Thanh Sơn

Chương 12



"Công việc quá bận rộn, cũng không có xem mắt, đã lâu không có..." Anh vốn muốn nói tình nhân, nhưng dò xét nhìn thần sắc Tưởng Ngọc Trạch, lại có chút ngại ngùng đỏ mặt nói, "Đã lâu không yêu đương, tôi đã lớn tuổi rồi, cũng không người nào nguyện ý thích tôi."

"Tôi cũng rất..." ' rất thích anh' ba chữ kia không nói ra được, Tưởng Ngọc Trạch thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, một lúc sau mới cứng nhắc chuyển đề tài, "Anh không giống với lúc ở công ty."

"Trong công ty muốn mọi người phải phục mình, cần nghiêm mới có uy tín." Từ Thanh Sơn gắp cho hắn một miếng thịt, còn nói, "Trong công ty tôi cũng đâu có nổi giận."

Tưởng Ngọc Trạch không biết những người đồng tính khác có giống như Từ Thanh Sơn thích làm nũng lại rất săn sóc hay không, cũng không biết mình cũng có cảm giác như thế với những người đồng tính khác không, nhưng đối với Từ Thanh Sơn, hắn thực sự cảm thấy yên lòng, hạt mầm đã bị vùi dập kia, lại run rẩy vươn cành lá lên.

Lời nói đã chuẩn bị sẵn kia kéo dài đến khi ăn xong vẫn không thể nói ra được.

Từ Thanh Sơn uống một chút bia, hai má hồng hồng nhìn hắn, trong ánh mắt kia có sự ám muội kiều diễm với tình nhân, cũng có sự khoan dung nuông chiều với đứa trẻ. Nhìn ánh mắt của anh Tưởng Ngọc Trạch biết anh say rồi, Tưởng Ngọc Trạch mím mím môi, hỏi: "Muốn thu dọn một chút không?"

"Hả?" Dường như anh có tỉnh lại một chút, nói, "Không cần, cậu không cần phải để ý, để tôi dọn." Anh đứng lên, hai mắt long lanh, eo cũng có chút mềm.

Tưởng Ngọc Trạch cũng đứng lên, nhìn dáng vẻ của anh, tiến lên phía trước hai bước, anh liền ngã vào trong ngực hắn. Đầu Từ Thanh Sơn dựa vào vai Tưởng Ngọc Trạch, cẩn thận dụi dụi, hỏi: "Cậu nói xem có phải tôi già rồi không?"

"Anh không già." Tưởng Ngọc Trạch đỡ lấy eo anh.

"Thật ư?"

"Thật sự." Hắn cho đây là lời mời ẩn ý, lý trí và tình cảm giao chiến trong đầu trong phút chốc, đôi tay thuận theo tâm ý, đưa vào bên trong áo sơmi Từ Thanh Sơn, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc trơn mịn, hai người đều không tự chủ run rẩy một cái.

Từ Thanh Sơn dựa vào bả vai của hắn hừ một tiếng, hai tay vịn lấy bờ vai hắn, ngón tay sốt sắng lôi kéo áo T shirt hắn, cả người bị sờ như nhũn ra, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thật sự nguyện ý?"

Tưởng Ngọc Trạch hơi do dự, hắn chỉ muốn quan hệ của bọn họ không nên dùng loại quan hệ bao dưỡng để bắt đầu.

Từ Thanh Sơn thấy hắn không nói lời nào, liền lùi một bước ra sau, ngẩng mặt lên nhìn hắn nói: "Không sao, không cần miễn cưỡng chính mình."

"Không có miễn cưỡng, tôi chỉ muốn..." Hắn mím môi một cái nói, "Tôi muốn hỏi một vấn đề, dựa theo thân phận, vấn đề này có khả năng không hợp quy củ."

"Cái gì?" Từ Thanh Sơn nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.

"Anh trừ tôi ra, còn có tình nhân khác không? Hoặc là nói, có bao dưỡng người khác không?"

