Tình Bất Tận

Chương 40: Nhờ vả



La Mỹ Hiên tan ca về tới nhà vẫn còn nghĩ đến cảnh Diệp Trường Minh rồi thở dài...

“[Mỹ Hiên, không phải việc của mày nữa rồi!]”

Diệp Trường Minh vẫn đứng dưới chung cư khu nhà của La Mỹ Hiên mà nhìn trong vô vọng. Sau một hồi nhận nhau, Phó Minh Khải trở về phòng nhìn vào di ảnh của Kiều Mịch Na mà thầm nghĩ..

“[Chỉ một chút nữa thôi, Mịch Na..]”

Lúc này, điện thoại của Kiều Mịch Na nhận được một tin nhắn chứa tập tin lạ. Vừa bấm vào link của tập tin thì nhìn thấy hình ảnh Henry bị trói và hành hạ, không còn nghi ngờ gì nữa là anh ấy bị bắt cóc.”

“Henry..”

Sau đoạn video đó mới hiện lên dòng chữ hẹn địa điểm rõ ràng và người hẹn không ai khác là Diệp Thọ Khí..

“[Ông ta bắt cóc Henry như này chứng tỏ thẻ nhớ USB đó sẽ có gắn định vị rồi. Nói vậy mấy nay mình tới nhà tìm Henry đều không thấy có lẽ là vì lý do này..]”

Phó Minh Khải phải suy nghĩ kế hoạch chu đáo cứu Henry, nhưng mà sức một mình có lẽ không đủ. Nghĩ đến một người nên Phó Minh Khải liền nhắn tin ngay cho Diệp Trường Minh hẹn nói chuyện. Tại căn nhà hoang nơi Henry đang bị nhốt thì Ninh Chí Tuân đang phải dùng hình ép Henry nói sự thật..

“Tôi nghĩ cậu nên nói sự thật đi thì hơn, cứ như này sẽ sớm mất mạng đấy..”

...

Henry vẫn im lặng không hồi đáp vì muốn bảo vệ cho Kiều Mịch Na. Hôm sau, Kiều Mịch Na đã hẹn riêng Diệp Trường Minh tại bãi biển quen thuộc..

“Anh tới rồi..”

“Cô hẹn tôi có việc gì không?”

“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.. Ba của anh đã bắt cóc một người bạn của tôi, nhưng tôi lại không tiện ra tay nên mới tìm anh như thế này.!”

Diệp Trường Minh không biết là ba của mình lại hành động nhanh như vậy..

“Sao cô biết người bắt cóc là ba của tôi?”

Kiều Mịch Na lấy ra video được gửi đến cho Diệp Trường Minh xem..

“Người bị bắt cóc có quan hệ gì với cô mà cô không nhờ Giang Vỹ?”

“Người này tên là Henry, là bạn của anh Khải. Tôi không muốn Giang Vỹ bị liên lụy hận thù này..”

“Vậy chắc cô cũng biết lý do tôi tiếp cận cô rồi chứ? Hoàn toàn là do ba tôi muốn tôi chinh phục cô, nhưng còn về lý do thật sự thì..”

Phó Minh Khải suy nghĩ một hồi thì mới nói thật cho Diệp Trường Mình..

“Ông ấy hoài nghi Henry có liên quan đến anh Khải vì trước đó anh ấy từng lấy cắp một món đồ vật quan trọng có thể hủy hoại cả ông ta lẫn tập đoàn Gia Khí hiện tại. Vốn lần đó, anh ấy không có ý định lấy nhưng vì đã tình cờ nghe trộm được rằng ông ta muốn thâu tóm JW và cả ba của Mịch Na nên anh ấy đã dùng kế lấy cắp thẻ nhớ USB đó.”

“Cô xưng ba của Mịch Na là hàm ý gì? Ngài ấy không phải là ba của cô sao?”

Kiều Mịch Na hít thở thật sâu và dùng thân phận của Phó Minh Khải để nói chuyện với anh..

“Đã lâu không gặp, Đại Minh.”

