Tỏ Tình

Chương 49: Bế cô tới bồn rửa mặt



Ngày hôm sau thức dậy, Hứa Tùy không đứng vững được, khắp người từ trên xuống dưới như muốn rụng rời, cô giẫm chân trần trên đất, đi một bước cũng đều cảm thấy khó khăn.

Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc trong miệng, anh mặc độc một chiếc quần thể thao đi qua bế cô tới bồn rửa mặt, giúp cô vệ sinh cá nhân.

Anh quệt kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng dùng một lần, nói: "Há miệng."

Hứa Tùy ngoan ngoãn há miệng, sau đó cúi đầu giả vờ nghiêm túc nhìn dòng nước chảy ở bồn rửa mặt màu xanh lục, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Châu Kinh Trạch.

Hai người ngủ qua đêm cùng trên một chiếc giường, hễ nhắm mắt là cảnh tượng phong tình đêm qua lại xuất hiện, nhớ lại là mặt liền đỏ ửng. Buổi sáng còn cùng nhau ở trong một không gian nhỏ hẹp, cùng nhau đánh răng.

Thoạt nhìn vừa bình thường mà lại không hề bình thường.

Trong miệng Hứa Tùy toàn là bọt mùi bạc hà, Châu Kinh Trạch mở vòi nước đã hoen gỉ, nước chảy một lúc lại dừng lại, cặp mắt đen sâu hút quét một vòng khách sạn vừa cũ kỹ vừa bong tróc này, anh lên tiếng, ngữ khí sâu xa:

"Chậc, lần đầu tiên đúng là... khiến người ta ấn tượng sâu sắc."

Nói đoạn, Châu Kinh Trạch ra ngoài lấy hai chai nước khoáng đưa cho Hứa Tùy. Hứa Tùy súc miệng, lúc cúi người thì bụng dưới âm ỉ đau nhức.

Đều tại tối qua anh không tiết chế, giày vò cô đến tận nửa đêm.

Cô thấp giọng oán trách: "Cũng may buổi chiều mới thi, đều tại anh!"

Trên mặt Châu Kinh Trạch nở nụ cười, anh ôm eo cô đẩy về trước gương một chút, giọng điệu chậm rãi, yết hầu chuyển động: "Em nên cảm thấy may mắn vì buổi chiều có kỳ thi, nếu không sẽ làm tiếp lần nữa ở đây đấy."

Trước gương thế này, cô chết là cái chắc. Hứa Tùy sợ hãi đập vào tay anh, sau đó bỏ chạy.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Châu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy đi ăn cơm, rồi lại đích thân đưa cô đến địa điểm thi. Hứa Tùy thi xong thì nhìn thấy Châu Kinh Trạch vẫn ngồi trên chiếc ghế bên ngoài đợi cô.

Anh dựa người vào ghế, dáng vẻ biếng nhác, hàng mi đen dài rủ xuống, cầm di động chơi game Sudoku. Những thí sinh dự thi đi qua đều không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn anh, song Châu Kinh Trạch chẳng buồn bận tâm.

Hứa Tùy nổi hứng muốn trêu anh, cô lặng lẽ đi ra sau ghế, khuỷu tay kẹp hộp bút, giơ tay bịt mắt anh lại, còn cố ý đổi giọng nói: "Đoán xem em là ai?"

"Nhất Nhất." Ngữ khí Châu Kinh Trạch bình đạm.

Hứa Tùy cảm thấy nhàm chán, cô buông tay anh ra, phụng phịu: "Sao anh đoán ra được là em chứ?"

"Trên người em có mùi sữa." Châu Kinh Trạch nói thong thả.

Hứa Tùy đỏ mặt, ở phương diện này cô chẳng thể thắng nổi anh, thế là đổi chủ đề: "Em cảm thấy lần này em thi rất tốt."

"Được, anh đưa em đi ăn món ngon." Châu Kinh Trạch mỉm cười, giơ tay bẹo má cô.

Cuối tuần chớp cái đã qua, kết quả thi rất nhanh đã có, lúc công bố kết quả vào thứ ba, Hứa Tùy nhìn thấy đằng sau giải nhất ghi tên của chính mình, bấy giờ trái tim treo lủng lẳng mới được hạ xuống.

Cô có tiền mua thứ mình muốn rồi.

