Thần Thú

Chương 9: Cái đuôi vẫy vẫy, quấn lấy “cự long”



Ta và chủ nhân ở trên lầu cao nhìn về phía xa xa, con đường lớn được thắp sáng rực rỡ, những đứa trẻ ngồi trên cánh tay của phụ thân đung đưa đôi chân qua lại, phu nhân ở bên cạnh trả tiền mua kẹo hồ lô, đứa trẻ nhận lấy rồi liếm một cái, híp mắt cảm nhận vị ngọt khiến đứa trẻ bật cười thành tiếng.

Chủ nhân nhìn rất chăm chú, dường như người đối với vạn vật trên đời này đều cảm thấy có chút hứng thú, "Đây là tình cảm phụ mẫu dành cho con cái."

Phía xa xa có một chiếc thuyền lớn đang neo đậu, mấy người trẻ tuổi ôm sách lên kinh đi thi từ trên thuyền đi xuống, vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện với nhau, rất hồ hởi.

"Đây là tình cảm giữa những người đồng môn."

Chủ nhân lại chỉ vào một nam tử ở trên một lầu cao đang ôm mấy nữ nhân vui vẻ uống rượu, người hỏi ta: "Đây là tình yêu nam nữ sao?"

Ta gật đầu.

Người trầm mặc một hồi, lại chỉ về phía các thiếu niên thiếu nữ tụ lại thành tốp năm tốp ba ở trên đường phố, phía cây cầu kia, bọn họ đang viết lời ước nguyên lên cái bè sau đó chắp tay cầu nguyện, thả đèn nước cho ý trung nhân, "Vậy bên đó thì sao?"

Ta không do dự nhiều, "Đây cũng là tình yêu nam nữ."

Những thứ này ta đều đã nhìn quen rồi.

Các dưỡng mẫu nói, trên đời này không có ai có thể thoát khỏi sự mê hoặc của yêu ma, thật thật giả giả, đủ các loại thủ đoạn, tất cả đều vì để đặt được mục đích của các nàng.

Ta từng thấy một yêu ma hóa thân thành một nữ tử thanh cao phong trần rơi xuống nước, rồi trở thành ngoại thiếp của công tử đại gia kia, mê hoặc ánh mắt của hắn ta. Có yêu ma thì lắc mình trở thành một cô nương yêu kiều nhát gan khiến người ta yêu thương, nằm trong lòng quan nhân trung bảng lê hoa đái vũ*, bảo hắn ta quên đi thê tử tào khang của mình đi. Lại có yêu ma hóa thành mỹ nhân hiếm có, dụ dỗ quân vương bị rượu thịt cùng những lời xàm ngôn đục khoét cả con người, mê muội thần trí trở nên vô đạo đức, tiếng xấu lưu truyền vạn năm.

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tất cả các loại hình dạng xấu xí lần lượt ộ ra.

Trên đời này không có ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của yêu ma.

Thuở xưa, Hi nương cài lên đầu ta một cây trâm ngọc tua rua lấy từ trong cung, nàng nói ta là mỹ nhân chưa trưởng thành có linh khí nhất mà nàng từng thấy, các nàng chơi đùa tình yêu nam nữ trong lòng bàn tay mình, lấy nó làm thú vui, nhưng không hy vọng ta sẽ bị vấy bẩn.

Yêu ma sống ở nơi vực sâu hỗn loạn, không có gốc rễ, cũng không có trái tim, nhưng không phải ai ai cũng có được sự thoải mái tự nhiên của yêu ma. Nàng hy vọng ta cả đời bình an suôn sẻ, làm một con thú nhỏ tự do bay nhảy ở núi Chương Nô.

Chủ nhân xoay người lại đến gần sát bên ta, nói: "Kê Nhi sao mà ngay cả chân tình và dối trá trong nhân thế mà cũng không phân biệt rõ được chứ?"

