Thương Tiến Tửu

Chương 281: Lang ưng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi trời hửng sáng, trận hỗn chiến trong thành đã chấm dứt. Vì vừa mới mưa nên trong không khí không có bụi. Vương cung cháy rụi nguyên nửa, Thẩm Trạch Xuyên đạp lên đống phế vụn, chỉ nhìn được bốn bề tan hoang.

“Trong cung phóng hỏa,” Phí Thịnh đi bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, cảm khái, “… Minh Lý đường đã bị đốt thành tro.”

“Nữ đế không chịu đầu hàng, lấy thân tuẫn quốc,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trên danh thiếp của Đại Chu, Thịnh Dận đế nên có một chỗ.”

Phí Thịnh luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở về Khuất đô, giờ đã về thật rồi, vậy mà khung cảnh nơi nơi sao thật lạ lẫm, chẳng thoải mái như ở Trung Bác. Hắn cầm đao gạt đống đá vụn phía trước ra cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nàng là một gương liệt nữ.”

“Gọi Do Kính, Mẫn Thận, Thành Phong chờ truyền lệnh.” Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, “Tùng Nguyệt chưa về à?”

Phí Thịnh nhìn về phía Minh Lý đường, thoáng ngần ngừ, đáp: “… Về rồi ạ.”

***

Kiều Thiên Nhai rửa tay, mười ngón tay hắn ngâm trong thau đồng, tan ra những sợi chỉ đỏ. Kiếm hãy đang gài bên hông, nhưng chuôi kiếm đã đỏ quạch, chẳng nhìn ra nổi màu sắc ban đầu.

“Tất cả bọ cạp các nơi đã bị xử tử, tổng cộng một trăm bốn mươi bảy tên, trong đó hoạn quan cầm đầu,” Cát Thanh Thanh lật tấm yêu bài nội hoạn, “đầu lĩnh tên Phong Tuyền, là kẻ đến thế chỗ Phan Như Quý sau năm Hàm Đức thứ tám.”

Chu Quế hãi hùng: “Nhiều vậy ư.”

Cát Thanh Thanh thấy Chu Quế tái mặt, bèn trấn an: “Giờ Khuất đô đã bị chúng ta bao vây rồi, đại nhân khỏi lo.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Kiều Thiên Nhai đã rửa sạch tay. Hắn vén rèm lên, tranh thủ khi trời còn chưa sáng hẳn, xuống bậc đi mất.

“Nếu có thể bắt sống Phong Tuyền…”

Khổng Lĩnh lặng lẽ khoát tay, Dư Tiểu Tái không nói tiếp nữa. Khổng Lĩnh nhìn tấm rèm cửa hẵng còn đong đưa, thấp giọng bảo: “Bẩm báo đúng sự thật cho phủ quân.”

Kiều Thiên Nhai còn chưa đi đến trước lều đã nghe thấy tiếng ho của Diêu Ôn Ngọc. Hắn đứng trước cửa, nâng tay, nhưng lại không vén rèm cửa lên.

Diêu Ôn Ngọc gấp khăn lại, bỏ vào trong tay áo, từ tốn cất giọng: “Phủ quân vẫn chưa về, vào đi.”

Kiều Thiên Nhai khom mình vào.

Chậu than đã cháy hết, trong lều hơi lạnh. Diêu Ôn Ngọc bọc áo choàng ngồi trên tấm sạp, tay vẫn đang cầm bút, sau khi Kiều Thiên Nhai vào bèn đẩy chiếc bàn con ra.

Lưng Kiều Thiên Nhai hứng chút nắng mai, cởi ủng ra cạnh sạp. Hắn lẳng lặng ngả người nằm phịch xuống, chen chúc vào khoảng trống chật chội giữa sạp với cái bàn, gối đầu lên chân Diêu Ôn Ngọc. Mùi thuốc trên người Diêu Ôn Ngọc ôm trọn lấy Kiều Thiên Nhai, hắn nhắm mắt lại, như đang thiếp đi rất nhiều năm về trước.

Một tay Diêu Ôn Ngọc đắp lên chuôi kiếm, một tay đắp lên người Kiều Thiên Nhai. Tay áo to rộng của y phủ kín chiếc sạp, trong vệt nắng sớm mong mỏng lắt nhắt, cúi đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.

Mùi hương trên bàn giấu đi mùi máu tanh, của Diêu Ôn Ngọc, và cả của Kiều Thiên Nhai.

