Tình Bất Tận

Chương 42: Thấu hiểu



Diệp Trường Minh lên xe đến một địa điểm khác đã có Kiều Mịch Na chờ sẵn..

“Anh ta đã gửi địa chỉ qua cho tôi rồi, chúng ta lên kế hoạch chứ?”

“Trường Minh, anh giúp như vậy là được rồi. Mọi chuyện còn lại để tôi..”

“Không được. Người như ba tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, hay để tôi giúp cậu.!”

Phó Minh Khải trong lòng không muốn liên lụy đến Diệp Trường Minh lẫn những người khác..

“Trường Minh. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, nhưng lần này thì khác. Người mà ba của anh muốn là tôi, tôi không thể để anh có mệnh hệ gì được..”

“Minh Khải, tôi đã rất hối hận khi không thể ở bên cậu lúc đó nhưng bây giờ tôi sẽ không để điều đó lặp lại nữa đâu. “

Phó Minh Khải giả vờ đồng ý trước rồi sẽ nghĩ cách không ảnh hưởng đến Diệp Trường Minh..

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại là Kiều Mịch Na hiện tại không?”

“Tôi và Mịch Na có mệnh cách tương sinh tương khắc nhưng Mịch Na lại được điềm báo rằng thọ không quá 20 tuổi, khi tai nạn xảy ra thì Mịch Na đã hy sinh cho tôi sống lại trong thân xác của con bé.”

“Không còn cách nào cho cậu hoàn hồn về đúng thân xác à?”

Phó Minh Khải suy nghĩ một hồi lâu mới hồi đáp..

“Tôi và Mịch Na vốn là anh em cùng mẹ khác cha nhưng lại chưa từng gặp nhau hay tiếp xúc với nhau được một ngày, vậy mà con bé lại vì tôi mà... Tôi cũng rất sợ rằng có một ngày tôi phải lựa chọn giữa việc sống tiếp hoặc là cứu sống, chỉ vì tôi và Mịch Na có mệnh cách nên có một sư thầy đã chỉ điểm rằng chỉ có một trong hai chúng tôi là được sống.”

“Vậy cậu muốn tiếp tục rời xa Giang Vỹ, rời xa ba mẹ sao?”

“Người lẽ ra nên chết là tôi, Mịch Na không đáng phải chết thay tôi..”

Khuôn mặt Kiều Mịch Na lại chợt rơi lệ chỉ vì Phó Minh Khải khóc trong lòng, thật trong thâm tâm cậu không muốn rời xa ai hết..

“Tôi vốn không phải là con ruột của ba tôi..”

“Sao? Nhưng anh là người thừa kế không phải sao?”

“Chỉ là bên ngoài thôi, tôi làm mọi chuyện cũng là vì em gái cả..”

Diệp Trường Minh nhìn xa xăm mà thở dài kể lại câu chuyện của mình..

“Tôi và Bối Linh cũng giống cô và Mịch Na, tôi là con ngoài giá thú nhưng Bối Linh khi sinh ra là con gái nên ba tôi mới nhận lại tôi nhằm thế thân cho em ấy. Con người của ông ấy có sức cạnh tranh rất lớn nên từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy với ý tưởng phải đứng nhất nên lúc nào tôi cũng bị đem ra so sánh với Giang Vỹ là vậy. Cho đến năm đó khi không thể chịu được nữa thì gặp được cậu, cậu như ánh sáng kéo tôi ra khỏi bóng đêm vô tận vậy mà khi nghe tin cậu mất chính tôi cũng..”

Phó Minh Khải đặt tay mình lên bàn tay của Diệp Trường Minh an ủi..

“Tôi rất cảm kích tình cảm của anh và Giang Vỹ hay những người khác đều được tôi chữa lành, nhưng cũng chính hai người đã giúp tôi trong từng khoảng thời gian khó khăn đó rồi, nếu anh chịu nhìn rộng hơn thì sẽ có một người khác xứng đáng hơn để anh bảo vệ..”

Diệp Trường Minh và Phó Minh Khải đều biết là đang nói về La Mỹ Hiên..

“Tôi nhìn ra được anh và Mỹ Hiên có tình cảm với nhau, lẽ nào anh vẫn mặc cảm việc cô ấy thích một người đồng tính đúng không?”

...

“Cô ấy sẽ không quan tâm lời người khác nói gì đâu, chuyện của anh và cô ấy chẳng phải chỉ là chuyện của hai người thôi sao..?

Vừa dứt lời thì điện thoại của Kiều Mịch Na reo lên với màn hình cuộc gọi đến từ Giang Vỹ..

“Chưa gì mà anh ta không đợi được rồi..”

“Vậy chúng ta về trước thôi, kế hoạch cứu Henry tôi sẽ gửi anh sau!”

“OK. “

Diệp Trường Minh và Phó Minh Khải cùng ra về, trong lúc đó Đặng Tú Lệ vẫn còn hơi choáng khi bị bắt cóc và đang nằm nghỉ tại nhà dưới sự chăm sóc của Ninh Chí Tuân..

“Em sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”

“Em không sao. Nhưng mà, việc anh gửi địa chỉ cho Diệp tổng như vậy lỡ chủ nhân biết được thì..”

“Đừng lo. Có anh ở đây..!”

Ninh Chí Tuân dùng một tay dìu đầu của Đặng Tú Lệ tựa vào vai phải của mình, bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Mẹ của mình đang nằm trong tay của Diệp Đổng mà chưa từng được gặp nhau.

“[Mẹ, con nhất định sẽ tìm cách cứu mẹ. Mẹ nhất định hãy chờ con..]”

Kiều Mịch Na không về nhà mà tới thẳng căn hộ của Giang Vỹ, vừa bấm chuông thì liền có người mở cửa khiến cô giật mình..

“Em không sao chứ? Không ai làm gì em đúng không?”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Em và Trường Minh chỉ là dựng màn kịch để tìm tung tích nơi Henry bị bắt cóc thôi mà, ai làm gì em?”

“Thì là tên họ Diệp đó đấy..”

“Bớt ghen lại đi nhé..!”

Giang Vỹ nấu bữa tối cho cả hai nên Phó Minh Khải ngồi chờ mà nghĩ đến việc của Ninh Chí Tuân..

“[Tại sao Chí Tuân lại làm việc cho Diệp Đổng? Trước đó cậu ấy không biểu hiện gì là thiếu tiền hay nợ nần ai, nếu hạ mình làm việc như vậy thì chắc chắn bên cạnh cậu ấy đã bị ông ta nắm thóp rồi nhưng có thể là ai đây?]”

Giang Vỹ vừa chuẩn bị xong thì nhìn Phó Minh Khải đang suy tư điều gì đó mà tiến đến ngối xuống đối diện quan tâm..

“Em sao thế? Trông thẫn thờ như vậy..”

“À không. Em chỉ là nghĩ về điều gì khiến Chí Tuân làm việc cho Diệp Đổng đó thôi.!”

“Anh sẽ cho người điều tra lại, đừng suy nghĩ nữa nhé! Mau ra ăn tối thôi!”

Nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Kiều Mịch Na và cùng Giang Vỹ ra bàn ăn với nhau trông thật hạnh phúc tính đến hiện tại..