Hứa Tùy lấy di động nhắn tin cho Hồ Thiến Tây: [Tây Tây, cậu gửi danh thiếp của người nhận mua hàng bên Ý mà lần trước cậu nói cho mình đi.]

Bên kia, ánh nắng chói chang, tiếng ve sầu kêu râm ran không ngơi nghỉ, nhóm người Châu Kinh Trạch vừa mới kết thúc buổi huấn luyện khẩn cấp một tiếng đồng hồ, các chàng trai người đổ mồ hôi như tắm, trên trán nổi đầy gân xanh.

Điều đầu tiên khi về đến ký túc của Châu Kinh Trạch chính là đi tắm, Thịnh Nam Châu mở quạt mức to nhất, cánh quạt màu trắng quay đều, ấy vậy mà anh vẫn cảm thấy nóng phát sốt.

Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy xối xả, Thịnh Nam Châu vội vàng đi đến gõ cửa, ngữ khí gấp gáp: "Này người anh em, tắm chung đi."

Châu Kinh Trạch: "?"

Dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống, Châu Kinh Trạch vuốt tóc ra sau, lông mi đen dày đọng giọt nước, anh nhắm mắt tắm rửa. "Cạch" một tiếng, Thịnh Nam Châu nhanh như tên bắn đẩy cửa đi vào trong.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Nam Châu chợt nhớ đến một cụm từ - Thẳng thắn đối mặt.

"Không muốn chết thì ra ngoài." Châu Kinh Trạch nói chậm rãi.

Thịnh Nam Châu giật lấy vòi hoa sen xả nước lạnh lên trên đầu, anh ấy nói rất tự nhiên, ngược lại cảm thấy Châu Kinh Trạch thật lắm chuyện: "Không phải chứ, hai chúng ta mặc chung quần lót từ bé đến lớn đấy, tắm chung thì đã làm sao?"

Châu Kinh Trạch tắt vòi hoa sen, anh lấy khăn tắm vắt trên móc treo đồ quấn kín người mình lại, ngữ khí chậm rãi xen lẫn chút khoe khoang: "Tình hình khác xưa rồi."

"?" Thịnh Nam Châu.

"Mình phải thủ thân như ngọc cho vợ của mình." Châu Kinh Trạch nói một cách thong thả, giọng điệu che giấu sự vui sướng.

Thịnh Nam Châu trầm mặc ba giây mới phản ứng ra được điều mà anh nói có nghĩa là gì, anh ấy mở vòi hoa sen hắt thẳng vào người anh, Châu Kinh Trạch nhướng mày, dùng tay giữ chặt cổ anh ấy, nước bắn tung tóe, hai người lao vào đánh nhau.

Nhà vệ sinh đóng kín chốc chốc lại phát ra những tiếng ầm ầm, thanh âm phẫn nộ của Thịnh Nam Châu truyền ra ngoài qua khe cửa.

"Mẹ kiếp! Châu Kinh Trạch, cậu không phải người."

"Cái đồ cầm thú nhà cậu!"

Hai người đánh nhau nhân tiện tắm luôn trong nhà vệ sinh, lúc Châu Kinh Trạch ra ngoài, tóc anh vẫn ướt sũng, anh rút một chiếc khăn mặt khô ra lau tóc, sau đó tiện tay ném vào trong giỏ đựng quần áo bẩn.

Quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì, Châu Kinh Trạch cầm nước lạnh trên bàn lên uống một ngụm, anh uể oải dựa người ra sau ghế, lấy di động ra xem trận đấu bóng.

Thịnh Nam Châu ra sau, lúc đi qua chỗ Châu Kinh Trạch, anh ấy đá vào ghế anh một cái, Châu Kinh Trạch chẳng buồn mở mắt, anh bật ra một chữ:

"Nói."

Thịnh Nam Châu kéo ghế qua ngồi cạnh Châu Kinh Trạch, hỏi: "Ninh Ninh về rồi, cậu không qua gặp chị ấy à."

"Có việc." Ánh mắt Châu Kinh Trạch không hề rời khỏi di động.

Thịnh Nam Châu gật gật đầu, sau đó hất cằm với anh, nói ra những lời mà bản thân đã kìm nén từ lâu: "Haiz, cậu rốt cuộc sao thế? Định chơi đùa với Hứa Tùy à? Trước kia cậu đổi bao nhiêu bạn gái, lăng nhăng thế nào, người anh em là mình đây không hề nói một câu; nhưng em gái Hứa không giống người khác, cô ấy là một cô gái vừa tốt bụng lại hiền lành ngoan ngoãn, đúng là mắt mù mới thích cái loại tồi tệ như cậu..."