Artist: 汉邈

“Ở trên núi Bồ Đề,” Diêu Ôn Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Thiên Nhai, “ta có một tòa viện, buổi sớm có thể ngắm bình minh lên, tối về mặt trời lặn, có thể thấy đèn rạng vạn nhà thành ngân hà ở Khuất đô.”

Dường như Kiều Thiên Nhai cũng thấy.

Diêu Ôn Ngọc hơi nghiêng đầu nhìn ô cửa sổ giấy mong manh, nói: “Tuyết rơi rồi.”

Cánh cẩm tú cầu trắng phiêu diêu ngoài cửa sổ.

***

Trán A Mộc Nhĩ đeo vòng đá, hông gài thanh loan đao cổ. Thân hình cao lớn của lão cúi xuống, nhặt đóa hoa Xích Đề lụa trên mặt đất lên cho Đóa Nhi Lan. Lão xòe tay ra, hoa lụa rất giống hoa thật, đây là món quà mà Cáp Sâm từng mang về từ biên giới Khải Đông.

A Mộc Nhĩ nói: “Người con gái tốt, đi theo cha con, quay về ốc đảo đi.”

Đóa Nhi Lan bưng hai tay nhận lấy đóa hoa, lắc đầu: “Con là vợ của Cáp Sâm, con phải bảo vệ cha của hùng ưng cho chàng.”

“Cha của hắn vẫn chưa già đâu,” A Mộc Nhĩ đứng thẳng người, cất tiếng cười hào sảng giữa ánh tà dương, “đánh giặc là việc của đàn ông, con đã cho ta chiến sĩ Hùng của Tô Hách Ba Thú, con đã làm rất nhiều cho bộ Hãn Xà rồi. Người con gái tốt, đứa con gái khờ dại, con không chỉ là vợ của Cáp Sâm, con còn là mẹ của con nó. Hòn minh châu của thảo nguyên phải ruổi ngựa bên hồ Xích Đề, chốn cát vàng này không dành cho con, về đi thôi.”

Vai Đóa Nhi Lan run rẩy, nàng cố nén lệ, nhưng cuối cùng mặt vẫn ướt đẫm. Nàng cầm đóa hoa lụa, rưng rức hỏi: “Con nghe thấy kèn lệnh của lang vương, con ngửi thấy đồ đao của hắn…”

A Mộc Nhĩ buông tay đắp lên tóc Đóa Nhi Lan, nói: “Cái ngày mà ta và Tiêu Phương Húc cùng chào đời trong lòng núi Hồng Nhạn, Hãn Xà và Ly Bắc đã được chú định cuối cùng sẽ phân thắng bại. Chiến tranh đằng đẵng mấy chục năm, mỗi người bọn ta đều đã mất đi anh em của mình, đều đã đưa ra con trai của mình.”

Gương mặt tang thương của lão ruộm ánh vàng, nắng chiều quá chói mắt, tưởng như có thể phân cao thấp với cả bình minh.

Tin từ Khuất đô chưa truyền về, điều này có nghĩa A Mộc Nhĩ không còn lợi thế nội bộ Đại Chu nữa. Lão đã để vuột mất quá nhiều cơ hội, không còn Cáp Sâm, không còn đường tiếp tế Trung Bác, tương lai của bộ Hãn Xà cũng chẳng còn thấy được.

“Hùng ưng của ta đã bay qua đỉnh tuyết Ly Bắc, cha chàng cũng sẽ không nhượng bộ trước lưỡi đao của tân lang vương. Chúng ta là cường tộc trong mười hai bộ tộc, cường tộc, có Nga Tô Hòa Nhật, chỉ có anh hùng tử trận, không có kẻ hèn hạ bỏ chạy rút lui.”

Ba Âm và lão trí giả già đứng bên ngoài lều vàng, hai bàn tay lão trí giả dày dịt những nếp nhăn, ông vân vê cọng cỏ dàu dàu, trông về ánh nắng chiều miền xa khơi.

Ba Âm cắp cuốn sách quý của y, hỏi: “Thầy, chúng ta sẽ thắng sao?”

Lão trí giả không đáp. Lúc lên đường, Cáp Sâm cũng đã từng quỳ xuống giữa dòng Trà Thạch, hỏi ông “Ta sẽ thắng sao”. Ngọn cỏ trong lòng bàn tay ông bị gió cuốn đi, dạt trôi về phương trời diệu vợi. Bộ râu cùng mái tóc trắng như tuyết của lão trí giả lơ thơ theo gió, ông trầm mặc ngắm vầng tà dương, mãi cho đến khi sắc trời đã hóa miền u tối.

