Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 70: Điều Điềm không nhịn được nữa rồi!



“Là cô.” Vạn Vạn Tuế nhận ra bóng người đó –––– là cây thông Noel mini tối hôm qua.

“Chính là ông đây!” Cây thông Noel mini, không, là chưởng môn thứ 365 của Thanh Hà quan, Thiên Linh Linh rất vừa lòng với hiệu quả lên sân khấu của mình, liếc mắt với Vạn Vạn Tuế, kiêu căng giải thích với Điềm Điềm đang sợ ngây người với việc cô ta lên sân khấu, “Ông đây chưa bao giờ lạm sát người vô tội, giáo viên của mấy đứa chỉ trúng ảo thuật của ông đây thôi.”

Điềm Điềm chớp đôi mắt cún con ướt át, sau đó ngửa mặt lên trời òa khóc: “Điềm Điềm không tin!” Rồi nhào tới bên cạnh cô giáo hoa Hoa đang nằm trên đất cười hớ hớ ngu ngơ, gào khóc, “Cô Hoa Hoa, cô chết thật là thảm mà ~~~”

Con người Điềm Điềm rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất ngọt ngào, bình thường đều cười khanh khách, ai mà ngờ được một bé gái ngọt ngào lại khóc được trời đất kinh hãi quỷ thần khiếp sợ như thế, Thiên Linh Linh thậm chí còn cảm thấy bệ cửa sổ bằng đá hoa dưới chân đang rung rung dưới tiếng khóc của Điềm Điềm.

“Mày, mày, mày đừng khóc!” Thiên Linh Linh bị Điềm Điềm gào khóc đến mụ mị, vốn đang kiêu ngạo hiện giờ lại trở nên lắp bắp, nhảy xuống từ trên cửa sổ, “Ông, ông đây đã nói là, cô ta chỉ đang hôn mê…”

“Cô Hoa Hoa, cô yên tâm đi, Điềm Điềm và Vạn Tuế nhất định sẽ báo thù thay cô!” Điềm Điềm lau nước mắt, móc cái khăn tay nhỏ của mình ra phủ lên mặt cô giáo Hoa Hoa, người sau phát ra tiếng cười phớ lớ ngu ngơ, phun một hơi, thổi cái khăn tay nhỏ của Điềm Điềm lên.

Thiên Linh Linh vội nói: “Mày nhìn coi cô ta còn thở mà!” Bởi vì Điềm Điềm không tin mà cô ả tức đến dậm chân, “Ông đây vốn chẳng làm gì cô ta!”

“Đừng tưởng là Điềm Điềm không biết hồi dương là gì!” Điềm Điềm biến đổi hình tượng ngốc bạch ngọt, đôi mắt nhỏ cực kỳ kiên định, đứng lên, “Vạn Tuế!”

“Ừ.” Vạn Vạn Tuế trịnh trọng gật đầu, cũng sáng ngời có thần mà nhìn về phía Thiên Linh Linh.

“Mày, bọn mày trợn mắt với ông đây làm gì?” Giọng nói của Thiên Linh Linh vẫn rất ngang, nhưng khá là không vững dạ, “Không phải chỉ là đánh choáng cô giáo của mấy đứa thôi sao? Đến lúc, cô ta cô ta sẽ tự tỉnh dậy! Mấy đứa…”

Thiên Linh Linh còn chưa nói xong, khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm đã nhăn lại, nắm nắm tay nhỏ, tự tin cực độ mà hét lên: “U da da!”

Một tiếng này đã dọa Thiên Linh Linh nhảy dựng lên, nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu, Điềm Điềm kêu xong, Vạn Tuế bắt đầu hành động, cô bé nghiêm túc giơ một cánh tay nhỏ bụ bẫm lên, cắt một hình cung tròn trong không trung, đồng thời chân bên kia nâng lên, một tay khác giang ra, cơ thể thuận thế lộn một vòng, vừa di chuyển vừa bình tĩnh hô khẩu lệnh: “Vạn. Điềm. Hợp. Thể.”

Thiên Linh Linh vẻ mặt ngơ ra: “Vạn Điềm cái gì? Cái gì hợp thể?

Khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm nghiêm lại, ánh mắt kiên định, cũng giơ một tay, một bên chân ngắn cong lên, cùng lúc ghép lại với Vạn Tuế đang lộn ngược, hình thành một hình trái tim khá trừu tượng.

