Thiên Di - Trang Rose

Chương 20: Khi hai trái tim luôn hướng về nhau



Dì Hiền bắt đầu thấy phiền phức khi cả ngày nay Quang Kha không ngừng đi theo ỉ ôi. Bực mình bà gắt lên:

- Cậu Quang Kha, xin cậu tha cho tôi. Nói thật là cô Thiên Di không muốn gặp cậu đâu nên cậu hãy từ bỏ ý định đi.

Tưởng Quang Kha nghe vậy sẽ nản mà bỏ cuộc nhưng anh vẫn cố năn nỉ:

- Dì, con xin dì đấy. Cho con được gặp cô ấy, gặp con của con đi. Dì cũng không nỡ để cô ấy phải một mình nuôi con phải không?

Dường như đã bị đánh trúng tâm lí. Dì Hiền thở dài rồi lại gật đầu:

- Thôi được rồi, coi như tôi thua cậu. Tôi chỉ nói chỗ còn cô ấy có chịu gặp cậu không thì tôi không biết đâu đấy nhé!

Quang Kha mừng rỡ, anh cuống quýt cảm ơn dì Hiền rồi hớt hải đi ngay. Từ ngày gặp lại John anh luôn cảm thấy bất an, lo lắng. "Anh sẽ giữ chặt lấy em, sẽ không sai lầm nữa đâu", Quang Kha phi như bay đến chỗ Thiên Di..

* * *

- Ôi mẹ, mẹ nhìn bé Bắp nắm tay con này

Bé Minh An sung sướng nhìn bàn tay nhỏ xíu của em bé nắm chặt lấy tay mình

Thiên Di thấy vậy liền nhìn Thiện Tần nháy mắt:

- Minh An thích em thế thì mẹ Thiện Tần phải tính lẹ lẹ đi thôi.

Thiện Tần đang móc dở chiếc mũ len nghe vậy liền ngừng tay nựng bé Bắp, cũng là để nói với Thiên Di:

- Nhà bác còn đang nghèo lắm, mẹ Bắp có nuôi được cho bác thì bác đẻ nhỉ?

Chợt Minh Anh nhìn Bắp rồi nói với Thiên Di:

- Em Bắp hay cười giống chú nhà cháu

Thiên Di bật cười, cô hỏi lại:

- "Chú nhà cháu" là chú gì hả chị Minh Anh

Minh Anh ngây thơ đáp:

- Chú í người nước ngoài, cao to đẹp trai, nói tiếng Việt rất giỏi và hay cười giống em Bắp. Chú còn rất chi là nhây nữa í

Lời nói của Minh Anh khiến Thiên Di chạnh lòng nhớ đến John. Cô lặng người không nói gì thì Minh Anh nói tiếp:

- Chú ấy cũng thích đọc sách giống cô, còn có cả một cuốn sách giống hệt cô kia kìa, suốt ngày đọc đi đọc lại.

Thiên Di nhìn theo hướng tay chỉ của Minh Anh, là tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió". Thiên Di chột dạ, cô đang bưng đống đồ liền vội bỏ xuống giường hỏi Minh Anh:

- Chú ấy tên gì hả con?

- Chú ấy tên..

Minh Anh chưa kịp nói hết câu thì có tiếng chuông cửa liên hồi. Thiện Tần ngạc nhiên hỏi Thiên Di:

- Ai mà gấp gáp thế nhỉ?

Thiên Di lắc đầu tỏ ý không biết rồi đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở thì Quang Kha đã vồ vập:

- Thiên Di..

Thiên Di không vui khi thấy Quang Kha, cô không nói gì định đóng ngay cánh cửa tỏ ý không tiếp nhưng Quang Kha đã nhanh chóng lách vào nhà

Thiên Di bực bội, cô gắt lên:

- Anh đến đây làm gì?

Quang Kha nhìn Thiên Di với vẻ mặt đau khổ, anh lên tiếng:

- Thiên Di, anh xin lỗi. Anh nghe tin em đã sinh, anh muốn thăm con..

Thiên Di quắc mắt nhìn Quang Kha, cô nói thẳng vào mặt anh:

- Nó không phải con anh, anh cũng không có tư cách làm bố nó đâu. Với những gì anh đã mang lại cho tôi thì giờ thậm chí nhìn anh tôi cũng không muốn. Nếu không vì ba.. tôi đã không kiềm chế đến mức này đâu. Mời anh về cho.

Quang Kha không ngờ Thiên Di lại quyết liệt như thế, nếu là trước kia cô luôn là người chấp nhận..

- Anh đang nghĩ tôi đã thay đổi phải không? Quang Kha, chính anh đã khiến tôi như thế này. Tôi sẽ gửi đơn li hôn đến anh sớm nhất có thể. Anh về đi.

Khi Quang Kha còn đang bàng hoàng thì Thiên Di đã đẩy mạnh anh ra ngoài, cô toan đóng cửa lại nhưng bị anh giữ chặt lấy cánh cửa và lại bắt đầu bài ỉ ôi:

- Thiên Di, anh sai rồi, anh xin lỗi. Hãy cho anh cơ hội.

