Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 37: Giấc mơ hiện thực



Em nói chúng ta chỉ là anh trai em gái, sao lại bức xức tức giận vì anh không giữ đúng lời hứa. Chẳng lẽ...

Từ đầu tới cuối anh không bao giờ tin Vũ An Nhiên luôn coi mình là anh trai. Chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng.

- Tôi không bức xúc tức giận, tôi cảm thấy anh quá tệ bạc, một tên tra nam như anh khiến hội chị em chúng tôi phải né tránh.

Vũ An Nhiên dùng hết sức lực còn lại của mình đẩy Phó Nghị Đình ra, anh sợ cô ngã nên đến gần dang hai tay đỡ lấy.

- Bỏ ra, tôi không muốn động vào người đàn ông đã có gia đình.

Đứng còn không vững nhưng cô vẫn cố chấp không muốn nhờ cậy anh, có ngã cũng không nắm lấy tay anh để đứng dậy. Đầu óc Vũ An Nhiên xoay vòng vòng đều đều như chong chóng, một lát sau cô liền ngất lịm đi trong vòng tay của Phó Nghị Đình.

Anh đưa cô về nhà, đặt Vũ An Nhiên nằm trên giường, vốn dĩ họ đã ở bên nhau lâu như vậy, nhớ từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ. Thế nhưng bây giờ đây anh lại muốn ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy.

Để có thể yên tâm hơn, anh gọi điện về cho bố mẹ ruột của cô để nói một câu. Cho dù họ không chấp nhận Phó Nghị Đình như trước nhưng kể từ khi con gái ở bên cạnh anh thì mọi chuyện luôn được anh bảo vệ chăm sóc.

9h tối Phó Nghị Đình tắm rửa xong, mặc trên người bộ đồ ngủ đi ra đã thấy Vũ An Nhiên nằm co ro trên giường.

Biết cơ thể đang lạnh, anh đắp chăn sau đó leo lên giường ôm cô ngủ. Tuy đang lợi dụng con gái người ta nhưng anh cũng đâu có làm gì sai trái, chỉ là ngủ và ngủ thôi.

Nửa đêm cô trằn trọc quay ngang quay dọc khiến Phó Nghị Đình nằm bên cạnh cũng thức giấc. Trong lúc ngủ cô thấy điều gì đó kinh khủng làm cái miệng phải nói tục.

- Đồ khốn, đồ khốn... Anh là chồng tôi mà, sao lại đi kết hôn với người khác. Tôi không đồng ý đâu. Anh là của tôi, một mình tôi thôi.

Càng nói cánh tay cô ôm càng chặt Phó Nghị Đình, khóe miệng anh khẽ nhếch cười. Bàn tay anh vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi nhưng cũng có chút khiêu khích.

- Đúng rồi, anh chỉ thuộc về mỗi một mình em.

Nghe giọng nói quen thuộc này cô bất giác lờ mờ tỉnh dậy, chỉ ngủ có mấy tiếng, men rượu vẫn chưa bay hẳn. Không gian thực tế lại giống như trong giấc mơ khiến cô như bị chìm đắm.

Có điều gì đó thôi thúc cô gái trẻ rằng phải có được người đàn ông này, phải tranh giành mãnh liệt bởi người đó vốn thuộc về cô. Không nghĩ nhiều, Vũ An Nhiên di chuyển tay lên sờ vào quai hàm của anh rồi hôn lên môi của Phó Nghị Đình.

Anh nhăn mày, không phải là khó chịu mà là. điều này xảy ra quá bất ngờ. Phó Nghị Đình đẩy cô ra sau đó vẫn là những từ ngữ ngọt ngào, an ủi.

- Đừng làm như vậy, để sau này khi hai chúng ta tỉnh táo đã. Anh không bao giờ lợi dụng em đâu, hơn nữa nếu muốn làm lúc này, anh sẽ không kiềm nổi đâu đấy. Muốn có được anh thì phải ngoan ngoãn thì anh mới là của em được.