Thiên Linh Linh bị động tác thuần thục của hai nắm nhỏ này kinh ngạc lần thứ N, hơn nữa tạo hình của chúng cũng khiến người ta mê man.

Không phải đánh nhau sao? Vì sao lại so tâm? Vì sao đánh nhau lại là hình dạng tình yêu của em?

Còn chưa rõ bọn chúng đang làm gì, đã thấy Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm ôm nhau, sau đó ngã xuống đất, hai cái nắm nhỏ dính lại với nhau như bánh mochi rồi lăn long lóc về phía cô ả.

Bọn chúng còn có khẩu hiệu: “Chiến! Xe! Vạn! Điềm! Biu! Biu! Biu! Biu!”

Đây là gì? Thiên Linh Linh trợn mắt há hốc một, bị biu làm cho choáng váng, mà Vạn Tuế và Điềm Điềm càng lăn càng nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Thiên Linh Linh, Thiên Linh Linh thậm chí còn chưa phản ứng lại đã bị hai nắm nhỏ ôm nhau này đụng ngã.

Vào lúc Thiên Linh Linh ngã xuống, đầu hơi quay một chút, nhưng cũng chỉ có một suy nghĩ –––– cô, đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan mà lại bị quật ngã!

“Vạn Tuế, chúng ta thành công rồi!” Điềm Điềm nằm trên người Vạn Vạn Tuế ngẩng đầu dậy, trên mặt đầy sự vui sướng, “Chúng ta tuyệt vời quá!”

“Pằng.” Vạn Vạn Tuế nằm trên người Thiên Linh Linh ngẩng đầu, nghiêm túc quơ quơ nút like trên đầu, like cho cô và Điềm Điềm.

“Ông đây… Ông đây…” Nhất thời Thiên Linh Linh nằm dưới cảm giác như mình là Tôn Ngộ Không bị đè dưới ngũ chỉ sơn, thở khó nhọc mà không có cách nào thi triển pháp lực, nhưng vẫn nóng tính như cũ, khàn giọng rít lên, “Bọn mày mau để cho ông đây ngồi dậy coi!”

“Không đấy!” Điềm Điềm thở phì phò mà nói, “Bọn tôi cũng đâu có ngốc, đứng dậy rồi không phải cậu sẽ chạy sao?”

Chạy? Đường đường là chưởng môn thanh Hà quan, thà chết trận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ chạy khi sắp khai chiến!!!

Thiên Linh Linh dùng khí âm rít gào tiếp: “Trong từ điển của bố mày không có từ nào là từ chạy! Ông đây cũng không biết viết từ chạy thế nào!”

Vạn Tuế và Điềm Điềm không đáp lại cô ta, Vạn Tuế lại gọi tên chiêu thức tiếp theo: “Vạn. Điềm. Áp. Đỉnh.”

Vạn Điềm áp đỉnh? Thiên Linh Linh có một dự cảm điềm xấu, hoảng đến độ lại gào tiếp: “Bọn mày… bọn mày đừng có làm bậy đó! Ông đây sẽ không tha cho mấy đứa đâu!”

Vạn Tuế và Điềm Điềm mặc kệ cô ta, hai túi sữa nhỏ đồng thời mở miệng hít một mồm khí to, sau đó hung hặng nghẹn lại, làm ra biểu cảm táo bón.

Tôi đè!

Dựa vào hít thở đương nhiên không thể tăng trọng lượng, nhưng lực sát thương không mạnh, tính sỉ nhục lại cực cao, vốn tính tình của Thiên Linh Linh khá nóng nảy, trên người lại có thêm hai túi sữa nhỏ thì càng giận đến mém chút nữa ói ra.

Cứu Thiên Linh Linh chính là cô giáo Hoa Hoa đang từ từ tỉnh lại, chiếc xe đua cao cấp nhất khiến nước miếng cô phải ào ào chảy xuống đột nhiên biến mất, nên cô cũng tỉnh lại từ trong mơ, vừa tỉnh đã nhìn thấy Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm giống như hamburger chồng lên người một bạn nhỏ khác.

“Vạn Tuế, Điềm Điềm, các con đang làm gì?” Cô giáo Hoa Hoa mặt đầy hoang mang.

