Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 96: “Hình như chúng ta không có trọng tài.”



Editor: Moonlight

“Vạn Vạn Tuế, không phải ông đây đã nói với mày là muốn luận võ sao?” Thiên Linh Linh thoạt nhìn thì hùng hổ, nhưng thực tế có chút nghĩ mà sợ với sự nhiệt tình của Vạn Vạn Tuế vừa trưng ra trong màn múa vừa rồi, cho nên chống eo, giữ một khoảng cách an toàn mà giằng co với Vạn Vạn Tuế, “Vừa rồi mày làm cái gì vậy?”

“Ừ, chính là so vũ.” Vạn Vạn Tuế gật đầu, cảm thấy không có khuyết điểm gì.

“Ông đây nói võ là võ nghệ!” Thiên Linh Linh trợn mắt lớn, quét Vạn Vạn Tuế từ trên xuống dưới, “Đừng nói với ông đây, mày căn bản chưa từng đánh nhau!”

“Ừ.” Vạn Vạn Tuế lại gật đầu, vẫn cảm thấy chẳng có khuyết điểm gì, “Ba mẹ tớ nói, tớ rất nhu nhược nhỏ gầy, không thể đánh nhau, sẽ có hại.”

Nhu nhược? Nhỏ gầy?

Khóe miệng Thiên Linh Linh giật giật, nhớ tới lần Vạn Tuế và Điềm Điềm hợp thể đè trên người mình trước kia, còn có bộ dạng như con quay của Vạn Tuế ép cho cô ta không có đường đi, cuối cùng nhìn lại cái bụng hình chữ C đàn hồi co dãn của Vạn Vạn Tuế.

Cô ta nứt tường hoài nghi ba mẹ Vạn đang lừa Vạn Tuế.

“Vậy được rồi, coi như ông đây xui xẻo!” Thiên Linh Linh cảm thấy uất nghẹn, nhưng cũng không có cách, ai bảo tự cô ta hiểu lầm Vạn Vạn Tuế là cao thủ tuyệt thế thực lực khó lường.

“Cho nên cậu nhận thua sao?” Vạn Vạn Tuế thấy Thiên Linh Linh không có ý muốn thi múa, đưa ra câu hỏi.

“Nhận thua?” Thiên Linh Linh vừa nghe đã xù lông, “Trong từ điển của ông đây không có hai chữ nhận thua! Không phải chỉ là nhảy nhót thôi sao?” Thiên Linh Linh cứng cổ, “Ông đây vẫn sẽ thắng được mày!”

Vạn Vạn Tuế không kích động xíu xiu nào, nâng tay nhỏ làm hình OK, sau đó đi qua một bên chờ đám Thiên Linh Linh biểu diễn.

Thiên Linh Linh khoác lác vào lúc Vạn Vạn Tuế xoay người không nhìn thì cô ta trong nháy mắt đã uể oải, gục khuôn mặt nhỏ đi về hướng các ông bà đại lão của mình, các đại lão vừa thấy bộ dạng đáng thương hết sức của cô ta, nhanh chóng an ủi: “Không sao đâu Linh nhi, chúng ta không phải là không có cảm nhịp, hát lạc tông hay nhảy chệch nhịp đâu? Không sao cả!” “Đúng đúng đúng, trước kia không phải con còn từng học múa qua TV sao? Tuy thoạt nhìn hơi giống cương thi xuống núi, nhưng ông bà cảm thấy vẫn rất đặc sắc!” “Đúng đúng, dù sao chúng ta đánh đấm cũng lợi hại như vậy, dù nhảy múa khó coi cũng không phải chuyện lớn gì.”

Thiên Linh Linh:…

Cô ta nghi ngờ ông bà mình đang rải muối lên miệng vết thương của mình, nhưng không có chứng cứ!

Vào lúc Thiên Linh Linh nghĩ cách cùng các đại lão, đám túi sữa nhỏ làm khán giả chạy về phía Vạn Vạn Tuế: “Vạn Tuế, cậu cừ quá!”

Điềm Điềm là đứa đầu tiên nhào về phía Vạn Tuế, cho cô một cái ôm siêu to siêu khổng lồ, lúc buông Vạn Tuế ra, váy ôm trọn cái bụng hình C của Vạn Tuế nhăn lại một chút.

“Quả trứng luộc kia có phải muốn nhận thua rồi không?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ngẩng cao đầu, còn đắc ý hơn cả Vạn Tuế, “Bổn tiểu thư thấy vừa rồi nó xem đến choáng váng rồi!”

“Vạn Tuế, cậu thông minh thật.” Bảo bối thiên tài, bạn nhỏ Phó Tinh Thần đích thân đóng dấu thông minh cho Vạn Tuế, “Tớ còn không nghĩ đến, có thể dùng điệu nhảy thay cho đánh võ, mê hoặc đối thủ, đánh đến nỗi bọn họ trở tay không kịp.”

