Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 23: Chú đại bi



Editor: Lemonade

Trong căn nhà nhỏ, một bé gái xinh đẹp đang nằm trên sàn nhà lạnh như băng. Bé gái ấy đang say ngủ, nhưng dường như lại bị giấc mơ khủng bố nào đó vây bủa, lông mày nhỏ nhíu chặt lại, trên khóe mắt còn đọng lại nước mắt.

"Tôi hận các người!" Cố Thu Thu mạnh mẽ mở mắt ra, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, làm người đau lòng.

Cô đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt ấy thật lâu mới ý thức được hiện tại mình đang ở căn phòng xa lạ. Cô giơ tay lên, sững sờ. Tay của cô đã nhỏ đi tầm vài vòng. Vì quanh năm làm việc nặng, còn dùng nước lạnh để giặt quần áo nên có vết chai nứt trên da, ấy vậy mà bây giờ lại không thấy nữa rồi.

Cô cuống quít quay đầu, nhìn vào ngược ảnh của mình bên trong chiếc gương cạnh ngăn tủ.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, không tin nổi vuốt mặt bản thân. Thật lâu sau cô mới chịu tin vào hai mắt của mình---cô thật sự trong sinh rồi, trọng sinh về lúc cô ba tuổi.

Cô bé ảnh ngược trong gương không hề kinh ngạc, trái lại chuyển thành tràn đầy hận ý.

Lúc chết cô mới mười hai tuổi, khi đó cô biết được cô thiên kim nhà giàu bị ôm nhầm. Mà đứa thiên kim giả kia đã sớm biết được sự hiện diện của cô, cô ta có một hệ thống bên dưới trợ giúp, một lần lại một lần lấy mất cơ hội được ở bên ba mẹ của cô.

Đứa thiên kim giả kia còn không ngừng quét hết giá trị thiện cảm của ba mẹ và anh ruột cô. Cho đến khi cô được tìm về, trong mắt ba mẹ ruột và các anh trai chỉ có đứa thiên kim giả kia thôi, bất kể là cô làm gì đều không so được với thiên kim giả.

Được nhận về không bao lâu, cô và thiên kim giả cùng gặp tai nạn. Bởi vì tình huống đặc thù nên chỉ có thể chọn một trong hai, người thân ruột thịt của cô không hề do dự mà chọn thiên kim giả.

Cố Thu Thu siết chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua sự hung ác không giống với ngoại hình của mình.

Cô, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ, càng không bỏ qua cho thiên kim giả độc ác ích kỷ kia.

Cô cũng sẽ như vậy đối với ba mẹ nuôi lòng tham không đáy, trọng nam khinh nữ kia nữa. Bọn họ một mực biến cô thành người hầu của thằng con trưởng hết ăn rồi lại nằm nhà họ, sai sử rồi ngược đãi. Về sau họ biết được chuyện ôm nhầm con từ thiên kim giả thì họ còn giúp đỡ cho thiên kim giả ấy nữa.

Nhớ về những khó khăn đã qua, trong mắt Cố Thu Thu lại đọng thêm nước mắt.

Không khóc. Cố Thu Thu dùng sức giơ tay lên sờ cái đầu nhỏ của mình. Đây là thói quen kiếp trước cô còn giữ lại. Mỗi khi buồn cô đều tự an ủi bản thân như thế.

Khi ấy, cô còn tưởng rằng là do cô làm ra mọi chuyện, là do cô quá ngu ngốc cho nên mọi người đều không thích cô.

Cô không dám hy vọng xa vời rằng họ sẽ vì cô mà đau lòng, họ sẽ ở thời điểm cô nỉ non, sờ sờ đỉnh đầu cô, nói với cô đừng khóc.

Sau này, khi nhắm mắt trong tuyệt vọng, cô mới biết được sự thật.

Đúng rồi, Cố Thu Thu dùng bàn tay gầy nhỏ lau nước mắt. Cô nhìn hết cuộc đời mình qua góc nhìn Thượng Đế, sau đó có âm thanh nói cho cô biết, cô có thể trọng sinh, vả lại còn đưa cho một bàn tay vàng.

Nhưng bàn tay vàng của cô ở đâu?

Cố Thu Thu nhắm mắt lại thử cảm nhận, nhưng cũng không thấy cô có gì đặc biệt.

Ọt ọt, Cố Thu Thu mấp máy khuôn miệng nhỏ, đói quá đi.

Mặc dù cô không nhớ rõ hôm nay là ngày nào hồi cô ba tuổi, nhưng căn cứ vào việc cô đói bụng đến nỗi bụng kêu to như vậy để phán đoán, thì hôm nay chính là ngày ba mẹ nuôi vô nhân tính của cô nhất định cố ý không cho cô ăn cơm.