Rồi như chợt nghĩ ra cái phao cuối cùng của mình anh vội nói:

- Em hãy nghĩ cho ba, ba luôn muốn vợ chồng mình hòa thuận. Em hãy tha thứ cho anh đi được không?

Câu nói của Quang Kha có đôi chút làm Thiên Di nao núng nhưng rồi cô trấn tĩnh lại ngay. Nhìn Quang Kha trân trối, cô cười khẩy trước khi đáp lời:

- Quang Kha, là anh thay đổi chứ không phải tôi. Tôi không ngờ anh lại hèn vậy. Chính anh là người sỉ nhục tôi, đuổi tôi ra ngoài giờ lại vác mặt đến đây xin tha thứ với cả nhận con. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Tạm biệt!

Thiên Di nói rồi đóng mạnh cánh cửa khi Quang Kha còn chưa định thần. Tiếng anh ta gọi bên ngoài đòi gặp con nghe rõ mồn một nhưng Thiên Di không quan tâm, cô đi vào phía trong

Thiện Tần bên trong nghe thấy hết tất cả, thấy Thiên Di đi vào cô ái ngại:

- Làm vậy có được không em?

Thiên Di ngồi xuống cạnh bé Bắp, cô thở dài nói với Thiện Tần:

- Anh ta đáng bị đối xử thế. Cuộc sống của mẹ con em giờ rất tốt. Lẽ ra em nên rời xa anh ta lâu hơn.

Thiện Tần đến gần Thiên Di ôm lấy vai cô động viên:

- Em cứ làm những gì em cho là đúng, chị ủng hộ em.

Thiên Di xúc động khi lúc khó khăn vẫn có một ngườI coi mình như em gái, ở bên an ủi chăm sóc cho mình. Cô nghẹn ngào:

- Đúng là cơ duyên cho em được gặp chị. Trước đây em thậm chí không có nổi một người bạn, những người em yêu thương đều lần lượt bỏ em ra đi..

Thiện Tần thấy thương Thiên Di vô cùng, cô an ủi:

- Em yên tâm, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con em đâu. Chị sẽ là gia đình của em

* * *

John ngồi trong phòng một mình, anh đã ngồi như vậy từ rất lâu và vẫn thấy bế tắc. Kể từ khi gặp Quang Kha ở làng trẻ SOS anh đã không quay lại đó nữa. Quang Kha nói đúng, anh mãi mãi là kẻ đến sau..

- Chú John, chú John.

John đang suy nghĩ lan man thì nghe tiếng Minh An gọi. Anh cất giọng gọi lớn:

- Minh Anh à, cửa mở con vào đi.

Minh Anh lanh lẹ mở cửa đi vào, cô bé sà vào lòng John nói:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đừng Làm Nũng Với Anh
2. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
3. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
4. Vượt Rào
=====================================

- Mẹ con bảo phải năng nói chuyện với chú để chú khỏi buồn.

John buồn cười vì sự ngây thơ đáng yêu của Minh An. Anh xoa đầu con bé thủ thỉ:

- Chú sắp về nước rồi, con có nhớ chú không?

Minh Anh gật đầu, cô bé nói với giọng buồn buồn:

- Có chứ, nhớ chú lắm, không ai kể chuyện bên Mỹ cho con nghe nữa nè.

Minh An làm bộ mặt ủ dột đáng thương. John thấy vậy liền muốn làm con bé vui, anh rút chiếc khăn tay ra bảo Minh Anh:

- Chú có trò này hay lắm, để chú làm cho xem nhé!

Minh Anh ngạc nhiên:

- Trò gì ạ?

- À, chú sẽ làm bé búp bê xinh tặng con từ chiếc khăn này. Thú vị không?

Minh Anh nghĩ ngợi lát rồi bảo John:

- Chú làm búp bê xinh như bé Bắp í nhé!

John vừa nhanh tay gấp chiếc khăn vừa ra vẻ tò mò:

- Bé Bắp là con của cô mà mẹ Thiện Tần hay đưa con đến chơi đấy phải không

Minh Anh gật đầu, con bé hào hứng:

- Đúng thế. Mà cô ấy có nhiều cái giống chú lắm nhé, có sách giống chú, khăn này cũng có giống chú luôn.

John sững người, lát sau anh cười bảo Minh Anh cũng là nói với chính mình:

- Thiếu gì người có đồ giống nhau chứ, có gì lạ đâu. Nhưng cái khăn thế này thì chỉ mình chú có thôi.

Minh Anh lắc đầu quả quyết:

- Cái khăn giống hệt mà, có cả chữ này nữa luôn.

Minh Anh chỉ tay vào góc chiếc khăn, nơi có chữ "J" được thêu cẩn thận. John bàng hoàng, chiếc khăn này anh đặt thêu riêng ngoài chiếc anh gửi tặng người ấy không thể có chiếc khác thất lạc. Lẽ nào.. John bỏ con búp bê đang làm dở dang quay sang Minh Anh hỏi:

- Minh Anh, cô ấy tên gì thế? Nói chú biết được không?

Minh Anh vui vẻ khi thấy John quan tâm đến chuyện mình nói. Cô bé nhanh nhảu

- Thiên Di, cô ấy tên là Thiên Di. Cái tên tuyệt đẹp!