“Múa cái chi mà múa?! Rõ ràng đại ca là một nhân vật giang hồ cái thế! Không thấy bụng của đại ca bọn tớ khiến cho cái đứa gọi là Thiên Linh Linh kia bị chặn đến không có đường chạy thoát sao?” Hugo có sự tự tin mù quáng với Vạn Tuế, đã tới mức coi samba quảng trường thành trình độ kỳ công có một không hai, dù sao trong mắt cậu chàng thì Vạn Tuế chính là vô đối.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Đám túi sữa nhỏ ríu rít thảo luận, mọi người đều vì kích động mà có chút coi nhẹ chuyện Vạn Tuế vừa mới nhảy mạnh xong cần bổ sung năng lượng.

Một bàn tay nhỏ yên lặng duỗi về phía Vạn Tuế, cầm lấy cái khăn lông thêu Ultraman, Vạn Vạn Tuế quay đầu nhìn Ung Ân đang ngồi trên xe lăn, trong lồng ngực cậu còn ôm một bình sữa, cô nhận lấy khăn lông: “Cảm ơn.”

Bạn nhỏ Ung Ân mím môi không nói gì, chờ Vạn Tuế lau mồ hôi xong, lại yên lặng đưa sữa qua.

“Trứng luộc tới rồi!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tinh mắt, liếc nhìn một cái đã thấy Thiên Linh Linh đã thương lượng đối sách xong với các đại lão đang bước từng bước kiêu ngạo đi qua.

“Ông đây mới không phải trứng luộc!” Đối với chuyện này Thiên Linh Linh rất nhạy cảm, vừa nghe đã biết đang nói mình, hung dữ trợn mắt nhìn Hạ Vị Mãn.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cũng trợn đôi mắt mèo, còn làm mặt quỷ với Thiên Linh Linh: “Lêu lêu lêu, cậu chính là trứng luộc!”

“Gừ!” Thiên Linh Linh tức giận đến nỗi rít gào như ác long.

“Trứng luộc tức giận rồi, mau chạy đi!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn giơ chân chạy đầu tiên, đám bánh bao nhỏ hét lên theo, cũng bình bịch chạy đi.

Các đệ tử Thanh Hà quan ở phía trước nhìn thấy đám túi sữa nhỏ đều đi tìm Vạn Tuế, bọn họ mới thấy như được sống lại một lúc đã thấy đám túi sữa nhỏ lại đang bước cặp chân ngắn nhỏ la hét chạy về, một đám hoảng sợ cực độ, đứng lên chỉ đường chạy trốn ngược lại cho đám túi sữa nhỏ: “Các bé, quê mấy đứa ở hướng đối diện, đây là quê của kẻ địch, mau chạy về đi!!!”

Đám túi sữa nhỏ nói không, bọn chúng chính là những tù binh rất có đạo đức nghề nghiệp.

Tuy rằng thừa dịp người canh chừng chúng không chú ý mà chạy trốn một lúc, nhưng chúng vẫn sẽ trở về.

“Đừng cảm động quá.” Bạn nhỏ Thâm Thâm an ủi các đệ tử Thanh Hà quan đang ra vẻ tuyệt vọng, chậm chạp nói tiếp, “Đây đều là chuyện chúng tôi nên làm.”

“Vừa nãy bổn tiểu thư nói đến đâu rồi?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn bắt được đại sư huynh, tiểu sư đệ của Thanh Hà quan bởi vì đi tìm Vạn Vạn Tuế mà rớt xuống lúc trước, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Đúng rồi, nói đến chuyện tiền lương mỗi tháng của mấy người chỉ được một chút như vậy, còn chẳng dài bằng tóc của chưởng môn các người, nói xem mấy người định làm gì?”

“Hu hu hu.” Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ bị đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ba tuổi, không, vừa đầy 4 tuổi bắt nạt mà bất lực khóc không thành tiếng, lắc đầu, “Bọn anh cũng không biết…”

“Ông đây sắp bắt đầu rồi, mày mở to hai mắt ra nhìn cho rõ đi!” Thiên Linh Linh nhận được sức mạnh từ các ông bà đại lão của mình, trở lại bộ dạng phản nghịch phóng túng bình thường, xác nhận Vạn Vạn Tuế cùng các ông bà vũ vương của cô đều đang nhìn, mới ngẩng đầu nhỏ né ra.

Đối với múa quảng trường, Vạn Vạn Tuế và các ông bà vũ vương của cô đều cực kì nghiêm túc, từng người lấy ra ghế gấp nhỏ của mình từ minibus, lưng thẳng tắp ngồi phía trên khán đàn, Vạn Vạn Tuế cũng vậy, ngồi ở phía trước, dưới mông nhỏ là băng ghế hình vịt vàng nhỏ, các ông bà cụ cầm ly nước ấm trong tay, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm, cô lại ôm bình sữa, lúc các ông bà uống nước cẩu kỷ, cô nghiêm túc uống sữa.

