẫn còn đó, chỉ là khách khứa ít đi rất nhiều, không thể so với tòa nhà đông như trẩy hội ở kế bên, điều duy nhất không thay đổi có lẽ là liên quan đến con đường của thư sinh tiểu thư trong các kịch bản hí kịch. Những thư sinh này không một ai là không tốt số, trước khi gặp được các tiểu thư khuê các, ai nấy đều là dáng vẻ nghèo kiết xác đến đáng thương người gặp người tránh, chó thấy chó còn chê, sau khi chui được vào trong làn váy mềm của tiểu thư xinh đẹp thì lại trở thành những ngôi sao Văn Khúc vụt sáng.

Theo như ta thấy thì ngôi sao Văn Khúc trên bầu trời có biết rằng danh tiếng của mình dính với những giai thoại tục tĩu này, sợ rằng sẽ tức giận đến mức râu cũng rung rung lên.

Ra khỏi nhà hát, ta đến Xuân Thị trong thành, luân lý thường tình đập vào mắt ta.

Đã rất lâu rồi ta không nhìn thấy người phàm trần mắt thịt sống sờ sờ thế này, nhớ ơi là nhớ. Trên đường có kha khá nhiều người ấn đường đã biến thành màu đen, mệnh tướng ngắn ngủi, ta đoán là bởi vì thanh lâu sát vách kia.

Phi Tinh ở trong nơi có tiên khí bao quanh quá lâu, nàng ấy không thể thích ứng được, che mũi nói: "Ọe, luồng khí hỗn loạn trong không khí nặng quá, ta sắp ngất mất."

Mặc dù ta không có chút khả năng chiến đấu nào, nhưng từ nhỏ ta đã miễn nhiễm với yêu khí, thể chất kháng cổ độc, cho nên ta không bị ảnh hưởng gì.

Chúng ta ở dưới nhân gian năm ngày, sự hỗn loạn ở nơi đây dường như càng trở nên nghiêm trọng, ôn dịch lớn nhỏ hoành hoành, lúc nào cũng có người dán cáo thị bắt ác ma.

Ngày thứ sáu, Phi Tinh nhận được một phong thư của một con chim xanh, ngay lập tức thu dọn đồ đạc quay về Thiên giới, ta hỏi nàng ấy nguyên nhân thế nào nhưng lúc đó nàng ấy lại ngập ngừng không chịu nói thêm.

Không dễ dàng gì mới đến nhân gian được một chuyến, chưa chơi đủ sao ta có thể trở về được, vì vậy chỉ còn lại một mình ta lang thang ở nhân giới.

Ngày thứ mười, lúc ta định trở về núi Toàn Chân, trên đường gặp phải một tên ác ma cản đường của ta.

"Tiểu mỹ nhân dáng người xinh đẹp, dung mạo cũng mỹ miều thế này, ban đêm một thân một mình không tịch mịch sao, ha ha, để ca ca chơi đùa với muội, thưởng cho muội chút mưa móc cho muội thật thoải mái nhé!"

Chẳng lẽ tên ác ma này là mấy tên ác bá cường hào thích bắt nạt cô nương hiền lành trong các vở kịch kia biến thành sao, mấy câu thoại này cũng không hề thay đổi. Ta tất nhiên không phải đối thủ của hắn, nhưng ta có thể hóa thành thú có bốn chân, đùa gì thế, bốn chân chẳng lẽ còn không chạy hơn hai chân sao?

Ta đang hớn hở chạy, sau lưng bỗng truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, ta quay đầu nhìn lại, thì thấy một nam tử xa lạ đang làm phép chém giết tên ác ma kia.

Hắn nói hắn họ Nguyên, sau đó chậm rãi nói với ta: “Cô nương, sắc trời đã tối, hay là cô nương đến nhà của tại hạ nghỉ ngơi đi.”

Một người một thú nhìn nhau một hồi lâu.

Trong chốc lát ta không biết nên trả lời thế nào, có quá nhiều sơ hở. Khuôn mặt của một người có thể biến hóa, nhưng ánh mắt thì không, cơ thể có thể biến hóa, nhưng nhịp bước chân thì không, giọng nói có thể biến hóa, nhưng giọng điệu và tiết tấu thì không thể thay đổi.

Kể tử lần đầu tiên ta khám phá ra thân phận thật sự của chủ nhân, thì những pháp thuật che mắt này đã không bao giờ có tác dụng với ta nữa.

Bây giờ ta nên giả vờ như không biết, hay là coi chủ nhân như một đứa ngốc, trực tiếp vạch trần người.

Nếu như chủ nhân đã phát hiện ta phạm vào luật trời, vì muốn nhắm một mắt mở một mà mới cải trang, vậy thì ta không thể cô phụ ý tốt của người.

Chủ nhân cũng không cần ta trả lời, người tiến lên ôm ta vào trong lòng, bấm tay đọc chú đưa ta đến trước cửa sổ một tòa lầu cao tầng.

“Ở phàm trần, ta chỉ là một nam tử họ Nguyên, không có tôi tớ, cũng không phải là chủ nhân của ai, cho nên Kê Nhi đừng mãi cung kính với ta như vậy.”

Ta lại càng không có gì để nói, chủ nhân trực tiếp gọi cả tên ta ra rồi, như thế này làm sao bảo ta nhập vai được.