Thời Hạn Thế Thân

Chương 4: Lời Xin Lỗi Muộn Màng



Tiếp đó anh lại ngồi xuống cùng cậu ôn chuyện ngày xưa.

"Nói đến quá khứ thì mày biết tại sao năm đó tao đưa ra đề nghị làm đại ca mày không?"

Phúc Bảo yên lặng lắc đầu.

"Năm đó ở trong Mái Ấm Tình Thương thì có đứa nhóc nào mà tao thấy chưa bị ăn đòn qua đâu. Nếu bị đánh thì một là cam chịu còn hai thì thường tìm cách trả thù lại. Mày là loại thứ hai. Mặc dù người mày thì nhỏ con, sức thì yếu như gà. Hơn nữa, mày có biết lúc đó mình nổi bật thế nào không? Rõ ràng đều cùng là những đứa trẻ bị bỏ rơi có bộ dạng nhếch nhác chật vật. Thế nhưng cho dù bị đánh đau như thế nào, thảm đến mấy thì mày vẫn luôn có dáng vẻ kiêu ngạo, bất khuất. Bình thường chỉ thấy mày có ngoại hình đẹp, khí chất dịu dàng, là cái kiểu dễ dàng bị đánh gục với ức hiếp ấy. Nhưng thực tế thì khi để ý mày lâu sẽ thấy mày luôn tạo cho người đối diện cảm giác kiên cường hướng về phía trước dù cho lúc đó mày khổ sở cỡ nào đi chăng nữa. Tao không giỏi văn nên không biết diễn tả sao. Nhưng chính là t nhìn thấy sự cố chấp ở mày. Như một đầu sư tử cuồng dại dưới lớp da ôn hòa nho nhã vậy."

Tấn Dũng dừng lại một chút như hồi ức rồi lại nói tiếp

"Tuy nhiên điều thiết yếu khiến tao quyết định bảo kê cho mày là vì mày giống tao. Chúng ta quá cô đơn. Thật lòng mà nói thì tao đã vô tình thấy mày khóc rồi. Khóc theo suy nghĩ của nhiều người là bình thường. Nhưng với mày thì đó chính đau đến xé lòng. Dù sao trước đây bị đánh mày không khóc. Bị bắt nạt, bị cướp đồ ăn mày cũng không khóc. Bị đám nhóc đổ tôi nên mẹ nuôi hiểu lầm rồi phạt, mày vẫn như chẳng khóc như thể điều đó chẳng si nhê gì với mày. Khi đó tao cứ nghĩ mày không biết khóc là gì luôn đấy. Nhưng cho đến khi con thú bông của mày bị đứa nhóc khác làm rách. Rõ ràng giây trước mới điên cuồng ẩu đả với thằng nhóc đó, đôi mắt chỉ hơi đỏ hơn bình thường một xíu. Tao cứ nghĩ rồi cũng sẽ lại như mọi lần. Vậy mà buổi tối hôm đó, tao lại vô tình phát hiện cái cơ thể nho nhỏ gầy gò đó của mày núp trong một góc, gào khóc đến cả người run lên không ngừng. Đó cũng là lần đầu tiên tao biết được thì ra tiếng khóc còn có thể không làm người cảm thấy ồn ào, đau đầu như đám con nít trong viện. Mà lại yên tĩnh đến làm lòng người đau. Mày lúc ấy ôm chặt con gấu bông rách nát vào trong lòng như muốn đem nó khắc vào trong cơ thể. Khoảnh khắc đó mày như đang ôm một cái phao cứu hộ mà kể hết ra tất cả uất ức của mình rồi lại đau đến gào không ra hơi trong vô vọng ấy."

Tấn Dũng hơi lặng người một chút. Đôi mắt ánh lên vẻ đau lòng như đang nhìn lại tiểu Bảo lúc trước.