“Sói tới rồi.”

Lão trí giả đã nói thế.

Cuồng phong càn quét trập trùng đồi sa, cát vàng tạt giáp sắt. Lang vương trẻ tuổi một tay vịn đao, chậm rãi đứng dậy, vững vàng chiếm cứ tầm mắt của tất thảy. Tà dương biến mất sau lưng hắn, thế vào đó là hằng hà thiết kỵ. Mãnh đậu trên vai Tiêu Trì Dã, ánh mắt sắc lẹm xuyên thủng cuồng phong, cùng găm vào phía trước với chủ nhân.

Lãng Đào Tuyết Khâm chạy tới từ đằng sau, không hề ngừng vó. Tiêu Trì Dã phóng mình lên ngựa, Mãnh đập cánh theo sát Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã dẫn theo vó sắt vạn quân, đạp lên cát vàng, tựa bể mây đen vô tận bao trùm đêm thâu, đánh xuống dưới.

***

Ba Âm tiễn Đóa Nhi Lan, y đứng cạnh xe ngựa, tặng cuốn sách quý báu của mình cho Đóa Nhi Lan.

Đóa Nhi Lan nói: “Ta không đọc được chữ Đại Chu, ngươi giữ đi.”

Ba Âm cố chấp để sách vào bên đầu gối Đóa Nhi Lan, bảo: “Tặng cho ưng nhỏ.”

Đóa Nhi Lan ôm bụng, đàn dê sau xe kêu be be liên hồi. Nàng bám vào xe ngựa, nhìn những căn lều quây tụ, nói: “… Trăng đêm nay sáng quá.”

Ba Âm tưởng Đóa Nhi Lan đang lo đường về khó đi, bèn nở nụ cười trấn an: “Nga Tô Hòa Nhật đã bảo các bộ dọc đường rồi, ngươi dẫn theo chiến sĩ của bộ Hữu Hùng, sẽ không có ai dám làm tổn thương ngươi đâu.”

Đóa Nhi Lan không cười, nàng như một đóa hoa đang khô héo. Ba Âm không đoán được nỗi lòng nàng, dẫu rằng y đã trở thành một trí giả, y vẫn là một thằng nhóc khờ ngốc.

Ba Âm lục lọi cái túi khô quắt của mình, tìm thấy một chiếc bút lông cũ. Y cũng đặt cây bút này bên đầu gối Đóa Nhi Lan, gương mặt sạm đen vẫn giữ nụ cười: “Chờ sang năm, ngươi đã hạ sinh ưng nhỏ bình an, Nga Tô Hòa Nhật sẽ đón ngươi về, đến lúc đó ngươi sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất đại mạc.”

Trong sáu bộ có kẻ phản bội đến nương nhờ Tiêu Trì Dã, địa vị bá chủ đại mạc của bộ Hãn Xà đã chỉ còn là hữu danh vô thực, lời an ủi vụng về của Ba Âm chẳng lấp liếm được điều gì.

Nhưng lần này Đóa Nhi Lan lại gắng cong mắt, tuồng như tin lời Ba Âm, nói: “Nếu là con trai thì sẽ giao cho ngươi dạy. Cuốn sách này, đến lúc đó ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Ba Âm hơi ngại ngùng gãi gáy, nói: “Nếu là con trai, chắc chắn sẽ xuất chúng như hùng ưng, nam nhi tốt nhất đại mạc, vẫn nên nhờ thầy với Nga Tô Hòa Nhật dạy hắn thì hơn.” Y lại cười, “Đóa Nhi Lan, đi đi, cha ngươi đang chờ ngươi đấy.”

Người của bộ Hồ Lộc xua đàn dê, đây là những con dê cuối cùng của bọn họ, phải mau về đến ốc đảo trước khi tiết trời chuyển xấu. Chiến sĩ của bộ Hữu Hùng cũng không đông, nhưng hùng mã lẫn vào đàn ngựa lùn hệt như hạc giữa bầy gà, bởi vì đeo chiến đao nên trông vô cùng lẫm liệt.

Bộ Hồ Lộc quen đường trên sa mạc, người đàn ông đi đầu thúc ngựa về phía trước, chiếc chuông đồng treo cao trên ngọn cờ xí reo đinh đang. Trong chiếc xe chòng chành, Đóa Nhi Lan vẫy tay với Ba Âm.

Ba Âm đuổi theo mấy bước, lấy can đảm gọi: “Đóa Nhi Lan!”

