Thiên Di - Trang Rose

Chương 22: Không lối thoát



Thiên Di thấy bé Bắp đang khóc lặng đi, bàn tay nhỏ xíu đưa về phía cô vẫy vẫy. Sữa về làm căng tức bầu ngực, cô đưa tay đón lấy con nhưng không thể..

Thiên Di sợ hãi choàng tỉnh. Nước mắt thấm đẫm gối tự bao giờ, cô ngồi dậy nhìn quanh nhưng không thấy ai. Có tiếng lạch cạch ở phòng bếp, "chị Thiện Tần đến rồi". Thiên Di nghĩ vậy rồi cố nhấc mình trở dậy

Vào đến phòng bếp Thiên Di không tin nổi ở mắt mình, cô đứng trân trân nhìn người đàn ông trước mặt, mắt mỗi lúc một nhòa đi. Thân hình cao lớn vạm vỡ đó, hương nước hoa thoang thoảng cô ngửi thấy trước khi ngất đi.. Là John, đúng là John bằng xương bằng thịt trước mắt cô. Sợ rằng khoảnh khắc này sẽ biến mất ngay sau cái chớp mắt vì thế Thiên Di cố nén tiếng nức nở vào trong. Lát sau dường như không thể kiềm chế thêm nữa cô lao đến ôm chặt lấy John từ phía sau..

John đang xoay xở nấu cho xong nồi cháo thấy vậy anh lặng người đi. Cả hai cứ đứng như vậy, nghẹn ngào không thốt nên lời. Một lúc lâu sau khi cơn xúc động đã lắng xuống, John quay lại ôm chặt lấy Thiên Di thủ thỉ:

- Anh đã rất nhớ em!

Thiên Di nghe vậy lại òa lên khóc, cô kể lể:

- Em đã tưởng sẽ không gặp lại anh nữa. Hình ảnh anh nằm đó với chiếc sơ-mi trắng loang lổ đã ám ảnh em kể cả trong giấc ngủ. Em đã luôn nghĩ anh chết rồi John ạ!

John buông Thiên Di ra, dùng tay nâng gương mặt cô lên hỏi điều mà anh thắc mắc bao lâu nay:

- Em có quan tâm đến anh không? Có nhớ anh không hả Thiên Di?

Thiên Di nhìn John thút thít:

- Giờ là lúc nào mà anh còn hỏi vậy. Con em.. bé Bắp.. em nhớ nó quá! Em lo lắng đến phát điên lên. Em phải đi đón nó về..

Thiên Di nói rồi vùng ra khỏi vòng tay John, cô toan chạy đến tìm Quang Kha đòi con nhưng liền bị John ngăn lại:

- Em điên à, em nghĩ họ để em mang con về hay sao?

Thiên Di hiểu ra vấn đề, cô ngồi thụp xuống để bầu ngực đỡ tức sữa, khóc không ra tiếng:

- Vậy em phải làm sao đây? Con em đến giờ ăn rồi. Em không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa anh hiểu không?

Thiên Di nhìn John bằng ánh mắt đau khổ, không thể cầm lòng anh gợi ý:

- Em nên nhờ ông Quang Lâm thì hơn..

Thiên Di nghe vậy đứng phắt dậy, ánh mắt thất thần, cô gật đầu:

- Đúng rồi, vậy mà em không nghĩ ra chứ. Ba sẽ giúp em, nhất định giúp em.

* * *

Đặt điện thoại xuống, ông Quang Lâm tức tốc bảo ông Đàm:

- Chú đặt vé cho tôi bay chuyến sớm nhất về Việt Nam.

Ông Đàm ái ngại:

- Công việc bề bộn đã mấy đêm ông gần như thức trắng, giờ lại thêm việc này không tốt cho sức khoẻ của ông đâu

Ông Quang Lâm lắc đầu:

- Bà ta đúng là ngày càng quá quắt, Thiên Di đã phải cầu cứu tôi rồi, tôi không thể bỏ mặc con bé.

Ông Đàm thở dài, nghĩ một lúc ông mới dám nói:

- Theo tôi nghĩ dù sao bé Bắp cũng là dòng dõi Trần Gia, lá rụng về cội không có gì sai cả. Bà chủ cũng sẽ chăm sóc tốt cho cháu nội mình thôi. Còn về cô Thiên Di..

Ngập ngừng một lát ông Đàm nói tiếp:

- Nếu cô ấy nhớ con có thể về nhà, ông cũng không nỡ để cô ấy li hôn với cậu chủ mà.

Ông Quang Lâm nghe ông Đàm nói thì không nói gì, vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Sau rồi ông gật đầu bảo ông Đàm:

- Ông nói cũng có lý. Nhưng tôi vẫn còn lăn tăn lắm, không biết làm vậy có được không?

Ông Đàm với suy nghĩ của một người cả đời hết lòng vì chủ đáp lời ông Quang Lâm

- Được chứ, làm vậy là vẹn toàn hết. Việc ông cần làm bây giờ là đưa cô ấy về đúng vị trí của mình. Cả cô Lệ Anh kia nữa..

