Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 69: Hôm nay cậu rất xinh đó!



“Được rồi, trước tiên mấy người đừng khóc nữa, cùng người của tôi về cục rồi nói tỉ mỉ lại tình huống của mấy người.” Đội trưởng xoa xoa cái lỗ tai bị Phùng Hạo và phó hiệu trưởng làm ầm ĩ, phất tay, ra hiệu cho cấp dưới đưa Phùng Hạo và phó hiệu trưởng đang khóc sướt mướt đi.

Lúc đầu Phùng Hạo và phó hiệu trưởng còn không muốn đi, một hai phải bắt đội trưởng lập tức cử người bắt lấy chưởng môn Thanh Hà quan, cũng chính là cây thông Noel mini đã khiến bọn họ sợ hãi không hề nhẹ.

Tiếng nói của hai người kia khá ầm ĩ, đội trưởng nhíu mày một cách khó phát hiện, buông tay, xoa ngón tay vào nhau, Phùng Hạo và phó hiệu trưởng lập tức không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ có thể trợn mắt to, che cổ họng ngoan ngoãn để người ta kéo xuống lầu.

Đội trưởng sửa sang lại cổ áo đồng phục, đi qua chỗ của đám Ngô Hoàng.

“Chào chú cảnh sát!” Đầu Dưa Hấu đang trốn sau lưng Ung Dập chạy ra trước, mang theo nụ cười của tay lọc lõi*, cúi đầu khom lưng với đội trưởng, “Chú cảnh sát vất vả rồi!”

*Lọc lõi là một từ tiếng Việt, tương đương với từ lõi đời, già đời nhưng mang hàm ý chê.

“Không có gì, các em có sao không?” Tướng mạo của anh đội trưởng này là kiểu đẹp trai chính trực, biểu cảm rất ít, nhìn qua chính là người ít khi nói cười, cương trực công chính.

“Bọn cháu…” Làm lưu manh lâu như vậy, lần đầu tiên Đầu Dưa Hấu cảm nhận được sự quan tâm từ nhà nước, suýt chút nữa đã đắc ý quên hình, cũng may cậu chàng phản ứng nhanh, lập tức dừng lại, khoanh tay, dáng vẻ yếu đuối bắt đầu bán thảm, “Không khỏe lắm ạ.” Phía sau là một chuỗi dài liến thoắng những câu vô nghĩa, tư tưởng cốt lõi chỉ có một, đó chính là bọn họ vô tội, cực kỳ vô tội, đều do Phùng Hạo, phó hiệu trưởng cùng với tên chưởng môn Thanh Hà quan gì gì đó.

Tên Đầu Dưa Hấu này mà lảm nhảm, nói kiểu phèn phèn một chút thì giống như miếng vải bó chân vừa thúi vừa dài, Ung Dập đã có hơi không chịu nổi nữa, nhăn hàng mày đẹp lại, Ngô Hoàng đứng bên cạnh không nói gì, vẫn luôn im ỉm nhìn đội trưởng.

Vất vả lắm mới chờ Đầu Dưa Hấu lắm điều xong, đội trưởng khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó cúi đầu, nhìn về phía ba túi sữa nhỏ, khóe miệng đột nhiên run run.

Ngô Hoàng lập tức nhướn mi, từ lúc đầu cậu đã cảm thấy có chút kỳ lạ, đội người mặc đồng phục này nhìn thoáng qua thì không giống như cảnh sát bình thường, nhưng cụ thể không giống ở điểm nào, cậu chưa nói rõ ra được, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đội trưởng nọ đột nhiên co rút một cách quái đản, tính cảnh giác của cậu lên tới nấc cao nhất, vào ngay lúc cậu chuẩn bị ngăn trước mặt ba túi sữa nhỏ, bảo vệ bọn chúng trước, vị đội trưởng mặt đen kia bày ra một nụ cười run run lạ lùng.

Giọng nói hình như cũng cố tình bóp nhỏ một chút, như là con sói đuôi to đang có ý bắt chước người bà hiền từ: “Các bạn nhỏ, chào các cháu.”

Lúc này đến phiên Ngô Hoàng run rẩy khóe miệng, cậu chưa từng gặp qua người cười khó coi như vậy.

Khi bạn nhỏ Hugo đối mặt với con người sẽ bất giác mà mở chế độ mắc chứng sợ xã hội, hơn nữa ông đội trưởng này cười thật sự nhìn không giống người tốt, cho nên cậu bé không dám trả lời, ngượng ngùng đỏ tai đứng cạnh Vạn Tuế mà không nói gì.