“Cô Hoa Hoa!” Điềm Điềm nghe thấy tiếng cô giáo, quay đầu nhìn cô một cái, lập tức nước mắt chảy ra, nhưng mà Vạn Vạn Tuế và Thiên Linh Linh dưới người cô bé đều có chút phúc hậu, cô bé ở trên cùng, chân nhỏ ngắn ngủn không với tới, cho nên giống như một con rùa nhỏ mà vươn cánh tay về phía cô giáo Hoa Hoa: “Tốt quá rồi, cô không vứt bỏ Điềm Điềm!”

“Mau đứng lên.” Cô giáo hoa Hoa bò dậy từ trên mặt đất, bế Điềm Điềm đang cảm động đến rối tinh rối mù vì cái sự chết rồi còn sống lại của cô giáo, Vạn Vạn Tuế không cần cô giáo Hoa Hoa ôm, tự mình bò dậy, còn duỗi tay muốn kéo Thiên Linh Linh dậy.

Thiên Linh Linh sao có thể nhận ý tốt của Vạn Vạn Tuế, cái chân vừa ngắn vừa nhỏ giẫm lên đất một cái, như một con cá chép béo quẫy lên từ trên mặt đất.

“Vạn Tuế, Điềm Điềm, chúng ta không được bắt nạt bạn nhỏ khác nhé, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng bạn khai thông cho tốt, đúng chứ?” Cô hoa Hoa giáo dục Điềm Điềm và Vạn Tuế, lại quay đầu nhìn bạn nhỏ thứ ba, vừa nhìn đã sửng sốt, “Ớ, bạn nhỏ này là của lớp nào vậy? Hình như cô Hoa Hoa chưa từng thấy con bao giờ ấy nhỉ?”

“Ông đây không phải trẻ em!” Thiên Linh Linh lại bị cô Hoa Hoa chọc giận, “Ông đây là chưởng môn đời 365 của Thanh Hà quan, Thiên Linh Linh!”

“Bạn nhỏ này sao lại cứ tự xưng ông đây ông đây thế?” Cô giáo Hoa Hoa rất quan tâm với chứng quen mồm của chưởng môn nọ, trực tiếp lơ đi thân phận của cô ta.

“Ông đây…” Thiên Linh Linh vừa định sạc tiếp, đột nhiên cảm thấy đầu hơi lành lạnh, vừa nhìn, Vạn Tuế và Điềm Điềm đang nhìn cái đầu của cô ta không chớp mắt.

“Uầy! Đầu bóng ghê!” Điềm Điềm thậm chí còn phát ra tiếng cảm thán.

Thiên Linh Linh nâng cánh tay nhỏ ngắn lên sờ, áo choàng đã rớt xuống vào lúc cô ta bị đánh ngã, cái đầu trọc nhỏ của cô ta bị lộ ra trong không khí, mới vừa cử động, Vạn Tuế và Điềm Điềm lập tức cùng nhau giơ tay che mắt.

Vạn Tuế lời ít mà ý nhiều: “Chói mắt.”

Đang nói là cái đầu dưa vừa tròn vừa bóng của Thiên Linh Linh đang phản quang.

“Đầu ông đây cứ chói mắt đấy!” Thiên Linh Linh nhanh chóng bùng nổ, dù sao cũng đã bại lộ, cô ta cũng không che đậy nữa, giương cái đầu trọc nhỏ trợn mắt với Vạn Tuế, “Đừng nói nhảm nữa, hôm nay bố mày đến tìm mày, chính là để solo với mày! Tới đây! Ra tay đi! Hôm nay mà không thể phân cao thấp, ông đây tuyệt đối không…”

“A… Thật đáng yêu quá.” Âm thanh cảm thán của cô giáo Hoa Hoa ngắt lời Thiên Linh linh đang cáu kỉnh, Thiên Linh Linh mang theo sát khí quay đầu, cô giáo Hoa ôm mặt, nụ cười yêu thương mà nhìn cô ta.

Không trách cô Hoa Hoa bị sự dễ thương hạ gục, tuy tính cách của Thiên Linh Linh giống như anh trai tóc húi cua, bắt được ai thì đánh người đó, nhưng vẻ ngoài của cô ta vô cùng vô cùng đáng yêu –––– đầu tròn lẳng, cái đầu nhỏ trụi lủi sáng loáng bóng bẩy, trên trán vẽ hoa đỏ, ngũ quan tinh xảo, lông mi cực kỳ cong dày, giống như kẻ eyeliner vậy, khiến đôi mắt to càng thêm sinh động.