“Cô... Sao cô lại biết tên riêng mà Minh Khải đã đặt cho tôi?”

“Anh vẫn chưa nhận ra à?”

Diệp Trường Minh trước mặt nhìn Kiều Mịch Na nhưng cảm nhận được hình bóng của Phó Minh Khải..

“Cậu là.. Minh Khải?”

Phó Minh Khải gật đầu thay cho câu trả lời thì Diệp Trường Minh dường như sắp rơi lệ mà tới ôm chầm lấy Kiều Mịch Na..

“Tại sao? Nếu cậu còn sống lại không nói cho tôi biết..”

“Chuyện dài lắm, về sau sẽ nói lại với anh. Vậy anh đồng ý giúp tôi chứ?”

“Được. Tôi sẽ giúp!”

Phó Minh Khải thay Henry cảm ơn Diệp Trường Minh, sau đó thì cả hai cùng về nhà. Trên đường đợi đèn đỏ, tình cờ Ninh Chí Tuân và Giselle đi cùng đường nhìn thấy qua kính cửa xe..

“Nè ông xã, anh xem hình như đó là Kiều tiểu thư và Diệp Trường Minh đúng không?”

“Đúng rồi. Sao hai người họ lại đi cùng với nhau thế?”

Lúc này, Giang Vỹ đang xử lý công việc thì nhận được cuộc gọi từ Vũ Uy Khánh..

“[Chẳng phải hôm nay cậu đi chơi cùng Giselle sao?”

“Giang Vỹ, mình và Giselle vừa thấy Kiều tiểu thư đi cùng Diệp Trường Minh đấy. Cô ấy có nói gì cậu không?]”

Giang Vỹ chợt ngừng lại công việc đang làm sau khi Vũ Uy Khánh nói như thế..

“[Cô ấy có nói mình rồi, cậu đừng lo. Hai người cứ đi chơi vui vẻ đi!”

“OK! ]”

Giang Vỹ giả vờ điềm tĩnh trả lời với Vũ Uy Khánh rồi cũng nhắn một tin nhắn đến Phó Minh Khải, bên bị nhìn thấy cũng nhận được và trả lời lại. Gần chiều tối, Diệp Trường Minh cũng đưa Kiều Mịch Na về tới cổng nhà..

“Vậy.. chuyện tìm kiếm nhờ anh nhé!”

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ chú ý theo dõi, có gì sẽ báo cậu ngay.”

“Cảm ơn anh trước.!”

Kiều Mịch Na bước xuống xe chào tạm biệt Diệp Trường Minh nhưng chợt nhớ gì đó liền nói thêm..

“À đúng rồi, Mỹ Hiên là một cô gái tốt. Anh phải cố gắng nắm bắt đấy.”

...

Diệp Trường Minh biết rõ lời nói của Phó Minh Khải chính là từ chối anh thêm một lần nữa..

“Tôi hiểu rồi. Đi đây!”

Tiếng xe vừa rời đi thì lại có một tiếng xe khác tiến tới, mở cửa xe xuống thì người bên trong là Giang Vỹ..

“Sao anh lại tới đây?”

“Nếu anh không tới bất ngờ thì sao thấy được cảnh tượng lúc nãy?”

Phó Minh Khải nhìn hướng Diệp Trường Minh rời đi rồi lại nhìn Giang Vỹ..

“Anh ghen gì à? Em đã từng nói em và Trường Minh là bạn bình thường mà?”

“Hôm nay, tụi Uy Khánh và Giselle nhìn thấy em đi cùng anh ta mà gọi hỏi anh trong khi chính anh lại không biết em và anh ta đi cùng nhau.?”

“Xin lỗi. Vì em có việc phải nhờ đến anh ta, nên chưa thể nói cho anh được.”

Nhìn thấy Giang Vỹ đang thất vọng nên Phó Minh Khải chủ động bước tới đặt lên môi anh một nụ hôn sâu, tạo cho anh cảm giác an tâm mình không phải thay lòng.