Thiên Di - Trang Rose

Chương 4: Đối thủ đáng gờm



Thiên Di dừng xe tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cô dự định sẽ mua tặng ông Quang Lâm vài bộ đồ trước khi ông quay về Mỹ. Xưa nay không biết là thật sự hay chỉ là để Thiên Di vui lòng, mà mọi trang phục của ông đều là cô tự tay mua. Điều đó cũng khiến bầ Lâm Oanh và Tuệ Lâm thêm không ưa cô. Một cô nhân viên đã quen mặt khách thốt lên khi thấy cô đến gần:

- Ôi chị Thiên Di, em không ngờ chị lại là con dâu tập đoàn Trần Gia. Em thấy chị trên báo.

Bỗng chốc nơi đây sôi nổi hẳn lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình khiến Thiên Di hơi ái ngại. Đúng lúc đó một giọng nữ kim đột nhiên cất lên từ trong đám đông:

- Chị Thiên Di à, không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị đi mua đồ cho anh Quang Kha à, chết thật vậy mà đêm qua ở chỗ em anh ấy lại bảo nhờ em mua.

Thiên Di thấy Lệ Anh bước ra trên tay cầm một chiếc áo sơ-mi kèm cavat đúng màu Quang Kha thích. Đám đông người biết chuyện người không đang bắt đầu xì xào. Thiên Di định thần lại rất nhanh, cô ngẩng cao đầu đến gần Lệ Anh rồi ghé sát vào mặt cô ta nói với giọng khinh miệt:. Googl𝓮 𝘵гa𝙣g 𝙣à𝗒, đọc 𝙣ga𝗒 khô𝙣g q𝑢ả𝙣g cáo { 𝘵гùm𝘵г𝑢𝗒ệ 𝙣﹒VN }

- Vậy à cảm ơn em, nhưng thiết nghĩ người còn có thể thay thì áo cũng vậy thôi. Chị mong em có cơ hội mua áo cho chồng chị lâu dài..

Với bản tính của Lệ Anh, Thiên Di biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Vì vậy nói xong cô rẽ đám đông đi thẳng lên phía quầy áo nam, để mặc Lệ Anh làm tâm điểm bàn tán. Thiên Di dừng lại trước dãy đồ nam cao cấp, cô nhắm mắt thật chặt để kiềm chế cơn xúc động. Thật trơ trẽn, hai con người đó thật trơ trẽn. Thiên Di không biết mình đang vò nát một chiếc gấu áo trong tay.

- Cô Thiên Di, cô không sao chứ?

Một giọng nói ấm áp cất lên làm Thiên Di giật mình. Cô lấy lại tinh thần rồi quay lại, là John. Gặp một người quen ở đây thật không lấy gì làm vui vẻ. Tuy nhiên theo phép lịch sự cô vẫn nhìn anh chàng trước mặt, nở một nụ cười thật tươi rồi mới đáp lời:

- Chào anh, sao anh lại ở đây?

- À tôi cũng đi mua đồ thôi. Vừa xong tôi có thấy cô nhưng..

Thiên Di hiểu John định nói gì, cô hơi ngại nên quay đi vờ như đang chọn áo. John lại có vẻ không muốn dừng lại, anh ta tiếp tục:

- Hôm cưới tôi thấy cô rất đẹp nhưng dù cô cười tôi vẫn thấy có vẻ gì đó rất buồn, hóa ra cô không hạnh phúc.

Thiên Di không muốn người lạ đi sâu vào nội tâm cô, đời sống riêng tư của cô. Bắt đầu thấy người đàn ông này hơi vô duyên và cần phải có một cái cớ để chấm dứt cuộc trò chuyện. Thiên Di nhẹ nhàng bảo John:

- Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng có vẻ anh nhầm lẫn gì rồi. Tôi có gì phải buồn chứ? Hơn nữa Tuệ Lâm thấy anh đến gần tôi thế này, nó sẽ không thích đâu.

John có lẽ không hiểu hoặc cố tình không hiểu Thiên Di đang muốn đuổi khéo mình. Anh giải thích:

- Tôi với Tuệ Lâm chỉ là bạn, cô ấy vui hay không tôi không để tâm lắm. Tôi chỉ coi cô ấy như em gái.

Thiên Di không quan tâm lắm điều ấy, cô thấy việc nói chuyện quá nhiều với một người đàn ông nơi đông người là điều không nên nhất là khi cô đã thành con dâu Trần Gia, mọi người đều biết đến cô. Vì thế Thiên Di gọi nhân viên lấy đại một bộ vest đúng kích cỡ của ông Quang Lâm rồi nói lời tạm biệt John.

- John, tôi có việc cần làm nữa nên xin phép đi trước nhé!

Nói xong Thiên Di rảo bước. John nhìn theo vẻ bề ngoài cao sang kiêu hãnh kia lòng không khỏi xao xuyến. Người phụ nữ này luôn bí ẩn với anh, nghĩ sao anh chạy theo Thiên Di vớt vát:

- Ông Quang Lâm đã điều tôi phụ trách hẳn công ty ở Việt Nam, vì thế thi thoảng nếu có dịp chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé!