Tầm nhìn của Châu Kinh Trạch dừng lại ở trận đấu bóng trên màn hình di động, Neymar vừa ném một quả vào rổ, cả hội trường hô hào, ánh mắt anh ngập ngừng, ngón cái nhấn tắt video, hai tay vòng ra sau gáy:

"Mình muốn đưa cô ấy đến gặp ông ngoại."

Thịnh Nam Châu vẫn đang càm ràm không thôi, nghe thấy câu này thì lập tức im bặt, anh ấy vỗ vào bả vai anh: "Được lắm người anh em, mình không còn gì để nói nữa."

Ông ngoại của Châu Kinh Trạch là ai? Tạm thời không bàn đến lai lịch của lão nhân gia lợi hại cỡ nào, một điều quan trọng nhất đó chính là ông là người thân thiết với Châu Kinh Trạch nhất trên thế giới này.

Anh ấy chưa từng thấy Châu Kinh Trạch dẫn người con gái nào tới gặp ông ngoại cả.

Chậc, lãng tử cũng có ngày quay đầu.

Được, anh ấy thật sự bội phục.

Cuối tuần, Hứa Tùy ở nhà Châu Kinh Trạch, hai người cùng nhau ăn cơm rồi dự định xem phim, Châu Kinh Trạch ngồi khoanh chân trên ghế xô pha, anh cầm điều khiển nhấn mở máy chiếu, hỏi: "Em muốn xem gì? Phim kinh dị à?"

"Dạo này em xem thể loại đó nhiều lắm rồi, mình xem lý luận kỳ bí đi."

"Được." Châu Kinh Trạch cười.

Hai người sát vai nhau cùng xem phim, trong phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng hắt ra từ máy chiếu. Hứa Tùy ôm gối ôm xem nghiêm túc, song tâm tư của Châu Kinh Trạch thì lại chẳng đặt vào bộ phim, ngón tay anh luồn vào một lọn tóc của Hứa Tùy, chốc chốc lại chạm vào má cô.

Con người một khi giao mình cho đối phương là sẽ chẳng còn bất cứ khoảng cách nào cả, da thịt tiếp xúc, vành tai ma sát tạo nên sự thân mật, đối phương hoàn toàn thuộc về mình.

Loại cảm giác đó rất khác biệt, là loại cảm giác anh chưa bao giờ có.

Châu Kinh Trạch có một loại cảm giác kiêu ngạo, thỏa mãn.

Cô là người phụ nữ của anh.

Hứa Tùy xem nghiêm túc, cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh mát lạnh, chạm nhẹ vào môi cô, chẳng mấy chốc gò má Hứa Tùy đã nóng bừng, ngón chân cuộn trên xô pha căng ra, sau lưng đổ một lớp mồ hôi.

"Anh... có thể nghĩ tới chuyện khác không?"

Hứa Tùy đẩy tay anh ra, sức lực yếu ớt, muốn từ chối mà lại như mời gọi, lòng bàn tay của người đàn ông nắm chọn lấy tay cô, giống như có luồng điện chạy qua, vừa ngứa vừa tê dại.

Châu Kinh Trạch nghiêng đầu, hơi nóng phả vào trong tai, anh cười uể oải: "Muộn rồi, anh là như thế đấy!"

"Em vẫn chưa tắm." Vành tai Hứa Tủy đỏ lựng, cô đẩy anh, nhân lúc anh sơ ý thì vội vã rời khỏi xô pha. Hứa Tùy chạy vào trong nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách.

Hứa Tùy tắm trong nhà vệ sinh, chợt nhớ ra cô phải đặt báo thức để ngày mai còn đi lấy hàng chuyển phát nhanh, song di động của cô lại đang ở bên ngoài.

"Châu Kinh Trạch, anh lấy di động giúp em với." Hứa Tùy mở hé cửa, thanh âm dịu dàng.

Châu Kinh Trạch nheo mắt, giọng điệu chậm rãi: "Được, em gọi một tiếng ông xã thì anh sẽ lấy giúp em."

"Còn lâu." Tim Hứa Tùy đập thình thịch, "cạch" một tiếng, cô đóng chặt cửa lại.