Thâm Thâm cũng bị gương mặt cười của chú đội trưởng làm chấn động, không cẩn thận chết máy, cho nên cũng không nói gì.

Chỉ có Vạn Vạn Tuế là tiêu hóa được gương mặt tươi người tràn ngập cảm giác tà ác của ông chú đội trưởng, dựng thẳng bụng nhỏ, vô cùng nghiêm túc kính lễ với chú đội trưởng trước khi trả lời câu hỏi: “Chào chú cảnh sát.”

Cánh tay nhỏ núng nính của cô vững vàng đặt trước trán, giống như một con khỉ nhỏ đang nhìn ra phía xa, ánh mắt kiên định lấp lánh có hồn.

Gương mặt cười của đội trưởng cứng lại một lúc, Ngô Hoàng im lặng chuyển cánh tay nhỏ béo ú trước trán của cô em gái nhà mình sang huyệt thái dương.

Đội trưởng cũng kính lễ lại với Vạn Vạn Tuế, sau đó cúi người, dùng giọng nói có vẻ kệch cỡm hỏi: “Bạn nhỏ giỏi quá! Vậy vừa rồi cháu có sợ không vậy?”

Bụng nhỏ của Vạn Vạn Tuế ưỡn lên một cái, khuôn mặt quang minh lẫm liệt, vươn nắm tay nhỏ, nhằm lúc đội trưởng cho rằng cô bé muốn kiên định mà nói mình không sợ chút nào, thì hai ngón tay bụ bẫm vươn ra trong nắm tay của cô bé lại siết chặt nhau, đầu ngón tay lộ ra một chút phối với giọng nói con nít nghiêm túc: “Có một chút ạ.”

Lúc này đội trưởng đã thật sự bị chọc cười, nụ cười tự nhiên hơn lúc này một chút, lại hỏi Vạn Vạn Tuế mấy câu hỏi, cuối cùng nâng tay, theo bản năng muốn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Vạn Vạn Tuế để chào tạm biệt, nhưng không biết nhìn thấy cái gì ở trên đầu Vạn Tuế mà bàn tay lại đưa lệch ra một chút, cẩn thận mà đặt so le với vị trí ở giữa, chỉ cẩn thận vỗ ở phần bên cạnh: “Bạn nhỏ Vạn Tuế, gặp lại sau.”

“Hẹn gặp lại chú cảnh sát.” Vạn Vạn Tuế lại một lần nữa cúi chào đội trưởng, khuôn mặt nhỏ so với khi đội trưởng trầm mặt còn muốn nghiêm túc trang trọng hơn.

“Chúng cháu không cần đi ghi khẩu cung sao?” Đầu Dưa Hấu đặc biệt tích cực, nghe thấy đội trưởng nói bọn họ có thể đi rồi mà vẫn có chút chưa đã thèm.

“Sao mày lại nói nhiều như thế nhỉ?” Ung Dập đã sớm không chịu nổi đầu dưa hấu, xách lỗ tai cậu chàng ném qua một bên.

“Chị gái ma nữ đi đâu rồi ạ? Sao chị ấy không tới?” Sắp đến giờ chia tay, Hugo còn đi tìm ma nữ, vì hôm nay không nhìn thấy cô ta mà cảm thấy tiếc nuối lo lắng.

“Chắc chắn là chị ma nữ trốn đi rồi.” Thâm Thâm có sự tin tưởng mù quáng với chụy ma, cảm thấy cô ta nhất định cảm nhận được nguy hiểm nên đã trốn đi trước.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế gật đầu, đang định phát biểu cảm nghĩ một chút đã bị Ngô Hoàng xách lên không trung, mang đi.

Vạn Vạn Tuế đi rồi, chỉ còn lại hai túi sữa nhỏ nên tất nhiên cũng không còn lý do ở lại, chia tay nhau rời đi cùng quản gia và chú nhỏ, Hugo tìm ma nữ xong, lại bắt đầu tìm ông anh trai hình như đã lâu chưa thấy, hỏi quản gia có nhìn thấy Ceasar không.

Tuy quản gia cũng không biết rõ đại điện hạ nhà mình đi đâu, nhưng ông ta cũng có sự tin tưởng mù quáng với Ceasar, rất chắc chắn mà nói cho Hugo, đại điện hạ mạnh mẽ mà đáng sợ của bọn họ nhất định đã đi săn thú.

