Tình Bất Tận

Chương 32: Thăm bệnh



Ba mẹ Kiều mua đồ trở về đã nhìn thấy Giang Vỹ đứng bên ngoài phòng mà không vào liền hỏi thăm..

“Cậu Giang, sao cậu không vào phòng mà lại đứng ngoài thế?”

“Cháu chào hai bác, cháu vừa nhớ ra là có việc nên nhờ bác gửi lời thăm của cháu đến Mịch Na. Cháu xin phép ạ!”

Ba mẹ Kiều ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động kỳ lạ của Giang Vỹ, mở cửa vào trong thì đã thấy Diệp Trường Minh..

“Cháu chào hai bác..”

“Cậu cũng ở đây à?”

“Sao thế ạ?”

“Lúc nãy, ba mẹ thấy cậu Giang đứng bên ngoài tính kêu cậu ấy vào thì cậu ấy nói bận việc nên nhờ ba mẹ gửi lời hỏi thăm đến con..”

Kiều Mịch Na im lặng trong một khoảnh khắc, một hồi sau Diệp Trường Minh cũng xin phép ra về. Vừa trở ra thì đã gặp La Mỹ Hiên..

“Cảm ơn cô ngày hôm đó..”

“Không có gì đâu.”

La Mỹ Hiên bước ngang qua Diệp Trường Minh chợt khiến lòng anh có gì đó hơi nhói, Phó Minh Khải khi biết Giang Vỹ từng đến nên cũng đã nhắn tin cho anh ta, còn Giang Vỹ trên xe thì nhớ lại cuộc nói chuyện với ông nội Kiều..

“Người nói chỉ một trong hai người được sống là sao ạ?”

“Minh Khải vốn là do ta đưa linh hồn của cậu ấy nhập vào thể xác của Mịch Na đang không sống quá 20 tuổi để tiếp tục sinh mạng. Tuy nhiên, mệnh của Mịch Na và Minh Khải lại tương khắc với nhau nên hiện tại Minh Khải phải nhờ vào thân xác của Mịch Na mà tồn tại.”

Giang Vỹ tuy hy vọng Phó Minh Khải sống lại nhưng mà nếu cậu ấy biết vì để bản thân được sống mà Kiếu Mịch Na phải chết thì điều đó còn đau hơn, vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ thì nhận được tin nhắn từ Phó Minh Khải..

“[Tới rồi mà sao không vào?]”

Trong phòng bệnh, Phó Minh Khải vẫn đang chờ tin nhắn từ Giang Vỹ nhưng không thấy hồi âm thì La Mỹ Hiên lên tiếng..

“Mịch Na, có phải cậu có một người anh trai tên là Minh Khải không?”

“Đúng rồi. Sao cậu biết?”

La Mỹ Hiên dần im lặng không biết đối mặt với Kiều Mịch Na ra sao..

“Mịch Na, mình..”

Tin nhắn từ Giang Vỹ đến khiến Kiều Mịch Na chưa kịp nghe La Mỹ Hiên giải thích..

“[Tôi có việc gấp nên về trước, hôm khác sẽ hẹn cô sau..]”

“Thật là.. Đúng rồi, lúc nãy cậu định nói gì đấy?”

“À không có gì nữa đâu. Mình về trước nha, cậu nghỉ ngơi sớm nhé!”

Phó Minh Khải cảm thấy La Mỹ Hiên có gì đó rất lạ. Hôm sau, Kiều Mịch Na xuất viện và được ba mẹ Kiều đưa về..

“Mịch Na à, tối nay ba mẹ có tiệc phải đi. Con tự ở nhà có được không?”

“Ba, con gái không còn nhỏ nữa mà. Con sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nên ba mẹ yên tâm nhé!”

Ba mẹ Kiều cũng yên tâm, Phó Minh Khải suy nghĩ tối nay có thể đến tìm Henry trao đổi lại. La Mỹ Hiên tan ca về thì Diệp Trường Minh đã đợi sẵn, La Mỹ Hiên nhìn thấy nhưng không quan tâm mà rời đi.

“Nè, sao cô không nghe điện thoại?”

“Bận.”

“Vậy cùng tôi đi đến một nơi đi.”

“Không rảnh.”

La Mỹ Hiên vẫn bước đi mà không có ý định dừng, Diệp Trường Minh mới dùng lực bắt cô dừng lại..

“Cô làm sao thế? Cô giận tôi điều gì à?”

“Không có.”

“Mặt cô đã thể hiện ra hết là cô đang giận tôi rồi đấy. Rốt cuộc là vì chuyện gì?”

La Mỹ Hiên nhìn thẳng vào Diệp Trường Minh...

“Có phải anh muốn tiếp tục lợi dụng Mịch Na không?”

“Tôi..”

“Lúc anh uống say đã nói hết mọi chuyện cho tôi rồi. Tuy ba của anh đã ra lệnh cho anh làm vậy nhưng anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm chứ? Mịch Na cậu ấy có lỗi gì? Chỉ vì ba của anh ra lệnh à? Hay anh muốn cậu ấy trở thành thế thân của người anh yêu?

Nhìn La Mỹ Hiên nói như vậy chính Diệp Trường Minh cũng đã biết nhưng không thể kháng cự. Ninh Chí Tuân và Đặng Mỹ Hiên vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy hai người họ..

“Nè anh, đó không phải là Diệp thiếu gia sao? Người kia là La Mỹ Hiên? “

“Hai người họ quen biết nhau sao?”

“Chẳng phải có tin đồn Diệp thiếu gia không thích phụ nữ à?”

La Mỹ Hiên nói xong thì rời đi mà không chờ Diệp Trường Minh phản hồi, tối đó Phó Minh Khải tìm đến nhà Henry nhưng lại không có ai ở nhà, gọi điện cũng không ai nghe máy. Gần đó, có một bóng đen đang theo dõi Kiều Mịch Na mà chính Phó Minh Khải cũng cảm nhận được có người đang đi theo nên đã tương kế tựu kế bắt được hắn...

“Nói, ai ra lệnh cho mấy người theo dõi tôi.?”

“Cô nói gì vậy? Tôi đang đi đường của mình mà..”

“Còn không thừa nhận, tôi đưa anh tới đồn cảnh sát đấy!”

Tên theo dõi đó dùng kế thoát khỏi Kiều Mịch Na và Phó Minh Khải cũng thầm đoán được là do ai chủ mưu. Giang Vỹ đang một mình uống rượu thì Vũ Uy Khánh và Giselle nhận được điện thoại cũng đã đến quán..

“Sao thế? Cãi nhau với Kiều tiểu thư à?”

“Hai người họ quen nhau thật à?”

“Hai người nói đủ chưa?”

Vũ Uy Khánh và Giselle không dám đùa thêm, chợt nhớ lại một việc nên Giselle lên tiếng..

“Giang Vỹ, vài ngày nữa thì Kathryn về nước đấy!”

“Em nói là Kathryn đó hả?”

Giselle gật đầu đồng ý nhưng Giang Vỹ lại suy nghĩ khác khi nghe đến cái tên đấy. Vũ Uy Khánh nhìn Giang Vỹ trầm tư thì cũng hiểu cậu bạn thân của mình đang nghĩ gì..