Vũ An Nhiên xoa xoa đầu mình, xem ra vẫn còn hơi choáng. Vẫn nghĩ rằng mình đang ở trong giấc mơ, mọi thứ xảy ra vẫn trong giấc mơ đó.

- Em... em không muốn để lỡ bất cứ cơ hội nào.

Chỉ một câu nói thôi đã thúc đẩy tình yêu và cảm xúc trong lòng, anh trở người nằm trên, đôi bàn tay thuận đặt sau gãy của Vũ An Nhiên. Đôi môi linh hoạt bắt đầu di chuyển điều khiển môi cô, cả hai hòa quyện như chung một giọt nước.

Đôi bàn tay khác nhẹ nhàng đưa lên áo sau đó cởi từng cúc áo của cô, môi Phó Nghị Đình mềm mại đặt xuống cổ. Khi cúc áo thứ 3 được cởi ra anh thấy có điều gì đó kì lạ.

Rời khỏi cổ của cô nhìn lại người phụ nữ đang nằm trong lòng, cô đã ngủ thiếp đi không hay biết. Anh ngừng lại không hoạt động nữa, chỉ mỉm cười. Không có điều gì bất ngờ cả, Phó Nghị Đình cũng đoán trước được chuyện như vậy sẽ xảy ra.

...

Mạc Khả Lam đứng trước phòng giam tạm thời của Chu Thái Thi. Bộ dạng này của anh ta trông giống như một tên ăn mày vậy, đầu tóc rối bù lên, râu trên cằm bắt đầu mọc dài ra vì đã lâu không cạo.

Nhìn thấy Mạc Khả Lam ung dung khoanh tay bên ngoài nhìn mình, hắn ta tức điên lên gào thét.

- Mày tới đây làm gì, tới để cười nhạo tao sao? Một khi tao đã lăm le bờ vực tao cũng sẽ lôi cả nhà mày xuống, sống là đồng minh chết cùng là đồng minh. Tao biết mày đang vừa lòng với công sức của mình vì sắp cưới đại gia. Mày nghĩ Phó Nghị Đình sẽ không tới đây gặp tao sao? Lúc đó tao sẽ nói ra hết tất cả sự thật về việc mày đã làm, để xem đám cưới này có diễn ra thuận lợi hay không?

- Tôi vẫn cứ nói gì mà? Anh biết tôi tới đây để làm gì không? Cho dù anh vào tù, chúng ta vẫn là đồng minh, tôi đâu nói sẽ phản bội anh. Sao phải uy hiếp tôi như vậy chứ?

Mỗi lần nhắc đến chuyện bất lợi cho mình hay ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của mình và Phó Nghị Đình, cô đều hoảng sợ và đồng ý làm tất cả. Tuy nhiên bây giờ đã khác, cái nét lạnh lùng thư thả này khiến Chu Thái Thi như ngồi trên đống lửa.

Chắc hẳn cô ta đã có kế hoạch nên mới kiêu ngạo như thế.

- Nói đi, có chuyện gì? Nếu giúp được tôi ra khỏi đây thì nói chuyện, còn không thì biến.

- Tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây chỉ với một cách, nếu anh hợp tác hai bên đều có lợi... chỉ cần giữ kín cái miệng là được.

Nghe đến chuyện được ra ngoài, hắn ta cười nửa miệng nhìn Mạc Khả Lam. Trong lòng cũng rất hào hứng...

- Được thôi, nói đi...

- Chẳng phải người trực tiếp bắn Phó Nghị Đình bị thương là Sở An Nhiên hay sao? Chính cô ta là người bóp cò và cầm súng, chỉ cần để cô ta thay anh ngồi tù là được. Nhưng mà chuyện anh bắt người trái phép chắc chắn sẽ không thoát được, quan hệ của anh rộng mà, đưa cho họ xấp tiền là xong thôi.

👍⬅⬅⬅