Thiên Di coi những lời đó như gió thoảng bên tai.

* * *

Thiên Di về đến nhà thì gặp Lệ Anh ở đó. Cô cười khinh bỉ rồi toan bước đi không đoái hoài nhưng cô ta đứng chặn phía trước, giọng lộ rõ vẻ khiêu khích

- Chị Thiên Di, món quà em tặng đêm tân hôn chị thích chứ!

Nói xong cô ta cười sặc sụa, Thiên Di không nói gì. Cô là người điềm tĩnh và biết chau chuốt hình ảnh bản thân - cũng là hình ảnh của Trần Gia. Lệ Anh lại không nghĩ vậy, cô ta thích uy hiếp tình địch bằng lời nói. Tiến đến gần Thiên Di một bước, cô ta bắt đầu buông lời thóa mạ:

- Tôi biết chị chỉ cố tỏ ra vẻ bình thản còn bên trong hẳn đau đớn lắm. Dù thế nào chị cũng chỉ là con Mèo Hoang được người ta nhặt về thôi, chị chờ đấy mà xem tôi sẽ từng bước tống cút chị khỏi đây như thế nào..

Thiên Di nhìn thẳng vào đôi mắt được trang điểm rất kĩ của Lệ Anh. Ánh mắt đó không chỉ là sự tức giận mà còn là sự khinh bỉ. Vừa lúc đó thì Quang Kha ở trong đi ra. Lệ Anh luôn là kẻ có những tính toán kịp thời. Cô ta nói nhỏ đủ cho Thiên Di nghe thấy:

- Đồ con hoang, đồ không cha không mẹ.

Những câu nói như thế Thiên Di đã nghe nhiều. Sự tổn thương một khi đến giới hạn nào đó sẽ bị chai lì. Tuy nhiên Thiên Di ghét sự hống hách của Lệ Anh, cô cần phải cho cô ta biết mình không dễ bắt nạt. Nghĩ vậy Thiên Di thẳng tay tát vào mặt Lệ Anh một cú trời giáng rồi nói với cô ta:

- Tránh xa tôi ra..

Và sự việc vô tình tiếp diễn đúng theo kế hoạch của Lệ Anh. Cô ta hét lên rồi lảo đảo suýt ngã. Quang Kha thấy vậy liền nhào đến ôm lấy Lệ Anh rồi quay lại gầm lên với Thiên Di:

- Thiên Di, cô bị điên à, tôi đã cảnh cáo cô rồi. Cô đừng có động vào người đàn bà của tôi.

Câu "người đàn bà của tôi" mới là câu có thể đánh gục Thiên Di. Cô lặng đi đau đớn, tai ù đi. Cô chạy nhanh lên phòng mặc cho tiếng bà Lâm Oanh và Tuệ Lâm đang vào hùa chửi bới.

* * *

- Suốt quãng đường về nhà Lệ Anh không nói gì khiến Quang Kha vô cùng lo lắng. Anh bảo cô ta:

- Lệ Anh, anh xin lỗi, sẽ không bao giờ anh để cô ta đụng đến em nữa.

Lệ Anh thấy đã đến lúc nên khóc. Vậy là nước mắt cô ta thi nhau tràn ra khiến Quang Kha càng bối rối. Anh vội dừng xe vào lề đường rồi vừa đưa tay xoa má, vừa hỏi cô ta:

- Em còn đau lắm hả?

Lệ Anh đặt tay lên ngực mắt rưng rưng ra vẻ đau khổ:

- Đau chứ, em đau ở đây này. Em phải vì anh mà chịu uất ức đau khổ, anh đành lòng sao?

Quang Kha lòng rối bời, anh cầm lấy tay cô ta hứa hẹn:

- Anh sẽ không để em chịu đựng lâu nữa, anh xin lỗi vì đã để em phải thiệt thòi. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, sẽ..

Lệ Anh hất tay Quang Kha ra giận dỗi:

- Đợi, em phải đợi đến bao giờ? Ba anh đúng là không ra gì, chỉ vì cái đứa con hoang ấy mà để hai đứa mình bị chia cắt.

Quang Kha tỏ ra không hài lòng với cách nói của Lệ Anh. Anh gạt đi:

- Đó dù sao cũng là ba anh, ba muốn tốt cho anh thôi. Em đừng nói vậy nữa. Hơn nữa Thiên Di là ba anh nuôi nấng từ nhỏ nên ông thương cũng là điều dễ hiểu.

Lệ Anh thấy chiều hướng bất lợi, chỉ vì nóng vội mà đã quá lời. Cô ta liền ôm lấy Quang Kha đảo ngược tình thế:

- Em xin lỗi, em không cố ý nói vậy, chỉ vì em yêu anh quá thôi mà. Nhưng em mong nhanh đến ngày được công khai bước chân vào nhà anh. Nói trước là em không đợi được đâu đấy.

Quang Kha nghe những lời mật ngọt của cô ta lòng lại mềm như bún. Anh ta ghì lấy cô ta để tận hưởng những cảm giác mà bên Thiên Di anh không có được.