"Không có." Từ Thanh Sơn vội vàng nhận biết, "Tôi không có tình nhân khác, tôi cũng chưa bao giờ bao dưỡng những người khác, cậu là người thứ nhất..." Hắn suy nghĩ một chút liền thay đổi cách nói, "Kỳ thực tôi cũng không muốn bao dưỡng cậu, cũng không muốn quan hệ của chúng ta biến thành xấu xa như vậy, nhưng tôi..." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Ngọc Trạch, ánh mắt có chút đáng thương, "Tôi không nghĩ được biện pháp khác, tôi lớn tuổi như vậy, khó nhìn như vậy, nếu như nói theo đuổi cậu, không phải là không biết xấu hổ sao? Cậu khẳng định cũng sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái." (thương >-<) .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
3. Vì Anh Yêu Em
4. Thoát Khỏi Trái Đất
=====================================

Tưởng Ngọc Trạch bị anh nói đến mức mặt cũng đỏ lên, cổ họng giật giật, nuốt nước miếng một cái nói: "Bao dưỡng... Cũng không có chỗ nào tốt."

"Mặc dù không có chỗ tốt, nhưng ít nhất, cậu có thể biết đến tôi, có thể trao đổi một ít tài nguyên từ chỗ tôi, cứ như vậy, tôi cũng không cần hiện ra thấp kém như vậy." Anh cúi đầu, "Không quản là bản thân tôi hay là tiền của tôi, có một thứ có thể hấp dẫn cậu là được."

Tưởng Ngọc Trạch không nghĩ tới mình là người đồng tính, hắn ôm Từ Thanh Sơn rồi hôn lên, trên bàn ăn cởi từng nút áo sơ mi của anh, động tác không quá thành thạo, Từ Thanh Sơn liền chủ động giúp hắn, một bên ngước đầu đem đầu lưỡi của mình đưa vào miệng hắn, một bên giơ tay cởi bỏ áo sơ mi, đầu v* nhạt màu không còn gì che giấu được, run rẩy cứng lên.

"Em có thể hôn nó không?"

Từ Thanh Sơn cắn môi, bị hắn hỏi đến xấu hổ, nói: "Nếu như em nguyện ý."

Tưởng Ngọc Trạch liền nửa ngồi nửa quỳ hôn lên, trong phút chốc đầu lưỡi ướt át chạm đến nơi ấy, Từ Thanh Sơn a một tiếng, ôm lấy đầu hắn, mặt cực kỳ đỏ, đầu v* bị hắn mút đến ngứa ngáy, nhỏ giọng nói: "Nhẹ một chút."

Tưởng Ngọc Trạch liền bỏ qua, nhìn nơi mềm mại ấy, nói: "Hơi nhỏ."

"Anh không phải là nữ nhân, tự nhiên sẽ nhỏ..." Anh mềm mại nhưng lại nhăn mày, như là nói cho mình nghe, liền trầm thấp lặp lại một lần, "Anh không phải nữ nhân."

"Em biết." Ngoài miệng Tưởng Ngọc Trạch nói như vậy, tâm lý lại cảm thấy anh còn dịu dàng hơn cả nữ nhân.

Anh lại hỏi: "Em muốn nữ nhân sao?" Âm thanh rất nhẹ, mang theo ý thăm dò.

"Không muốn." Tưởng Ngọc Trạch đáp rất nhanh, sau do dự một lúc, hạ mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói câu tình ý miên man, "Không phải có anh sao?"

Anh trần nửa thân trên, Tưởng Ngọc Trạch muốn giơ tay cởi thắt lưng anh ra, lại bị đè lại: "Có thể không dùng nơi ấy được không? Dùng tay hay dùng miệng đều được."

Tưởng Ngọc Trạch hơi sửng sốt, hỏi: "Tại sao?" Đây đã là lần thứ hai, nếu đã nói hết ra, tại sao không thể tiến hành bước cuối cùng? Huống chi khi mới bắt đầu quan hệ, đây chính là mục đích Từ Thanh Sơn "Trao đổi tài nguyên".

"... Quá nhanh... Anh không muốn." Từ Thanh Sơn dường như sợ cái gì, giải thích với hắn, "Thật giống như anh vội vã muốn lên giường với em."

Tưởng Ngọc Trạch cũng không muốn nói mình cũng sốt ruột, nhân tiện nói: "Cũng được."

- ---

Về xưng hô, vì thụ lớn hơn công nên tui để là thụ anh-công em