Ông Quang Lâm gật đầu:

- Đúng vậy, người tôi phải đối phó bây giờ là con bé Lệ Anh kia. Cả bà vợ của tôi nữa

* * *

Tại sân bay:

Thiên Di vừa thấy bóng dáng ông Quang Lâm đã chạy ào đến ôm lấy mà nức nở

- Ba, ba giúp con..

Ông Quang Lâm vỗ vỗ vào lưng Thiên Di an ủi:

- Bĩnh tĩnh đi con, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

Trên đường trở về Thiên Di hỏi ông Quang Lâm:

- Giờ ba sẽ mang bé Bắp về cho con phải không ba?

Ông Quang Lâm trầm ngâm một lát mới lắc đầu:

- Con đi đã lâu, nên về nhà thôi

Thiên Di sửng sốt:

- Ý ba là sao? Ba bảo con về ngôi nhà ấy ư? Ba cũng biết con không thể ở đó, Quang Kha cũng đã đuổi con đi rồi mà.

Ông Quang Lâm nhìn Thiên Di quả quyết:

- Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con

Thiên Di nghe vậy định lên tiếng nhưng ông Quang Lâm không cho cô kịp nói, ông khuyên cô:

- Con ở ngoài một mình ta không yên tâm. Bé Bắp ở đó con cũng không yên tâm. Chi bằng con trở về, đó là nhà của con.

Thiên Di lắc đầu, đôi mắt bắt đầu rưng rưng:

- Đó không phải là nhà con. Mãi mãi không phải ba à. Hơn nữa mẹ cũng đã đề nghị con ly hôn rồi.

Ông Quang Lâm gật đầu quyết tâm:

- Những việc đó con không cần lo. Ta đưa con về chuẩn bị, hai hôm nữa ta cho người đến đón.

Thiên Di muốn nói nhưng ông Quang Lâm lại gạt đi:

- Chuyện này cứ thế đi. Ta sống cả đời vì các con, con cũng hãy vì con của mình. Mọi đứa trẻ đều cần có gia đình.. con phải là người hiểu rõ điều ấy nhất.

Thiên Di lặng người, đúng vậy mỗi đứa trẻ đều cần có gia đình. Nếu bé Bắp lại lặp lại cuộc đời như cô thì sao? Nhưng còn John, cô phải làm sao cho trọn vẹn. Thiên Di nhắm mắt lại căng thẳng. "John, em xin lỗi. Em biết anh mong chờ tình cảm của em nhưng e không được nữa rồi. Đành phụ anh thôi"

Chiếc xe dừng lại ở cửa nhà Thiên Di, Thiện Tần đã ở đó từ bao giờ đợi cô. Thấy Thiên Di bước xuống cô ào tới hỏi han rối rít:

- Bé Bắp sao rồi em? Chị nghe John kể rồi. Tội nghiệp thằng bé quá..

Thiên Di mệt mỏi nhìn Thiện Tần lảng sang chuyện khác:

- Em nghe John kể hết rồi, không ngờ trái đất tròn thật. Ngay từ đầu gặp chị đúng là một cái duyên. Ai mà biết rằng John lại là bạn chị..

Thiện Tần giúp Thiên Di mở cửa nhà, cô thở dài:

- Lẽ ra tối qua John bay nhưng vì em mà anh ấy quyết định ở lại.. Chị cũng thấy mệt mỏi chuyện của hai người.

Thiên Di xúc động, cô bật khóc nức nở:

- Anh ấy vì em nhiều quá nhưng em lại đành phụ anh ấy thôi.

Thiện Tần không hiểu, cô nhắc nhở Thiên Di:

- Em nên cho John một cơ hội, cậu ấy đã hết lòng vì em rồi.

Thiên Di lắc đầu, cô nói trong nước mắt:

- Không được đâu chị ơi, em không thể.. em không thể bỏ Bắp.

Không gian như trùng xuống, cả căn phòng chỉ còn tiếng nức nở của Thiên Di xen lẫn tiếng thở dài của Thiện Tần.

Bỗng có tiếng điện thoại báo tin nhắn đến, Thiên Di hờ hững mở máy. Đập vào mắt cô là dòng chữ của Quang Kha:

- "Anh xin lỗi vì đã không bênh vì em. Nhưng anh nghĩ mẹ làm đúng và chỉ là muốn tốt cho anh. Nếu em đồng ý trở về anh sẽ xin mẹ.."

Thiên Di đặt điện thoại xuống rồi cười chua chát. Người đàn ông này vậy mà một thời gian dài cô đã si mê. Sống cùng nhà hai mươi năm trời mà đến giờ cô mới biết rõ bộ mặt của Quang Kha. Nhu nhược là từ mà cô dành cho người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình.

Nghĩ sao Thiên Di lại nhấc điện thoại lên rep cho Quang Kha một tin nhắn: Quang Kha, anh là thằng hèn!