"Tao mới biết được. Thì ra mày không phải không thể khóc. Tao còn nhớ rõ hồi mày mới đến. Như một hoàng tử nhỏ đi lạc vào đây vậy. Mày lớn lên tinh sảo, xinh đẹp, quần áo thì sạch sẽ đắt tiền. Vừa nhìn là biết con cái nhà giàu có. Khi đó mày hay ôm theo bên mình con gấu bông. Đám nhóc trong viện đứa nào cũng cười nhạo mày là đồ yếu đuối. Đàn ông con trai gì mà cứ ôm khư khư con gấu bông dành cho con gái. Nhưng tao biết thực tế chúng nó ghen tị. Ghen tị mày từng có cuộc sống hạnh phúc, sống trong nhung lụa. Và tao cũng vậy. Nên sau này khi vô tình nghe được chúng nó bàn nhau hủy đi con gấu bông của mày. Tao mới mặc kệ."

Nói đến đây, Tấn Dũng nhìn tôi đầy áy náy cùng xin lỗi.

"Nhưng khi nhìn thấy mày khóc. Tao hối hận rồi. Nhất là sau khi t hỏi các mẹ nuôi về việc may giúp mày con gấu bông. Tao mới biết được thì ra con gấu bông đó là của di vật mẹ mày để lại. Ba mẹ mày thì bị ăn trộm vào cướp của giết chết rồi phóng hỏa đốt trụi căn nhà. Mày nhờ do đi chơi với trường qua đêm nên thoát nạn. Con gấu bông và bức ảnh gia đình là thứ duy nhất mà mày còn sót lại. Tao đến tận bây giờ vẫn luôn thiếu mày một câu."

Tấn Dũng đứng dậy ngẩng đầu nhìn cậu. "Thật sự xin lỗi Phúc Bảo". Anh gập người trịnh trọng xin lỗi cậu. Rồi ngẩng đầu tiếp tục nói.

"Thế nên lúc sau anh mày đã đến bảo kê để đền bù tội lỗi của tao với mày. Trước giờ tao vẫn không dám nói. Ban đầu là do sợ hãi và tội lỗi không dám nói ra. Lúc sau thì sợ mày giận tao rồi cắt đứt quan hệ. Nhưng trải qua lần tai nạn này, tao nhận ra lỡ như lần sau lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì tao không bao giờ còn có cơ hội để nói lời xin lỗi với mày. Vậy sau khi nghe tất cả những việc này thì mày còn có muốn chấp nhận tha thứ cho tao không?"

Phúc Bảo nghe xong tất cả thì im lặng. Trong ký ức của cậu, thật ra tiểu Bảo đã đoán sơ được từ rất lâu trước kia rồi. Lúc mà Tấn Dũng đến hỏi má nuôi thì tiểu Bảo cũng đang định đến đó xin kim chỉ để tự mình may vá lại. Tiểu Bảo không biết tại sao anh lại giúp mình. Nhưng sau nhiều năm, mỗi lần nhìn con gấu bông thì ánh mắt anh lại nhìn cậu ấy đầy tội lỗi rồi làm nhiều việc để bù đắp. Thì tiểu Bảo cũng đã đoán được phần nào. Nhưng cậu ấy không nói mà đợi anh có đủ dũng khí để nói ra. Khi đó tiểu Bảo sẽ có thể đường hoàng mà đáp

"Em thật ra đã đoán được từ lâu rồi. Nhưng nhìn anh cứ luôn tội lỗi như kiểu đã làm chuyện tội ác tày trời với em lắm ấy. Cái bộ dạng nhát cáy như con gà đó của anh làm như qua được mắt em vậy. Đỗ Tấn Dũng, anh nghe đây." Phúc Bảo "này thật sự cảm ơn anh đấy, anh à. Anh thật sự chưa từng một lần làm đứa em trai này thất vọng cho dù là bây giờ hay trước kia. Nên em tha thứ cho anh."

Không biết tại sao, rõ ràng người thật đang đứng trước mặt anh. Nhưng Tấn Dũng lại cảm thấy đau đớn đến thắt cả tim gan khi nghe những lời đó. Anh cứ có cảm giác đứa nhóc con mà anh luôn bảo vệ bấy lâu nay đã theo những lời nói này mà tan biến đi mất rồi. Tấn Dũng kìm không được, ôm chầm lấy cậu mà không ngừng khóc.