Kiểu đầu trọc là kiểu tóc thử thách giá trị nhan sắc, cô ta lại khống chế cực kỳ tốt, có loại cảm giác quen thuộc của tiểu đồng tử ngồi bên Phật Tổ chạy ra ngoài đời, cho nên dù là sắp tức giận đến nổ tung, cho dù miệng đều là ông đây thì vẫn siêu dễ thương, thậm chí nói, Thiên Linh Linh càng giận, cô ta lại càng đáng yêu hơn.

Lời này của cô giáo Hoa Hoa chọc trúng điểm tức của Thiên Linh Linh, cô ta ghét nhất là người khác nói mình đáng yêu, dậm chân nhỏ huỳnh huỵch: “Ông đây mới không đáng yêu!”

Cô giáo hoa Hoa phát hiện mục tiêu mới: “Bạn nhỏ này, rốt cuộc con chạy ra từ lớp nào vậy? Sao cả giày vớ cũng không mang?” Cô giáo Hoa Hoa quan tâm trẻ con không thể cho phép tình huống này phát sinh, lập tức ôm Thiên Linh Linh đang trong trạng thái cuồng bạo lên, cũng không biết thế nào, Thiên Linh Linh khi ở trên đất còn tức giận đến nhảy loạn bịch bịch, nhưng vừa vào lòng của cô giáo Hoa Hoa lại đột nhiên cứng đờ bất động, duy chỉ còn cái miệng nhỏ kia là năng động, độc ác mang theo sự sợ hãi mà uy hiếp cô giáo Hoa bỏ mình ra.

“Bạn nhỏ này có phải đã quên mất mình ở lớp nào không?” Cô giáo Hoa Hoa căn bản không nghe vào giọng nói non nớt của Thiên Linh Linh, chỉ lo thương xót bạn nhỏ này ngốc đến nỗi quên cả lớp.

“Ông đây là chưởng môn, chưởng môn mới không vào nhà trẻ!” Thiên Linh Linh hét lên giận dữ.

“Điều Điềm không nhịn được nữa rồi!” Điềm Điềm bên kia cũng có chuyện, vừa rồi cô bé đều một lòng vì chuyện báo thù cho cô Hoa Hoa, đã quên mất nhu cầu muốn vào WC của mình, bây giờ cô giáo đã sống lại, cô bé cũng nhớ tới chuyện muốn vào WC, lại còn rất gấp.

Cô giáo Hoa Hoa nhìn thấy một cô giáo khác đi tới nên nói người đó đưa Điềm Điềm và Vạn Tuế vào nhà vệ sinh, mình thì ôm Thiên Linh Linh đang cứng đờ về văn phòng, muốn tìm giày vớ cho cô ta đi tạm.

“Cô muốn bế ông đây đi đâu? A này! Buông ông đây ra!” Thiên Linh Linh tức giận đến la ó, lại rống giận với Vạn Vạn Tuế, “Mày nhìn cái gì? Mau kêu cô ta buông ông đây ra, ông đây muốn quyết đấu với mày!”

“Điềm Điềm sắp tè ra quần rồi!” Điềm Điềm gấp đến mức sắp khóc.

Thiên Linh Linh và Điềm Điềm, đương nhiên Điềm Điềm quan trọng hơn, Vạn Tuế kéo tay Điềm Điềm, ánh mắt trầm xuống: “Vạn Điềm chạy mau.”

Điềm Điềm bị Vạn Tuế kéo tay, trong lòng liền có sức, cũng không khóc nữa, khoanh một tay ngang ngực như Vạn Tuế, một tay kia duỗi về sau, hai túi sữa nhỏ như hai ninja nhỏ mà phóng vèo vèo về phía nhà vệ sinh cuối hành lang, giáo viên được cô giáo Hoa Hoa nhờ thay cô đưa hai túi sữa nhỏ vào WC bị tư thế chuyên nghiệp của bọn chúng làm cho bật cười, tủm tỉm đi theo phía sau.

Điềm Điềm dùng nhà vệ sinh xong đã sống lại, vui vui vẻ vẻ cùng Vạn Tuế học xong tiết buổi sáng, sau khi rửa sạch tay với cô giáo thì vui vẻ mà ngồi trước bàn chuẩn bị ăn cơm.

Trừ bữa chính, ở ngày thứ sáu tuần cuối cùng mỗi tháng, nhà trẻ đều cho phép các em nhỏ mang theo một ít đồ ngọt mà phụ huynh ở nhà chuẩn bị cho, đây là cơ hội để cha mẹ của các bé trong nhà trẻ Đế Quốc lén đánh giá.