Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 95: Một trăm năm không được thay đổi



“Thắt cổ.” Thiên Linh Linh mang khuôn mặt ngạo kiều ngoắc lấy ngón tay của Vạn Vạn Tuế.

“Một trăm năm không được thay đổi.” Hai bánh bao nhỏ trăm miệng một lời mà hoàn thành ước định trịnh trọng nhất giữa các bạn nhỏ ba tuổi rưỡi.

Cuộc so tài chính thức bắt đầu.

Thiên Linh Linh và Vạn Vạn Tuế mỗi người dẫn người đứng ở hai đường hai bên trung tâm quảng trường.

Gió, thổi qua ngọn tóc của họ, trong mắt họ là sự kiên nghị sáng lấp lánh như đá quý.

Có luồng không khí mà mắt thường không nhing thấy đang âm thầm thổi qua giữa bọn họ.

“Các người ở đâu?” Đứng bên tay trái Vạn Vạn Tuế, một bà lão tóc đỏ trầm giọng đặt câu hỏi.

Ở đâu? Trong lòng các ông bà đại lão chìm xuống, vừa nghe các đặt câu hỏi và ngữ điệu của đối phương, đã biết phía đối diện không phải người bình thường.

“Chúng ta ở Thanh Hà.” Ông Trư châm chước một lúc lâu, đại diện các đại lão cẩn thận trả lời.

“Thanh Hà sao?” Bà cụ tóc đỏ lộ ra biểu cảm hiểu rõ, “Trước kia đám chị em già của chúng ta cũng từng ở bên này.”

Họ cũng từng ở Thanh Hà quan? Các ông bà đại lão lộ ra biểu cảm hoang mang, sao họ lại không biết.

“Nhưng mà ở không được lâu.” Quảng trường Thanh Hà này có quá ít người khiêu vũ, bà lão tóc đỏ tỏ ra vô vị, “Không có đối thủ, chúng tôi đi luôn.”

Các ông bà đại lão trao đổi biểu cảm giật mình, chẳng lẽ vị tóc đỏ chân nhân này có độ tuổi lớn hơn rất nhiều so với họ, thế nên lúc bà ta và các sư tỷ muội của bà còn ở Thanh Hà quan, họ đều quá nhỏ nên không biết sức tồn tại của mấy người đó, lại bởi vì khi đó Thanh Hà quan không đủ cường thịnh, chỉ có một mình sư tổ của họ, cho nên mấy người kia cảm thấy không có đối thủ, nên rời đi?

“Sao trước kia tôi chưa từng nghe danh các người? Tên của các người là gì?” Ông cụ tóc vàng bên phe Vạn Tuế giọng nói khàn khàn, có cảm giác như tuyệt thế cao nhân trong phim võ hiệp.

Sắc mặt của các đại lão lại thay đổi, lúc này họ không lập tức trả lời, mà trực tiếp hỏi lại: “Trước hết thỉnh giáo danh hiệu của các người.”

“Khụ khụ.” Ông cụ tóc vàng trước đó một ngày hát đến nỗi giọng nói bị khàn, ông hắng giọng, năm phần lạnh bạc năm phần không chút để ý mà đáp, “Chúng ta không ở cùng nhau, đều là các vũ vương vì Vạn Tuế nên mới tạm thời tụ họp với nhau.”

Võ* vương các nơi. Biểu cảm của các đại lão cứng lại.

*Vũ (múa) và võ đồng âm.

“Đúng vậy, hai ngày trước có cuộc thấy các người có đến không?” Lại có một bà lão mở miệng hỏi.

“Các người còn luận bàn với nhau?” Các ông bà đại lão tỏ vẻ một chút tiếng gió họ cũng chưa từng nhận được.

“Cũng không phải.” Giọng điệu của bà cụ kia xa cách, tựa như đã sớm quen rồi, “Hôm qua tôi còn dẫn người đi khoa chân múa tay một chút, căn bản không ai có thể ngăn chúng ta lại, nếu không phải tôi vội về nhà nấu cơm cho cháu gái, ấy.” Bà cụ cười lạnh, “Bọn họ đừng ai mong đứng đi về!” Cho bọn họ múa đến khi không đứng được mới có thể về nhà!

Tất cả đều không thể đứng trở về? Hung tàn như vậy sao? Các ông bà đại lão lại trao đổi ánh mắt, nhắc nhở nhau, trận chiến này có thể sẽ càng thêm hung hiểm so với tưởng tượng của họ.

“Bắt đầu chưa?” Cuối cùng người đặt câu hỏi chính là Vạn Vạn Tuế.