Hugo nghe quản gia nói như vậy, cũng không quan tâm nữa, mấy ngày nay đi học cậu đều thức ban ngày, hôm nay còn dày vò một thời gian dài như vậy, cậu đã sớm mệt muốn chết rồi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về lại cung điện ngủ bù một giấc.

Vạn Tuế cũng mệt mỏi lắm rồi, nhưng cô vẫn kiên trì làm cơm xong, sau đó mới bò lên giường.

Tinh lực của các bạn nhỏ đều hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau khi đến nhà trẻ, ba nắm nhỏ đều sạc đủ pin, đặc biệt là Vạn Vạn Tuế buổi sáng ăn một trái trứng lòng đào cô thích nhất, đám nhóc còn đều phấn chấn sáng láng, hôm nay ông ngoại đích thân bím tóc cho cô, tay nghề bím tóc của Ngô Hoàng đứng hàng đầu, nhưng so với ông ngoại Vạn Tuế thì vẫn kém hơn một chút, ví dụ như kiểu tóc hôm nay của Vạn Tuế, Ngô Hoàng không thắt ra được.

Ông ngoại Vạn Tuế chia đều tóc của Vạn Tuế thành từng lọn, sau đó chải đến đỉnh đầu, dùng tay nghề cực kỳ cao thâm phức tạp để khiến tóc lõm thành hình dấu “like” mà Vạn Tuế thích nhất.

Lúc Vạn Tuế đội một dấu “like” đi vào nhà trẻ đã khiến giáo viên thể dục luôn lặng lẽ thi đấu kiểu tóc với Ngô Hoàng đông cứng.

“Vạn Tuế, hôm nay cậu rất xinh đó!” Điềm Điềm vừa vào lớp cái nhìn đầu tiên là nhìn về phía Vạn Vạn Tuế, lập tức lộ ra gương mặt cười ngọt ngào*.

*Ở đây tác giả chơi chữ, vì Điềm Điềm vừa là tên vừa có nghĩa là ngọt ngào.

Mặt Vạn Vạn Tuế nghiêm túc: “Hôm nay Điềm Điềm cũng rất xinh.”

Hai viên tròn nhỏ thổi phồng thương mại lẫn nhau đều thỏa mãn, sau khi Điềm Điềm có tâm trạng tốt ngâm nga một bài hát rồi đặt cặp sách xuống, lại mời Vạn Tuế cùng mình cử hành nghi thức bạn bè cấp cao nhất của con gái –––– cùng nhau vào WC.

Vạn Vạn Tuế vui vẻ đồng ý, hai nắm nhỏ cùng chào hỏi cô Hoa Hoa, cô Hoa Hoa dắt hai đứa cùng đi đến nhà vệ sinh trẻ con.

“Kiểu tóc của Vạn Tuế thật đặc biệt đó!” Cô Hoa Hoa bị nút like trên đầu Vạn Tuế hấp dẫn, tràn ngập sự tò mò mà nâng tay lên hỏi Vạn Tuế, “Cô có thể sờ một cái không?”

“Có thể.” Vạn Tuế rộng rãi đồng ý, nhưng không đợi cô giáo Hoa Hoa đặt tay lên đầu cô bé, lại nghe bùm một tiếng, Vạn Vạn Tuế nghe thấy tiếng nên quay đầu lại nhìn, cô Hoa Hoa không biết vì sao lại đột nhiên ngã xuống đất.

“Cô Hoa Hoa!” Điềm Điềm sợ hãi, cùng Vạn Tuế lao tới.

“Thật đẹp trai quá ~” Trên gương mặt cô Hoa Hoa không có sự đau đớn, ngược lại vẻ mặt mê trai mà cười cười, khóe miệng thậm chí còn chảy ra một thứ sáng lấp lánh.

“Vạn Tuế, cô Hoa Hoa bị sao vậy?” Điềm Điềm sắp khóc tới nơi rồi.

“Cô ta không sao.” Trả lời Điềm Điềm không phải là Vạn Vạn Tuế, mà là một giọng nói khác, Vạn Tuế và Điềm Điềm cùng ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thấy một bóng dáng tròn vo, cả người được áo choàng bao bọc đang đứng ở cửa sổ bên hành lang ngược sáng.