Tình Bất Tận

Chương 41: Hợp tác pt.2



Lần này, dường như Phó Minh Khải đã chủ động hơn nên nụ hôn có phần ngọt ngào hơn..

“Thế nào? Hết ghen rồi chứ?”

“Tạm được..”

Phó Minh Khải nhéo yêu Giang Vỹ mà cười với nhau, bây giờ Giang Vỹ mới lên tiếng..

“Vậy em gặp Diệp Trường Minh đó có việc gì mà anh không giúp được sao?”

“Chính là việc của Henry em từng nói với anh đấy, em nghi ngờ anh ấy bị bắt cóc và chủ mưu là ba của Trường Minh nên mới nhờ anh ta theo dõi động tĩnh của ông ấy..”

“Vậy em có nghĩ rằng ông ta đã biết em còn sống không?”

Phó Minh Khải bình tĩnh suy nghĩ mới hồi đáp lại..

“Em nghĩ là chưa. Nếu bây giờ ông ta biết thì đã không im lặng như vầy đâu, huống hồ em còn giữ lại bằng chứng liên quan nên chắc ông ta bắt cóc Henry chỉ muốn anh ấy khai ra em thôi.”

“Em cũng không được mạo hiểm, trước ngày hoàn hồn chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi. Em và Mịch Na phải chú ý xung quanh hơn đấy.!”

“Em biết rồi..!”

Tại nhà họ Diệp, Diệp Bối Linh lại nhớ lại thời điểm từng va chạm Henry lúc trước tại khu trung tâm thương mại..

“Nè, anh đụng vào tôi mà không xin lỗi sao?”

“Do cô không nhìn trước sau thì đúng đấy.”

“Anh..”

Ngay lúc đó, một em bé chạy nhảy về hướng Diệp Bối Linh vừa nhìn thấy nên cô liền né ngay sợ trúng bé nhưng lại không có chỗ đáp mà xoay vài vòng được Henry đỡ lấy. Bốn mắt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng pha chút ngại ngùng...

“Cô đứng dậy được rồi đấy..!”

“Hm.. Cảm ơn..”

Không nói gì thêm, Henry đi tiếp để lại Diệp Bối Linh có phần hơi rung động. Vừa nhớ lại mà vừa cười mỉm một mình khiến ba Diệp thấy lạ..

“Con sao thế? Tự nhiên ngồi cười một mình..”

“Dạ không có gì ạ..”

Diệp Trường Minh vừa trở về nhà đã thấy ba Diệp và em gái Diệp Bối Linh ở ngoài phòng khách, anh cố tỏ ra bình tĩnh mà đi vào..

“Cả ngày nay con đi đâu đấy?”

“À con.. đi gặp bạn một chút thôi ạ!”

“Việc ta đưa cho con, con làm tới đâu rồi?”

“Dạ. Vẫn đang tiến triển ạ!”

Diệp Trường Minh trả lời trong run sợ nhưng vẫn bị ba Diệp nhìn ra, đưa cho xem một tấm hình có Kiều Mịch Na và Giang Vỹ nắm tay nhau..

“Tiến triển của con là đây à?”

“Con xin lỗi ạ, đúng là cô ấy và Giang Vỹ đang hẹn hò. ''

Ba Diệp tức giận tát Diệp Trường Minh khiến Diệp Bối Linh ngỡ ngàng..

“Anh hai..”

“Chỉ có mỗi việc như vầy mà làm cũng không xong, hỏi sao lúc nào con cũng thua Giang Vỹ đó?”

Ba Diệp dứt lời bước lên phòng, Diệp Trường Minh với nhiều nỗi đau bỏ qua lời hỏi thăm của Diệp Bối Linh mà ra bên ngoài..

“Anh hai, em xin lỗi. Nếu như em chịu học hỏi việc kinh doanh của công ty thì có lẽ anh sẽ không bị ba..”

Diệp Trường Minh vẫn cười nhẹ xoa đầu Diệp Bối Linh an ủi mà thầm nghĩ..

“[Nên mau chóng tìm tung tích của Henry đó thôi..!]”

“Đúng rồi, anh hai. Hôm nay em thấy Ninh trưởng phòng của bên tập đoàn JW qua nhà mình gặp ba, chính là giám khảo chính của sự kiện thiết kế mới lần đó đấy.”

“[Ninh Chí Tuân.. Anh ta và ba có quan hệ sao?]”

Sáng hôm sau, Diệp Trường Minh dành thời gian cho người đến bắt Ninh Chí Tuân đến một nơi vắng người..

“Các người là ai? Sao lại bắt cóc tôi?"

“Bình tĩnh đi, Ninh trưởng phòng. Tôi chỉ muốn hỏi chuyện với anh thôi..”

“Diệp tổng hỏi chuyện mà phải bắt cóc như thế này à?”

Diệp Trường Minh cười ma mị bắt đầu vào nội dung dù trong lòng Ninh Chí Tuân cũng đang hoang mang..

“Không biết Ninh trưởng phòng đây quen biết với ba tôi như thế nào?”

“Không quen..”

“Không quen mà anh đến nhà tìm ông ấy sao?”

Ninh Chí Tuân bối rối không dám nhìn thẳng vào Diệp Trường Minh..

“Nếu vậy chắc hẳn anh cũng sẽ quen biết người nào tên Henry?”

“Henry là ai? Tôi không biết, có lẽ Diệp tổng tìm nhầm người rồi chăng?”

“Anh chắc là mình thật sự không biết?”

Ninh Chí Tuân vẫn lắc đầu từ chối, thì lúc này tiếng của Đặng Tú Lệ vang lên trong điện thoại..

“Chí Tuân, cứu em..”

“Tú Lệ.. Diệp Tổng, anh như này là như thế nào?”

“Yên tâm. Cô ấy sẽ không sao nếu anh chịu nói thật, người sẽ bảo toàn không thương tích cho anh.”

Ninh Chí Tuân nhìn tình hình trước mặt mà đồng ý nói thật để bảo vệ cho Đặng Tú Lệ, nhưng anh lại không hay rằng Kiều Mịch Na vẫn đang theo dõi tại một nơi khác..

“Diệp Đổng là người đã ơn với gia đình tôi nên mọi việc tôi làm cũng chỉ là vì muốn báo ơn thôi. Cậu Henry mà anh muốn tìm hiện đang ở ngoài thành phố, tôi sẽ gửi định vị chi tiết cho anh.”

“Cảm ơn. Tôi hỏi anh thêm một việc được không?”

“Anh nói đi..”

Diệp Trường Minh biết rõ là Phó Minh Khải đang xem nên vẫn cố tình hỏi..

“Anh có biết Minh Khải trước khi mất đã từng rất yêu anh không?”

Ninh Chí Tuân khựng lại khi nghe câu hỏi về Phó Minh Khải từ Diệp Trường Minh..

“Tôi biết. Nhưng tôi và cậu ấy không thể nào có kết quả, cho nên..”

“Nên anh mới xa lánh cậu ấy như những người khác?”

“Chuyện cần nói tôi cũng đã nói rồi, mong Diệp Tổng giữ đúng lời hứa.”

Diệp Trường Minh cho người đưa Ninh Chí Tuân đến gặp Đặng Tú Lệ, còn mình thì tới chỗ của Kiều Mịch Na. Riêng Phó Minh Khải khi nghe Ninh Chí Tuân trả lời như thế thì cũng là lúc quyết định nên tạm biệt mối tình đầu của mình rồi.