Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 141



Vương Đình Quân nâng khuôn mặt của Mai lên, đặt lên mũi một nụ hôn rồi h “Đỡ chưa?”

Ách! Hôn là thuỐc sao?

Nhưng mà công nhận là đỡ đau nha!

Chắc là nụ hôn có ma thuật gì đó, không ngờ còn có thuốc giảm đau theo cách này.

“Hừ, chiếm tiện nghi mà như kiểu đang làm việc tốt vậy”

Vương Đình Quân xoa xoa đầu cô như xoa đầu thú cưng vậy.

Mai không thích điều này.

Cô gạt tay anh ra, đứng dậy đi tiếp, nhưng đôi dày lại không ủng hỘ cô.

Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót bảy phân, kết hợp với một chiếc váy suông màu trắng đơn giản, cô khá chuộng kiểu này, nó rất thoải mái khi làm việc.

Gót giày bị bong ra rồi, không đi được nữa.

Đành phải tháo đôi giày ra chứ biết sao giờ, ai bảo đi đường không đổ ý làm gì.

‘Vương Đình Quân cúi người, đưa lưng về phía cô: “Lên đi,anh công em!”

“Thôi, mọi người nhìn kỳ lắm, em đi bộ chút là đến rồi.” Mai ngại ngùng nói.

“Lên đi,ai bảo em để ý đến ánh mắt của người khác lầm gì? Chúng ta cũng không làm gì khuất tất, em ngại cái #ì! Huống hồ chúng ta đang hẹn hò và còn có con chung luôn rồi.” Câu cuối cùng anh cố gắng ghé sát vào tai cô, nói chậm lại.

“Được rồi, công thì cõng, dù sao em cũng lời chứ không lỗ.”

Cô không muốn đổ cho cái miệng của anh nói thêm câu nào nữa.

‘Vương Đình Quân cởi áo khoác quấn quanh hông cho cô rồi cõng cô lên đi về phía quầy bán bánh tráng trộn mua cho cô một bịch, sau đó mới đi về phía bãi đậu xe.

Quãng đường không xa nhưng thu hút rất nhiều sự.

chú ý của mọi người,Vương Đình Quân thì không quan tâm, nhưng Mai không giả vờ được, cô úp mặt vào lưng, anh để mọi người không nhìn ra cô là ai Hai người đang trên đường về thì mẹ anh gọi điện thoại đốn.

“Alo mẹ!”

“Quân hả! Hai đứa nhóc ngủ rồi, con hỏi Mai xem để hai đứa ngủ đây một hôm được không?”

Điện thoại mở loa to nên Mai ngồi một bên cũng, nghe thấy.

Cô hơi do dự.

‘Vương Đình Quân nhìn cô xem ý cô thế nào.

Mai do dự nhưng vẫn gật đầu, cô biết hai đứa nhóc ở với ba mẹ anh chắc chắn không sao, chỉ là cô nhóc Thiên An chưa rời xa mẹ bao giờ, không biết buổi tối có khóc lóc không.

“Được mẹ.”

“Vậy mẹ không làm phiền hai đứa hẹn hò nữa.”

Nói xong bà Hương tắt máy.

‘Vương Đình Quân còn định nói gì đó thì chỉ nghe tiếng tút tút’ “Vậy anh đưa em về.”

“Em chỉ lo Thiên An trước giờ chưa rời khỏi em, không biết nửa đêm có dậy khóc lóc không, chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người” Mai lo lắng nói.

“Không sao đâu, còn có anh mà!”“

Qua đêm đó mọi thứ đều yên bình, không như Mai lo lắng, ngược lại hai đứa nhóc lại thích nghi Ở bên này rất tốt, được ông bà nội cưng chiều, hai đứa như công chúa hoàng tử vậy.