Cố Thu Thu mở mắt ra, đáy mắt đã lạnh như băng. Chân ngắn tự đứng dậy, nhẹ chân khẽ tay mở cửa ra ngoài. Giống như kiếp trước, nơi cô ở căn bản không phải là phòng ngủ, mà là nơi lộn xộn đặt một cái giường tầng thậm chí cũng không thể coi là giường.

Kết cấu nhà của ba mẹ nuôi giống với trí nhớ cả cô, nhưng cách trang trí có bất đồng rất lớn. Màu sắc rõ ràng ấm áp, những đồ trang trí ấm áp đáng yêu đều là thứ Cố Thu Thu chỉ trông thấy mà hâm mộ trên TV.

Cố Thu Thu lại nhăn lông mày nhỏ, cô cảm thấy hơi là lạ.

Ba mẹ nuôi của cô chán ghét những thứ nhỏ nhắn lãng phí tiền mà còn không có tác dụng, họ sẽ tuyệt đối không dùng tiền mua những thứ này.

Như vậy, những vật này ở đâu ra?

Cố Thu Thu vừa buồn bực vừa đi vòng quanh tầng một, không tìm được một mảnh vụn đồ ăn nào cả.

A, Cố Thu Thu cười lạnh, ngược lại thì điểm này rất giống trước đây. Sợ cô ăn vụng cho nên cất giấu đồ ăn cực kỳ chặt chẽ.

Thật ra ba mẹ nuôi của cô nào có thiếu tiền gì cho cam, nhưng một phân tiền cũng không muốn cho cô để "tiền mất tật mang". Chỉ cần cô còn khẩu khí không chết đối, tuyệt đối sẽ không cho cô ăn thêm.

Cố Thu Thu sờ bụng nhỏ đang kêu của mình, rón ra rón rén đi về phía cửa lớn. Trong căn nhà keo kiệt này tìm không thấy đồ ăn, cô vẫn nên ra ngoài thử may mắn thôi.

Cố Thu Thu vừa mới mở cửa ra thì đã bị hoa trồng trong sân làm kinh ngạc, còn có vườn rau ở một góc nữa. Càng làm cho cô không thể tưởng tượng nổi mà đi quanh nó vài vòng,

Từ khi nào trong sân nhà của ba mẹ nuôi có một mảnh vườn trồng rau vậy?

Cố Thu Thu cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, sờ dưa leo kết trái đã chín, nặng trĩu, tản ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.

Cố Thu Thu do dự một lúc, cô giương mắt nhìn cửa sổ lầu hai, sau đó thì kiên quyết hái từ cuống dưa leo xuống. Cô lau nó cẩn thận bằng áo, mở miệng nhỏ ra cắn một cái, hương vị mát lạnh lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Vỏ dưa leo mỏng nên làm cho nó có vị giòn, khiến người ta ăn một ngụm còn muốn cắn thêm một miếng.

Cái này ăn cũng ngon quá đi ha?

Cố Thu Thu dùng răng gạo nếp* nhỏ cắn vài miếng, an ủi cái bụng đang sôi ùng ục. Cô đang định nhìn cà chua bên cạnh thì ánh mắt xéo qua, thoáng nhìn được mấy người lạ bên ngoài sân.

(*): Răng đều, nhỏ.

Trong đó có một bóng dáng tròn vo làm cho mắt của Cố Thu Thu trợn to.

Là nhỏ! Là đứa thiên kim giả! Sau khi cô được tìm về, thiên kim giả khoe khoang với cô lúc nhỏ vui sướng thế nào, ở chung với các anh tốt ra sao, bọn họ yêu thương nhỏ nhiều bao nhiêu, cho nên nhỏ cho cô xem album ảnh con nít của nhỏ.

Cô nhóc bên trong album và đứa ăn mặc như quả banh bên ngoài trùng khớp đến hoàn mỹ.

Cố Thu Thu chậm rãi siết chặt dưa leo trong tay.

Cô dùng góc nhìn của Thượng Đế chứng kiến thiên kim giả lúc ba tuổi đã có được hệ thống. Xem ra, thời điểm cô trùng sinh đúng với thời điểm thiên kim giả biết được chuyện đánh tráo từ hệ thống, cho nên không chờ được nên mới tới, muốn xem ba mẹ ruột của mình là cái dạng gì.

Kiếp trước, lúc thiên kim giả đến thì cô đang bị ba mẹ nuôi ngược đãi, sau khi thiên kim giả thấy thì cảm thấy rất sợ hãi, không muốn từ gia đình giàu có ấm cúng bị mang về gia đình khủng bố như vậy, cho nên lén lúc rời đi, che giấu sự thật. Sau này còn cố ý phá hủy cơ hội quen biết hòa thuận của ba mẹ ruột của cô.