Bên ngoài vẫn không có tiếng động gì, Hứa Tùy vừa xả sạch bọt sữa tắm trên người vừa nghĩ, hình như cô có thói quen để di dộng ở chế độ im lặng, có lẽ anh phải mất một lúc mới tìm được.

Bọt sữa tắm trên cánh tay thon dài được gột sạch đi từng chút một, ngoài phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa, rất nhẫn nại. Hứa Tùy vội vã lấy khăn tắm quấn quanh người sau đó đi mở cửa.

Châu Kinh Trạch dựa vào thành cửa, đôi mắt đen ẩn chứa cảm xúc, hai chữ "không vui" hiện rõ trên mặt, anh nhìn cô chằm chằm.

"Anh sao thế?" Hứa Tùy ngước mắt nhìn anh.

Châu Kinh Trạch đưa di động của Hứa Tùy tới trước mặt cô, anh liếm môi: "Em giải thích đi?"

Hứa Tùy nhận lấy di động, trên màn hình hiển thị thông báo có hai cuộc gọi nhỡ của Châu Kinh Trạch, mà tên hiển thị là: ZJZ.

Phút chốc cô liền hiểu ra vì sao Châu Kinh Trạch lại giận dỗi, có điều nỗi khổ tâm của người con gái phức tạp như vậy có giải thích thì cũng sợ anh sẽ không hiểu.

Hứa Tùy hít sâu một hơi, một tay giữ chặt khăn tắm trước ngực, cô ngoan ngoãn nói: "Bây giờ em sẽ đổi."

Khe cửa mở to, hơi nóng tản ra từng chút một, Hứa Tùy co rụt vai lại theo bản năng, ngón tay cô có nước, dính trên màn hình mấy lần đều không gõ được đúng chữ.

Châu Kinh Trạch dựa vào cửa nhìn cô, cô vừa tắm xong, toàn thân toát lên màu hồng phấn, mềm mịn như thể quả vải được bóc sạch vỏ, xương quai xanh trước ngực giống hệt vầng trăng lưỡi liềm.

Cô đang suy nghĩ xem nên đổi biệt hiểu gì cho Châu Kinh Trạch, trong mắt hiện rõ sự xoắn xuýt, đôi môi căng mọng khẽ mở, cắn nhẹ vào đầu ngón tay.

"Sầm" một tiếng, Châu Kinh Trạch chen vào trong, chặn lại tầm nhìn của cô, anh giơ tay tháo khăn tắm trên người cô ra, đôi mắt đen tuyền cuộn trào cảm xúc, yết hầu khẽ chuyển động:

"Em cứ từ từ nghĩ."

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, sương mù bủa vây, Hứa Tùy chỉ cảm thấy đau đớn, cảm giác ma sát truyền đến, nơi xương sườn nhói lên từng cơn, hệt như bị một đàn kiến châm chích, vừa đau vừa mang theo khoái cảm, không gian nhỏ hẹp, cô cảm thấy vô cùng nóng nực.

Vòi hoa sen vẫn chưa tắt, nước hắt hết lên trên gương treo tường, chầm chậm nhỏ xuống dưới, xung quanh ngập tràn sương mù.

Lông mi Châu Kinh Trạch dính mồ hôi, anh khàn giọng nói: "Chậc, phim mới xem được một phần ba, vốn dĩ muốn cùng em xem hết."

"Bây giờ xem ra không có cơ hội rồi." Châu Kinh Trạch nhướng mày, cười khẽ.

Hứa Tùy cắn môi không lên tiếng, mắt ngấn nước, Châu Kinh Trạch vẫn thong thả lấy di động trên bồn rửa mặt đưa cho cô: "Em bảo nên đổi thành gì đây?"

Hứa Tùy hết cách, cô đỏ mặt, ấp úng nói: "Bạn... bạn trai."

Hứa Tùy bị anh nhìn chằm chằm bắt cô phải đổi ngay tại chỗ, song cô cầm di động không vững, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đỡ lấy tay cô, ngón tay vân vê khớp xương của cô, dạy cô gõ chữ.

Không biết có phải anh cố ý hay không, Hứa Tùy chỉ cảm thấy bản thân chẳng có chút sức lực nào, khoảnh khắc ấy, vừa khéo có nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, vừa nóng vừa tê dại, cô gõ ra hai chữ:

Ông xã.