Người vừa quay người qua, ta mới phát hiện vết máu đang rỉ ra từ viền cổ áo trước ngực người.

Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm chỗ đó, không dám tin nói, "Chủ nhân, chuyện gì xảy ra vậy, người bị thương rồi?"

Người hơi xoay người đi né tránh tầm mắt của ta: "Yêu vật trong chuông Đông Hoàng phá vỡ bùa chú, chạy ra ngoài."

Yêu vật trong chuông Đông Hoàng là thượng cổ hung thú Quỳ một chân, vạn năm trước, chủ nhân sử dụng Thái Tư thần kiếm để bắt ép nó vào trong chuông Đông Hoàng, từ đó Tam giới mới được bình an vô sự, Yêu giới Ma giới sợ hãi không dám xâm phạm đến Thiên giới.

* 夔 /kuí/: Quỳ là sinh vật được ghi chép trong Thượng Cổ Dị Thú Thần Thú. Trong truyền thuyết, Quỳ sống trên một ngọn núi gọi là Lưu Bộc, ở nước Đông Hải. Qùy có hình dạng và phần đầu giống trâu, nhưng lại chỉ có một chân, cả thân mình đều có màu xanh đen. Cả người Quỳ tỏa ra ánh sáng, tiếng gầm như sấm sét.

Chủ nhân nói tiếp, Quỳ một chân phá vỡ thần khí, đám nghiệt súc lẩn trốn trong bóng tối tự cho là đã có chỗ dựa, không hề có chút kiêng kỵ cũng bắt đầu lộ diện.

Thảo nào mấy hôm trước Phi Tinh đột nhiên rời đi, móng vuốt của chim Trùng Minh có thể vồ đuổi mãnh thú, tiếng phượng hót có thể thanh trừ ác linh yêu vật, hóa giải sương mù. Nàng ấy không nói với ta, có lẽ là do chủ nhân dặn dò.

Ta ủ tũ suy nghĩ, ta ở nhân gian du ngoạn mấy ngày nay, chủ nhân thì phải chống đỡ yêu vật cường đại...

Nhưng chủ nhân là chiến thần thần thông quảng đại, sao có thể dễ dàng bị thương được, vết thương có nặng hay không, động tác của ta bắt đầu vội vàng mà không chú ý đến chủ nhân bị ta đè ở dưới người, trông cực kỳ yểu điệu.

Trong phòng không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào để nhìn mọi vật. Lỗ mũi ta hơi ê ẩm, nghẹn ngào sờ sàng trên người chủ nhân: "Chủ nhân, chủ nhân, có phải người rất đau không?"

Chủ nhân mím chặt môi, một tia sáng nho nhỏ thoáng lóe lên trong mắt người, "Bé ngoan, đừng khóc."

Ta cởi áo khoác và áo lót trong của chủ nhân, xoạch một cái cúi người xuống vươn đầu lưỡi ra liếm lên vết thương của người, tay chủ nhân đặt trên đầu ta, bàn tay to lớn vốn khiến ta có chút sợ hãi giờ phút này lại làm cho ta cảm giác cực kỳ an tâm.

Chủ nhân để ta dùng nước bọt lau sạch sẽ vết thương, giọng trầm thấp nói: "Vết thương đã không còn gì đáng ngại, nhưng nước mắt của Kê Nhi lại khiến cho ta rất đau."

Ta ngẩn người, nước mắt mặn chát, rơi xuống vết thương làm sao không đau được đây, ta lau mặt rồi lại cúi đầu xuống liếm láp.

Ta đang ngồi ngay ngắn thì một vật cứng dần dần gồ lên cấn cấn cái đuôi của ta, bốn cái đuôi của ta không có chỗ để đặt lên, cứ đung đưa bên qua lại, chủ nhân xách cái gáy của ta lên, kéo ta dời xuống, giọng nói của người cũng căng lên: "Cái đuôi, vẫy vẫy."