Thiên Linh Linh cũng rất nghiêm túc, tuy cô ta không hiểu thi đấu vũ đạo, nhưng cô ta vẫn lao đi để thắng, sau khi xác nhận quá trình một chút với các đại lão, rồi ngạo kiều mà liếc mắt về phía Vạn Vạn Tuế một cái, chờ bị ông đây làm cho kinh ngạc đi!

Biểu diễn bắt đầu, bà Phụng đi ra trước, tiên khí bay bay mà khoanh gối ngồi trên một hòn đá lớn cạnh quảng trưởng, lật tay, nắm lấy cây đàn cổ trên lưng, đặt trên đầu gối, ngón tay khảy nhẹ, khúc đàn như tiếng trời trút xuống.

Ông Trư là người thứ hai đi ra, đứng ở một đầu khác, lấy một cây sáo ngọc từ trong tay áo, hòa với tiếng đàn của bà Phụng.

Như ngọc thạch rơi vào nước suối, tựa như tiên nhạc tới từ trên trời, vào đúng lúc chiều hướng đang thong thả trôi xung quanh, ánh mắt của bà Phụng và ông Trư lạnh lùng, tiếng đàn sáo cũng chợt trở nên dữ dội hào hùng như gió bão mưa to.

Cùng lúc đó, Thiên Linh Linh nhảy xuống, khi rơi xuống đất, trong tay có thêm một thanh kiếm dài, tay cô rất nhỏ, nhưng dùng kiếm lại rất linh hoạt, ở trong không trung vẽ ra ánh kiếm trong suốt, các ông bà đại lão khác đứng sau lưng cô cùng nhau múa kiếm.

Đẹp lắm, thật đẹp mắt.

Như đang xem thần tiên tập thể dục buổi sáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại ý vị thánh khiết không phải ở chốn nhân gian.

Nhưng ––––

Bà lão tóc đỏ nhíu mày: “Ể, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”

Các vũ vương còn lại cũng gật đầu, không phải họ cố ý soi mói đối thủ.

Giao lưu múa quảng trường, chú trọng lấy thừa bù thiếu, lấy hữu nghị làm đầu, thi đấu xếp thứ hai, hơn nữa bọn họ đều đã là đệ nhất vũ vương quảng trường các nơi rồi, bọn họ cũng không lo Thiên Linh Linh và các ông bà đại lão của cô ta sẽ uy hiếp đến địa vị của mình.

Họ thật sự cảm thấy thiếu một ít gì đó nữa, cũng thật sự thay Thiên Linh Linh và các ông bà đại lão tìm chỗ để có thể khiến bọn họ tiến bộ.

“Động tác, nhạc, đều khá tốt, nhưng mà…” Ông lão tóc vàng nhấp một ngụm nước ấm, “Cứ khiến người ta cảm thấy nhàm, như đang xem tiết mục liên hoan đặc biệt của chính phủ.”

Các ông bà vũ vương lại một lần nữa vô cùng đồng cảm gật đầu.

“Đội của họ mà tham gia thi đấu múa quảng trường, chắc chắn bị rớt từ vòng gửi xe.” Bà lão tóc đỏ nhiệt tình tuy mới tiếp xúc lần đầu với đám Thiên Linh Linh, nhưng cũng rất quan tâm tới thành tích của họ, cảm thấy bọn họ không thể như vậy được.

Các ông bà lão khác cũng thay bọn họ lo lắng, đều mang vẻ ưu sầu.

Rốt cuộc thiếu cái gì đây?

Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc, giọng nói non nớt trầm trầm: “Linh hồn của múa quảng trường.”

“Đúng! Chính là linh hồn múa quảng trưởng!” Các ông bà vũ vương cảm thấy Vạn Tuế đã nói lên được điểm quan trọng, cũng đã nhận được sự dẫn dắt từ đó, bà một lời ông một câu, chưa qua một lúc, đã đề ra cách thổi hồn cho đám Thiên Linh Linh.

Bản nhạc vừa kết thúc, bà Phụng và ông Trư dừng lại, Thiên Linh Linh cảm thấy biểu hiện của mình vô cùng tốt, vừa định nở một nụ cười khoe khoang về phía Vạn Vạn Tuế bên kia, hỏi cô có phải ông đây rất lợi hại hay không, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hoa mắt, rất nhiều người lao lên.

“Các người múa kiếm không xấu, nhưng lại thiếu mất cái hồn, các người nhìn bọn tôi đi!”

“A?” Thiên Linh Linh và các ông bà đại lão lại là N cái mặt lơ ngơ, linh hồn gì cơ?