Cuối cùng Hứa Tùy suýt chút nữa ngất lịm trong nhà vệ sinh.

Hôm sau, Hứa Tùy ngủ tận đến trưa mới tỉnh dậy, bên cạnh không một bóng người. Kratos Đại Nhân nằm bò bên chân giường tắm nắng, 1017 thì nhảy nhót ở trên giường, nó với lấy tóc cô cắn lấy cắn để.

Hứa Tùy giải cứu mái tóc của mình khỏi miệng mèo mập, cô mặc áo khoác rồi rời giường. Châu Kinh Trạch có mua bữa sáng cho cô, anh để lại một tờ giấy nhớ nói rằng mình có việc nên đi ra ngoài.

Sau khi ăn sáng, di động đặt trên bàn ăn của Hứa Tùy đổ chuông, cô chạy ra ngoài sân mở cửa, ký nhận một kiện hàng quốc tế.

Hứa Tùy cẩn thận ôm kiện hàng đi vào nhà, cô lên thẳng tầng hai, do dự chốc lát rồi bước vào gian phòng ở tít trong cùng của góc ngoặt, đặt đồ vào đó, rồi lại dọn dẹp phòng ốc, xong xuôi cô ở rịt trong phòng cả buổi chiều để bài trí.

Tám giờ tối, Châu Kinh Trạch về nhà vào đúng giờ cho mèo ăn, anh mở cửa, nhìn thấy Hứa Tùy đang ngồi dưới thảm dựa lưng vào xô pha đọc sách.

Hứa Tùy ngước mặt khỏi quyển sách, sau khi nhìn rõ người nọ, đôi mắt cô sáng ngời: "Anh về rồi hả?"

"Ừm, anh về cho mèo ăn." Châu Kinh Trạch cười khẽ, anh để đồ ăn tới trước mặt cô.

Hứa Tùy buông sách xuống thò người qua, khuỷu tay chống trên bàn mở túi bóng, cô phát hiện bên cạnh còn có một chiếc bánh kem red velvet, má lúm lập tức xuất hiện:

"Á, sao anh lại mua bánh kem thế?"

Châu Kinh Trạch ngồi xuống xô pha, đưa thìa cho cô: "Anh thấy bên đường có rất nhiều người đứng xếp hàng, trông cũng không đến nỗi."

Hứa Tùy xúc một miếng bánh kem, hai má phúng phính, cô như nhớ ra gì đó: "À đúng rồi, hình như máy chơi game hỏng rồi thì phải."

Châu Kinh Trạch bỏ di động qua một bên, anh bước tới tủ đựng đồ, mở máy, ấn ấn gõ gõ, xoay nút bấm, anh nói: "Anh lên tầng lấy hộp dụng cụ."

Hứa Tùy gật gật đầu, tiếp tục ăn bánh kem, trên tầng vẫn mãi không có động tĩnh gì, năm phút sau cô mới phản ứng lại, lập tức lao lên trên tầng.

Hứa Tùy hớt hải chạy lên, giữa chừng còn suýt bị ngã, cô đẩy cánh cửa gian phòng cuối cùng ra, nhìn thấy Châu Kinh Trạch đặt hộp dụng cụ ở dưới chân, anh đang nhìn chằm chằm vào thứ đồ lập thể ở trước mắt.

Cô ôm ngực thở phào một hơi, may quá, anh vẫn chưa bóc ra, bức màn phía sau cũng chưa vén.

"Đây là gì? Quà sinh nhật của anh à?" Châu Kinh Trạch nhìn cô.

Hứa Tùy lắc đầu, giả vờ thản nhiên: "Không phải, đó là kiện hàng chuyển phát nhanh của em."

Châu Kinh Trạch như cười như không nhìn cô, thanh âm trầm thấp: "Bóc đi, anh muốn xem."

Hứa Tùy chạm phải ánh mắt của Châu Kinh Trạch, kéo dài khoảng ba phút thì cô quyết định đầu hàng, cũng đều tại gói quà to quá, dễ bại lộ, vẫn còn một tuần nữa mới đến sinh nhật của anh.

Hứa Tùy phồng má: "Thôi được, nhưng anh phải nhắm mắt. Đợi tới sinh nhật của anh em vẫn còn một món quà nữa tặng cho anh."

"Được." Châu Kinh Trạch nói.