Thiên Linh Linh từ trong mắt Vạn Vạn Tuế thấy được quyết tâm “nếu không thể thắng, thà chết đi”, cắn răng gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Hai bên đều lùi một chút, đều chuẩn bị quyết chiến thật tốt.

“Tới!” Thiên Linh Linh trầm giọng nói, ảnh ngược trong tròng mắt cô ta là hình ảnh Vạn Vạn Tuế nâng tay nhỏ với biểu cảm nghiêm túc.

Các đại lão ngưng thần nín thở, pháp khí đều trên đầu ngón tay, sẵn sàng nghe phân phó bất cứ lúc nào.

Bọn họ cùng nhau nhìn vào tay Vạn Tuế, muốn nhìn xem cô lấy ra pháp khí hiếm lạ gì.

Hình tròn, nửa trong suốt, một mặt bên trên còn có lỗ nhỏ tinh mịn, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng theo ngón tay Vạn Tuế nhéo, ánh sáng bảy màu xoẹt một cái sáng lên.

“Đó là cái gì?” Ông Trư trước giờ chưa từng thấy pháp khí như vậy nên giọng nói cũng căng thẳng.

Đó là loa mini có thể chinh phục người già trên quảng trường.

Tiếng trả lời cho các ông bà đại lão, là tiếng nhịp trống uyển chuyển nhẹ nhàng nghịch ngợm truyền ra từ trong chiếc loa mini trong tay Vạn Tuế, cùng lúc đó Vạn Vạn Tuế cùng với những người già nhìn thì cool ngầu lại bắt đầu theo nhịp trống tinh tế mà cử động cơ thể mình.

Không sai, chính là tinh tế.

Cao thủ chân chính không cần dùng động tác khoa trương để hấp dẫn ánh mắt, vũ công tâm hồn thật sự bắt lấy nhịp điệu chỉ cần thong dong nhẹ nhàng chuyển động, là có thể lấy tư thái không chút để ý hold được cả sân khấu.

Vạn Tuế cùng các ông bà lão phía sau cô chính là vũ công tâm hồn như vậy đấy.

Khiến Thiên Linh Linh và các đại lão của cô ta nhìn rồi không biết làm sao.

Trái lại Vạn Vạn Tuế cùng các ông bà cụ phía sau cô lại vô cùng bình tĩnh, theo nhịp, mở nút áo khoác ra, để lộ vũ phục sáng long lanh bên trong.

Vạn Vạn Tuế mặc một bộ màu trắng bạc, là kiểu váy kim tuyến, váy ôm sát người, tỉ mỉ phác họa được hình bụng C của cô, cô tựa như một tiểu mỹ nhân ngư có điều kiện vật chất khá ưu việt.

Bạch bạch!

Âm hưởng nhịp trống vừa đổi, mạnh mẽ gõ hai cái, dừng lại.

Cánh tay nhỏ béo múp của Vạn Tuế giơ lên cao, Thiên Linh Linh theo bản năng nhìn về phía cô, nhìn thấy cô ném áo khoác trong tay một cái, vẫn duy trì động tác nhấc tay, hai mắt sáng người có thần mà nhìn chằm chằm cô ta, các ông bà cụ phía sau cũng y chang cô.

Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến nỗi khiến Thiên Linh Linh dù muốn hỏi cô rốt cuộc đang làm gì cũng phải ngượng ngùng.

Trong lúc Thiên Linh Linh hạ quyết tâm định hỏi, nhịp trống lại bắt đầu, so với lúc trước lại càng thêm nhiệt tình phóng khoáng, cùng lúc đó, Vạn Vạn Tuế mặt không biểu cảm lại đột ngột nở một nụ cười hở răng, khiến trái tim nhỏ của Thiên Linh Linh sợ tới mức nhảy thình thịch một cái.

Không đợi cô ta phản ứng lại, đột nhiên Vạn Vạn Tuế nâng cả hai tay lên, sau đó, chân ngắn như dẫm lên công tác điện, điên cuồng, mạnh mẽ đạp theo nhịp trống mà xoắn hông, ca ca ca xông về hướng Thiên Linh Linh.

Phía sau cô là các ông bà cụ cũng ca ca ca y chang.

A a a, đây là cái gì? Đừng có lại đây nhé! Thiên Linh Linh cảm thấy kiểu như Vạn Vạn Tuế còn khiến người ta khiếp hồn hoảng hốt hơn so với mấy con lệ quỷ đáng sợ nhất mà cô ta từng thấy qua.