Đóa Nhi Lan kéo rèm xe, nhìn về phía y.

Ba Âm dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, lại vẫy vẫy tay, chẳng nói gì nữa.

Khắp đại mạc một mảng trời đen như mực, chim cắt đón gió lượn vòng trên không trung quanh cờ hồng ưng, cờ xí kêu “phần phật”, tiếng chuông càng lúc càng đi xa. Ba Âm lùi mấy bước về sau, hai bàn tay trống không của y siết lại, thầm nói thắng lợi, không thu ánh mắt.

Ánh trăng rất mỏng, ứa tràn quanh chân, tưởng chừng như giẫm lên một cái là sẽ rách. Vó ngựa trũng vào, rồi lại bỗng tách ra.

Vị trí giả già vứt cành cây khô để xem quẻ lên đầu gối, ông khép tay, cúi đầu, thầm niệm thiên thần Xích Đề.

Cuối cùng Ba Âm cũng quay người lại, chạy về phía lão trí giả, gọi: “Thầy…”

Con chim cắt bên trên cờ hồng ưng còn chưa kịp phản ứng, đã bị con ưng gộc nhanh như chớp lao xuống xé xác. Mãnh quặp cơ thể nát bươm của con chim cắt, vỗ cánh phành phạch giữa bầu không, kéo toạc lông con chim cắt.

Biến cố xảy đến quá nhanh, Ba Âm còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng ăn uống lao xao trong lều còn chưa dừng.

“Chó sói!” kỵ binh tuần đêm của bộ Hãn Xà phi băng băng trên triền cát, dùng hết sức bình sinh gào lên bằng tiếng Biên Sa, “tập kích——!”

Thanh trường đao tuốt “xoẹt” ra, bộ giáp sắt nặng trịch trực tiếp xô ngã tên kỵ binh. Bầy ngựa lùn vô lực chống cự trước cơn thủy triều sắt thép, chỉ chớp mắt đã bị vùi lấp.

Ba Âm đần người ngay tại chỗ.

Đáng nhẽ ra thiết kỵ Ly Bắc chỉ vừa mới qua Mạc Tam Xuyên, trong tin nói Tiêu Trì Dã có ý định chặn đường ra ở Mạc Tam Xuyên, đại quân vẫn chưa đi đến đây. Song kinh biến trước mắt chứng tỏ Tiêu Trì Dã không những đã đến rồi, lại còn lựa chọn cách thức trực tiếp nhất để mà đến.

“Tiêu, Tiêu Trì Dã…” Ba Âm quay ngoắt lại rống lên, “thiết kỵ tập kích!”

Hàng rào rìa ngoài cùng bị vó sắt xéo nát, chiến sĩ Biên Sa chui ra khỏi lều không kịp lên ngựa, vung loan đao xông vào thiết kỵ.

Đao Lang Lệ của Tiêu Trì Dã thận trọng, cộng thêm cả lực cánh tay phi phàm, chẳng đụng độ một địch thủ nào lúc vung chém. Lãng Đào Tuyết Khâm dẫn đầu xông vào giữa cụm lều của bộ Hãn Xà, lưỡi đao của hắn cắt ra một loạt đường máu.

Đầu người lăn đến bên chân Ba Âm, Ba Âm cứng họng, đã bị nỗi kinh hoàng nuốt trọn. Trong ánh đao bóng kiếm, y nhìn thấy cặp mắt sói đói hau háu.

Nợ máu trả máu.

Ba Âm hoảng hồn lui về sau, chực té nhào.

Tiêu Trì Dã thở hơi dốc, nâng cánh tay cầm đao, dùng sống tay quệt vết máu trên má. Hắn chậm rãi nở một nụ cười quá đỗi nguy hiểm, lặn lội đường trường suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích.

“A Mộc Nhĩ——” Tiêu Trì Dã ngửa mặt trong bể máu tóe tung hòa ánh lửa bập bùng, giọng lạnh tựa băng, “đâu rồi?”

Rèm căn lều vàng mở roẹt, thanh loan đao cổ lỗ lạnh lẽo lóe sáng dưới ánh trăng, A Mộc Nhĩ khom lưng chui ra khỏi lều. Thân hình cũng cường tráng của lão che lấp cát bụi dưới chân, tựa như cây châm thần định hải của bộ Hãn Xà.

Mãnh đơn độc sải cánh rơi vào vòng vây của bầy chim cắt, Tiêu Trì Dã vẩy máu trên đao, nghe thấy tiếng trống trận.

===