Tuy hiện tại đối với tình cảm gia đình cô cũng không lạ gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để thiên kim giả có thể dễ dàng thực hiện được, chiếm lấy cuộc đời thoải mái của cô hưởng thụ!

Cố Thu Thu hung hăng cắn một miếng dưa leo, bởi vì cửa sân cần dùng chìa khóa để mở ra mà cô lại không có, thế nên không ra ngoài bằng cửa được.

Việc này đối với Cố Thu Thu không tính là gì hết.

Bởi vì thời gian dài ăn không đủ no còn bị ngược đãi, khi còn bé ở kiếp trước cô thường xuyên thừa dịp ba mẹ nuôi không chú ý chui từ lan can ra ngoài tìm đồ ăn. Đừng nói là ba tuổi có thể chui ra, lúc cô bảy tám tuổi cũng không có bất cứ khó khăn nào đâu.

Cố Thu Thu tràn đầy tự tin không hề cố kỵ nhét thân thể nhỏ vào trong lan can, chuẩn bị biểu cảm báo thù tàn khốc hướng về chỗ của thiên kim giả, sau đó thì cô...

Mắc kẹt rồi.

Cố Thu Thu khó tin mà cắn một miếng dưa leo, cúi đầu nhìn bụng nhỏ đang bị kẹt lại.

Giao.*

(*): từ thông dụng internet, không có ý nghĩa thực tế. Cụ thể nó là một câu đệm ở cuối mỗi câu rap của nam rapper Trung Quốc. Link: https://haokan.baidu.com/v?pd=wisenatural&vid=6429202258328916644

Cái bụng to như vậy ở đâu ra?

"Điềm Điềm, có phải em nhớ nhầm rồi không?" Tô An cũng không vì đây chỉ là trong mơ của Điềm Điềm mà không nghiêm túc cư xử, ngược lại câu vô cùng nghiêm túc thẩm tra đối chiếu với Điềm Điềm.

Tuy cậu cảm thấy em gái nói thiên kim thật giả không đáng tin cậy, nhưng cậu vẫn ủng hộ em gái mình thông qua thực tế điều tra vấn đề

"Điềm Điềm thật sự, thật sự không có nhớ nhầm." Điềm Điềm đung đưa cái đầu nhỏ, dáng vẻ rất giống nghiêm túc trả lời.

"Á à." Ngô Hoàng nhẹ giọng hô lên. Tô An cho rằng cậu có kiến giải gì với vấn đề này nên quay lại nhìn xem, thế nhưng cậu thấy lại là mắt của Ngô Hoàng đang nhìn mình.

Lúc này Tô An cảm thấy hơi chột dạ, dùng ngón tay đẩy kính mắt.

"Tôi nhớ vì sao vừa nhìn qua đã thấy cậu quen quen rồi." Ngô Hoàng đứng thẳng lên. Bình thường tổng thể Ngô Hoàng không được chỉnh tề, nhưng khi đột nhiên đứng thẳng lên, ấy vậy mà cao hơn Tô An nửa cái đầu.

"Thì ra là Chủ tịch hội học sinh đại nhân của trường chúng ta ha."Ngô Hoàng nhìn thì như đang cười nhưng âm thanh lại như đang nghiến răng, "Bởi vì phát hiện tôi hút thuốc, phạt tôi chạy mười vòng cơ đấy...là cậu chứ gì?"

Tô An đẩy đẩy kính mắt: "Dáng vẻ ăn kẹo que của cậu rất kỳ lạ, cho nên tôi không cẩn thận nhìn lầm thôi."

Ngô Hoàng nghe Tô An ụp nồi mình, sắc mặt trầm xuống: "Mẹ kiếp..." Nhớ tới còn có hai đứa nhóc, cậu cúi đầu xuống, "Hai đứa bịt tai lại đi."

"Cậu dám ra lệnh cho em tôi?" Liên quan đến em gái của mình, sắc mặt Tô An cũng trầm xuống.

"Anh ơi không nên tức giận đâu." Điềm Điềm níu ống quần Tô An, âm thanh như em bé khuyên can.

Vạn Vạn Tuế cũng khuyên can, cô bé tìm một cái nhánh cây và cái hộp rách, gian nan xếp bằng ngồi một bên gõ hộp giấy. Cô nghiêm túc ngâm nga âm thanh Phật hệ [Chú Đại Bi ] cho hai anh trai bớt giận.

Cảnh tượng phải gọi là vừa hỗn loạn lại náo nhiệt.

Cứ vậy mà không được để ý tới, thiên kim báo thù bị kẹt ở cửa •Cố Thu Thu:...