Châu Kinh Trạch nhắm mắt, bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt, sau đó nghe thấy tiếng Hứa Tùy bóc hộp giấy, một lúc sau, đột nhiên "bụp" một tiếng, đèn vụt tắt, xung quanh rơi vào bóng tối.

"Anh có thể mở mắt rồi." Hứa Tùy kéo ống tay áo anh, thanh âm dịu dàng.

Châu Kinh Trạch cảm giác bản thân như phải đợi cả thế kỷ, anh mở mắt, trên mặt vẫn còn nụ cười bắng nhắng, khi đang định hỏi có phải cô muốn cầu hôn anh hay không mà chậm chạp quá vậy, thì ánh mắt anh khẽ quét sang bên cạnh, nụ cười trên môi cứng đờ, không nói ra được lời nào.

Đằng trước có một chiếc đèn led sunset halo mandalaki đang bật sáng, ánh sáng màu vàng cam chiếu lên trên bức tường trắng, hệt như một quả cam to bự, chiếu sáng từng bức ảnh ở trên tường.

Những bức ảnh này đến cả anh cũng không còn nhớ rõ nữa, cũng chẳng biết Hứa Tùy đã nhẫn nại thế nào để tìm được chúng ở các trang mạng xã hội của anh, có những bức nhìn như tìm được ở trang web chính thức, trông hơi mờ.

Bức ảnh chụp chung với giáo viên và bạn học khi lần đầu tiên tham dự cuộc thi bóng bàn giành được quán quân, hay lần đầu tiên tham gia kỳ thi Olympic Toán giành được vị trí thứ nhất. Còn nữa, bức ảnh lưu niệm ở cầu nhảy bungee Navajo của Mỹ vào năm anh mười sáu tuổi. Năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên đại diện cho nhà hát lớn biểu diễn ở hội trường trung tâm của nước ngoài.

Một chiếc máy bay mô hình nhỏ ở chính giữa bức tường hoàng hôn – Máy bay G-58017.

Đó là chiếc máy bay Châu Kinh Trạch đã thi đấu với Cao Dương, cũng chính là lần bay thuận lợi đầu tiên trong cuộc đời của anh.

Năm ngoái khi anh lái xe đưa Hứa Tùy đến ga tàu cao tốc, cô hỏi: "Cậu thường làm những gì vào kỳ nghỉ vậy?"

Châu Kinh Trạch lái xe, ngữ khí không hề kiêng dè: "Trượt tuyết, nhảy bungee, đua xe, cái gì kích thích thì sẽ chơi cái đó."

"Nhưng những thứ này không phải đều rất nguy hiểm sao?"

"Bởi vì mình không quan tâm, chẳng có ai bận lòng nên chỉ có thể phung phí thời gian, ngẫm nghĩ nếu có một ngày chết trên đại lộ hoàng thôn thì cũng coi như đáng rồi." Câu nói này của Châu Kinh Trạch nửa thật nửa giả.

Trên bức tường treo đầy ảnh này đã ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp đầy ý nghĩa trong cuộc đời của Châu Kinh Trạch, đặc biệt là mô hình máy bay nhỏ ở chính giữa, Hứa Tùy dùng cách thức của riêng mình nói với anh rằng, cuộc đời của anh không hề sống phung phí, con đường phía trước mới chỉ vừa bắt đầu.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Châu Kinh Trạch." Hứa Tùy nói khẽ.

Châu Kinh Trạch ngập ngừng không biết nên nói gì, anh nhìn cô cười, ngữ khí chậm rãi: "Đột nhiên rất muốn ở bên em đến già."

Sao lại có cô gái ngốc nghếch vậy chứ, khoảng thời gian trước cô học hành vất vả chuẩn bị cho kỳ thi giành được giải nhất để có tiền thưởng mua quà cho anh, cô dồn hết tâm sức chuẩn bị, chỉ muốn mang thứ tốt nhất đến trước mặt anh.

Hứa Tùy đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, cô lặng lẽ nắm lấy ngón tay anh, Châu Kinh Trạch vòng tay nắm chặt lấy tay cô, sức lực rất lớn, như thể đang giữ chặt lấy thứ gì đó.

Mong anh bình an hạnh phúc, kiêu hãnh tự hào.

Sinh nhật vui vẻ nhé, người em yêu thương nhất.

~Hết chương 49~