Thời Hạn Thế Thân

Chương 3: Lực Lượng Cốt Truyện



Tít tít tít.

"Hoàn tất việc loại bỏ nhân tố dư thừa."

Trên giường bệnh, sự thống khổ hiện rõ trên khuôn mặt Phúc Bảo, đôi lông mày của cậu nhíu lại. Sự giằng co vô hình này kéo dài hơn năm phút mới dần giảm bớt và biến mất. Đôi lông mi dài cong vút của cậu rung động liên tục rồi nhẹ nhàng hé mở ra đôi mắt đen tuyền xinh đẹp bên trong. Phúc Bảo thơ thẫn nhìn trần nhà và sắp xếp lại lượng ký ức khổng lồ trong đầu mà cậu vừa tiếp nhận được.

Đột nhiên đôi lông mày của cậu lại lần nữa nhăn lại, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực. Phúc Bảo chợt phát hiện cùng với lượng ký ức của tiểu Bảo truyền lại cho cậu ngày càng rõ ràng thì những cảnh tượng trong mơ của cậu lại dần dần mờ ảo hơn.

Như thể có một màn sương trắng đang dần bao trùm rồi khóa lại lượng ký ức đó vậy. Nhưng cũng không hẳn là không còn nhớ được gì. Cậu vẫn có thể nhớ rõ những gì mà cậu đã hứa hẹn và một vài câu nói trong cuộc trò chuyện giữa hai người họ trong không gian trắng xóa đó.

Cậu có cảm giác toàn bộ ký ức quan trọng trong không gian đó đều đang bị làm mờ và khiến cậu xem nhẹ nguyên nhân. Nó khiến cậu không muốn suy nghĩ điều bất ổn đang xảy ra là gì.

Một cơn đau nhói ở đầu bất chợt dâng lên. Phúc Bảo ôm đầu, tần suất tim đập tăng cao vọt lên. Cậu cố gắng chống chọi trong 15 phút đồng hồ. Thì cuối cùng cơn đau như lũ kéo đến kia cũng rút lui.

Cậu đã nhận ra rồi. Cậu đã quên mất lí do cậu đồng ý xuyên đến đây. Hơn thế nữa, trực giác mách bảo cậu rằng, lượng ký ức bị mất đi có thể liên quan đến sự thật về thế giới này và vì sao cậu lại xuyên đến đây.

* * *

"Nhóc con, anh mày đến thăm mày này." Tấn Dũng bước vào với chiếc giỏ trái cây cùng một hộp thức ăn.

Phúc Bảo đang ngồi lướt điện thoại nghe thấy tiếng thì quay đầu qua. Nhìn thấy giỏ trái cây cùng hộp đồ ăn, cậu nhướng mày nhìn áo sơ mi, cà vạt cùng vest trên người:

"Em được phép ăn đồ ăn rồi à?"

Tấn Dũng nghe cậu nói vậy thì đem hộp đặt ở chỗ cách xa cậu nhất.

"Mày mơ đẹp đấy. Ráng nằm truyền nước thêm mấy ngày nữa đi rồi hẵng đòi hỏi. Hộp này lát tao mang ra ngoài ăn, không có phần mày đâu."

Phúc Bảo nghe vậy thì nhịn không được mà đau lòng. Người anh trai này là thật sự rất thương "cậu".

"Lần sau tan làm thì ghé tiệm nào ngồi ăn đàng hoàng. Ăn lúc cơm canh còn nóng sẽ tốt hơn. Anh không cần phải vội vàng chạy qua như vậy. Em cũng không biến mất đi đâu mà lo. Hơn nữa cái mùi thơm từ hộp cơm này của anh cũng ngon quá rồi đấy. Em thèm là bắt đền anh đấy nhé."

Phúc Bảo giả vờ giận dỗi rồi làm biểu cảm thèm thuồng nhìn hộp cơm.

"Hahaha. Được rồi. Anh mày biết rồi. Lần sau ăn xong rồi anh qua. Anh lo mày ở một mình trong này thì bùn quá thôi."

Phúc Bảo nghe vậy thì nhướng mày, giơ màn hình game trên chiếc điện thoại trong tay rồi lắc lắc. Ý bảo cậu đây không buồn nhá.

Tấn Dũng thấy vậy thì gật đầu "Do anh mày quên. Mày là một đứa trạch nam mê game. Có điện thoại thì có bao giờ biết buồn là gì đâu. Chỉ là anh mày không nghĩ đến giờ mất trí nhớ mà mày vẫn còn đam mê như vậy."

"Vậy nên anh mau đi ăn đi. Đừng để nó ở đây làm chướng mắt em." Phúc Bảo vẫy tay xua đuổi Tấn Dũng.

Tấn Dũng nghe vậy thì ôm hộp bước ra ngoài vừa lẩm bẩm "Đồ nhóc con vô tâm."

"Anh đi đâu vậy? Ngồi đây mà ăn đi. Chả phải nói qua đây để nói chuyện với em à. Cầm hộp cơm ra ngoài như thể em đuổi anh vậy. Em kêu anh xử lý hộp cơm chứ có phải xử anh đâu mà. Gì mà trông như cô vợ nhỏ bị em bắt nạt vậy." Phúc Bảo cười trêu ông anh nhà mình.

Mặt Tấn Dũng hơi đỏ lên do giận dỗi rồi quay qua nhìn cậu bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ. Anh tiến lên xoa mạnh đầu cậu "Thằng nhóc thối. Hôm qua còn lạnh lùng khoảng cách đồ. Hôm nay lại lớn gan dám trêu anh mày rồi à."

Phúc Bảo hơi cứng đờ, cụp mắt xuống để mặc anh xoa.

"Anh mày ngồi ăn một tí. Mày chơi điện thoại của mày đi."

Cậu đợi anh ăn xong rồi ngồi xuống ghế gần cậu thì bỗng nhiên nói "Em nhớ lại hết rồi." Nhưng người em yêu quý nhất của anh cũng đi mất rồi.

Tấn Dũng bất ngờ nhìn cậu. Anh đứng hình năm giây rồi quay qua nắm lấy hai vai cậu điên cuồng lắc "Anh mày biết ngay mà. Mày chắc chắn sẽ nhớ lại nhanh thôi. Làm anh mày hôm qua sợ yếu tim. Tao già rồi. Mày bớt làm tao sợ đi."

"Anh à, nếu anh còn lắc nữa thì em không dám chắc cái hồn em có bị anh lắc bay ra ngoài luôn không nhé." Phúc Bảo choáng váng đầu. Cậu sợ Tấn Dũng không đi trước mà cứ vầy thì cậu còn chưa kịp sống đến năm 30 như kiếp trước thì linh hồn đã xuất khiếu xuống âm phủ rồi.

Tấn Dũng dừng lắc cậu lại rồi kê gối tựa lưng cho cậu ngồi lại "Xin lỗi. Tật xấu của tao. Kích động quá nên nhịn không được." Anh gãi đầu cười hì hì.