Đây là tài múa tối cao ở quảng trường của Vạn Vạn Tuế –––– điệu samba quảng trường!

Thứ mà samba quảng trưởng theo đuổi không phải tài nghệ tinh vi, mà là một loại không khí, một loại tình cảm!

Nhiệt tình! Lãng mạn! Thoải mái! Vui vẻ!

Đúng vậy, chỗ tinh túy nhất của điệu nhảy này chính là dùng gương mắt tươi cười cùng ánh mắt để lan truyền sự vui vẻ!

Vạn Tuế nhìn chằm chằm Thiên Linh Linh, nhìn đến độ khiến cô ta muốn chạy đi, cô lập tức xoắn mông đuổi theo, tươi cười xán lạn, ánh mắt thâm thúy không tiếng động mà hỏi:

Cậu nhận được sự vui vẻ của tớ chưa?

Các ông bà cụ phía sau cô cũng đều tự tìm ra mục tiêu đấu vũ của mình, ánh mắt sáng ngời nhìn các đại lão phe Thiên Linh Linh, gương mặt tươi cười như hoa:

Các người có nhận được sự vui vẻ của chúng tôi chưa?

Có thể không nhận sao? Thiên Linh Linh mang ý đồ né tránh ánh mắt nóng rát của Vạn Tuế, chạy trốn về hướng bên trái.

Không thể. Hai tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế đặt bên hông, chân nhỏ nhẹ nhàng mà sải bước sang bên cạnh, khuôn mặt tươi cười đong đầy mà lấp lại con đường chạy trốn của Thiên Linh Linh.

Cáo từ! Thiên Linh Linh nuốt một ngụm nước miếng, lại muốn chạy trốn sang phải, vừa đúng lúc nhịp trống đổi âm, tiến vào nhịp cao trào mạnh mẽ.

Đi đâu thế? Vạn Vạn Tuế mở miệng, thể hiện trạng thái mừng như điên, tay nhỏ trên đầu chậm rãi trượt xuống, chà xát chân nhiệt tình tràn trề mà phá Thiên Linh Linh từ bên phải.

Thiên Linh Linh lại thử vài lần, cuối cùng phát hiện ra mình ở trước mặt Vạn Tuế đang múa chỉ có bốn chữ: Không có đường đi.

Gặp cảnh ngộ tương tự còn có các ông bà đại lão của Thiên Linh Linh.

Đứng trong đám Vạn Vạn Tuế và các vũ vương già mỗi tế bào đều nhiệt tình như đang thiêu đốt, bọn họ tựa như những con sơn dương non lạc đường, mờ mịt bất lực.

Đoạn cuối của điệu múa, là tuyệt kĩ veddette của nhóm vũ vương cùng Vạn Vạn Tuế –––– Vạn Vạn Tuế xoạc chân, như một quả chuối to múp nhún người nhảy, nhóm vũ vương già chia làm hai cánh, đứng phía trước là một ông cụ vươn một tay đã tiếp được Vạn Vạn Tuế, để cô xoay tròn dưới đầu ngón tay ông, xoay đó giao cô đang xoay tròn cho bà lão đứng đối diện ông, lấy điểm này mở rộng ra… nhịp trống cuối cùng đánh xuống, Vạn Vạn Tuế cũng ưu nhã mà dang rộng hai tay, bằng tư thế hoàn hảo dừng ở vũ vương già cuối cùng.

Bà lão đứng sau cùng ho nhẹ một tiếng, im lặng xoay Vạn Vạn Tuế đứng ngược qua, sau đó cùng nhau pose một dáng cuối cùng với Vạn Vạn Tuế.

“Oa!” Đám nắm sữa nhỏ làm khán giả cũng xem đến ngây người, bọn chúng đã tưởng tượng qua cảnh Vạn Vạn Tuế đánh nhau với Thiên Linh Linh, nhưng hiện giờ chúng lại nhìn thấy hình ảnh tuyệt không hề tồn tại trong tưởng tượng của mình, ngay cả mé mé cũng chưa nghĩ tới.

“Đến phiên các người.” Vạn Vạn Tuế thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, gương mặt tươi cười đã thu lại theo sự kết thúc của điệu múa, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đứng đắn, vươn tay nhỏ về phía Thiên Linh Linh đang ngây người, ý bảo mời họ bắt đầu biểu diễn.

“Đến phiên chúng ta.” Bà Phụng dại ra lặp lại lời Vạn Vạn Tuế nói một lần nữa, nhìn quanh một vòng các đại lão đồng môn cũng đang cứng đờ.