“Vì sao mọi người đều thích múa quảng trường, bởi vì nó đơn giản, mọi người đều có thể nhảy! Mấy ông bà xem vừa rồi các ông bà còn lộn nhào, lại cái này rồi cái kia…” Bà cụ tóc đỏ đùng tay khoa tay múa chân một chút, vẻ mặt ghét bỏ, xua tay, “Mấy thứ đó quá vô dụng với người già, không được đánh giá cao!”

“Còn có âm nhạc của mấy ông.” Ông cụ tóc vàng cũng đưa ra đề xuất, “Không có không khí, lúc nghe, không có sự xúc động muốn rung chân cùng nó, bài hát như vậy đều không thể cho bọn tôi múa quảng trường được.”

“Quan trọng nhất chính là!” Biểu cảm của các ông bà vũ vương nghiêm trọng, nói đến trọng điểm, “Linh hồn!” Bọn họ bế Vạn Vạn Tuế ra, cô là người có linh hồn nhất trong bọn họ, “Vạn Tuế, cho họ xem cái hồn của múa quảng trường đi!”

Vạn Vạn Tuế bị bế vào nơi được chú ý nhất, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc giãn ra, một nụ cười nhe răng xán lạn chậm rãi nở rộ trên gương mặt.

“Linh hồn của múa quảng trường chính là tinh! Khí! Thần! Nhìn đi, gương mặt tươi cười này!” Các ông bà vũ vương đều vô cùng kiêu ngạo, “Vừa tinh! Vừa khí! Vừa thần! Đại diện cho tuổi trẻ vĩnh cửu của người già chúng ta, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn có sức sống! Đương nhiên, mấy thứ đó đều rất trừu tượng, cần chúng ta phải thường xuyên luyện tập mới có thể cảm nhận được. Tôi đoán các ông nhất định rất muốn biết, rốt cuộc phải thế nào mới có thể trong khoảng thời gian ngắn có thể đi tham gia thi đấu múa quảng trường giống chúng ta, có thể nhẹ nhàng đoạt giải quán quân.”

Thiên Linh Linh và các ông bà đại lão nhìn Vạn Vạn Tuế như hoa hướng dương thành tinh ngày đầu tiên:…

Không, bọn họ không muốn biết chút xíu gì hết.

Bọn họ không muốn biết cũng vô dụng, các ông bà vũ vương quá nhiệt tình, dưới sự kiên trì của họ, Thiên Linh Linh và các đại lão bị bắt học bí quyết chủ yếu của múa quảng trường.

Lúc đầu các đại lão đều là không trâu bắt chó đi cày, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng dưới sự tấn công thiêu đốt của các bài hát múa quảng trường kinh điển, các đại lão đều bắt đầu không tự chủ được mà lặng lẽ nhún vai theo tiếng nhạc từ cái loa mini của Vạn Vạn Tuế.

“Ông bà!” Khuôn mặt nhỏ của Thiên Linh Linh nhăn lại, “Đừng quên, chúng ta tới để thi đấu! Không phải theo bọn họ học nhảy nhót! Chúng ta muốn thắng! Đây là mục tiêu duy nhất của chúng ta!”

“À à.” Các ông bà đại lão nhanh chóng dừng lại, nhưng bàn chân dưới vạt áo choàng còn đang giật nhẹ theo âm nhạc.

“Vạn Vạn Tuế, nói nữa cũng vô dụng!” Thiên Linh Linh chống nạnh, đôi mắt sáng ngời có thần mà nhìn Vạn Vạn Tuế, “Hai bên đều đã múa xong, hiện giờ đã là lúc phân thắng bại!”

Chuyện này liên quan tới, là cô ta bị Vạn Tuế mang về ôm, hay cô ta mang Vạn Tuế về ôm hôn bế cao!

Rất nghiêm túc!

“Ừ!” Vạn Vạn Tuế cũng hiểu rõ tầm quan trọng của thắng bại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.

Đám túi sữa nhỏ và các đệ tử Thanh Hà quan dưới khán đài cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, đều vây đến.

Gió, thổi ra từ sơn cốc, thổi vào lòng của mọi người ở đây.

Là điệu samba quảng trường nhiệt tình phóng túng đạt được chiến thắng cuối cùng của trận đấu này, hay là điệu múa kiếm Thanh Hà tràn ngập tiên khí, phong cách cao cấp có thể cười đến cuối cùng?

Nhất thời, không ai phát ra lời gì.

Trái tim của mọi người nhảy lên, kích động căng thẳng chờ đợi kết quả.

Rất lâu sau, Vạn Tuế phá vỡ sự im lặng.

Cô nhăn mày, nghiêm túc chỉ ra vấn đề tồn tại duy nhất trong trận thi đấu vừa tuyệt vời vừa tinh tế hôm nay:

“Hình như chúng ta không có trọng tài.”