Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 12: Nên tin không..?!



Phong đánh xe ra khỏi hội trường không lâu thì nhận được một cuộc điện thoại từ Nhã. Cho xe dừng bên một vệ đường, đang chắc mẩm trong đầu là lại tiếp tục hành trình thì Nhã đã đánh gãy suy nghĩ đó của Phong.

"Phong, cô đang đến đâu rồi?"

"Đang định sẽ đi tiếp đến thành phố."_Phong ngán ngẩm trả lời, vấn đề là tại sao Chi lại dặn mình phải khai báo cho cô nàng này chi vậy? Phiền quá đi.

"Thôi khỏi đi a, cũng đêm rồi, hai người không phải cũng nên nghỉ một chút sao??"_Nhã bên kia miệng lưỡi dẻo quẹo liến thoắng nói liên tục trong khi Hạnh đang lên sân khấu kết thúc bữa tiệc tùng đã xong việc này.

"Biết nghỉ ở đâu bây giờ?"_Phong cho xe hơi thắng lại chạy từ từ_"Chi ngủ rồi, vả lại nếu thuê chỗ ở thì tôi thấy không nhất thiết."

"Đương nhiên có chỗ nên tôi mới bảo cô ở lại, đồ ngốc!"_Nhã mắng một câu_"Chi ở Đà Nẵng cũng có một căn biệt thự để ở đó, đánh xe tới đó đi, để tôi cho địa chỉ! Cô dạo này học đâu cái cách trả lời cộc lốc vậy hả?!"_(chị dư biết người ta bị ai nhiễm mà:3)

"Haiz...Được rồi tôi xin lỗi ok chưa,"_Phong xoa xoa tóc, sao tự nhiên khó chịu dữ dội, đầu óc cứ lâng lâng_"Nhưng sao cứ nhất thiết phải vào nghỉ trong này, nếu đi hết đêm nay ngày mai là có thể về đến nơi rồi..."

"Ngốc ạ, Chi có ý đồ của cô ấy, đừng nói nhiều, lái xe đi!!!"_Nhã càm ràm rồi cúp máy, cái tên Phong Phong này không hổ danh là học việc của Lý họa sĩ, đến cách ăn nói cũng sắp giống rồi đấy. Phong cũng bực bội gác máy, đúng là bạn thân, sai khiến cũng y chang nhau.

Cầm điện thoại cúp máy của Phong rồi Nhã lại bấm số gọi khác, trong tâm thầm nghĩ không biết Uyển Chi tại sao lúc nãy lại dặn mình kêu Phong làm như vậy, rốt cục sắp có ý đồ gì nữa rồi?

Nghĩ chưa thông thì điện thoại đã thông qua đầu dây bên được gọi, một giọng nam trầm bắt máy_"Alô, Lý tổng đây"

"Lý tổng, con là Xuân Nhã đây a!"

Trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi, ánh đèn, phục vụ, toát lên vẻ sang trọng nhưng cũng bài trí không quá xa xỉ, rượu trong ly trên bàn làm việc của chủ nhân hơi gợn sóng. Một người vệ sĩ mặc áo đen huyền đứng bất động như pho tượng, anh ta được thuê chỉ để bảo vệ chứ không phải để lên tiếng, nhất là vào lúc thân chủ đang có cuộc điện thoại như thế này.

Lý Phong Thuần cầm ly rượu lên đánh giá một chút rồi nhấp, hương vị cay the luôn làm ông phải hít hà, thỏa mãn, ông đáp lại vào ống nghe.

"Vậy sao, vậy con đã thông báo hết cho con bé ngỗ ngược nhà ta những việc ta làm rồi hở?"

Bên kia ống nghe, Nhã bịt một đầu điện thoại lại vì tiếng ồn cứ phát ra từ buổi tiệc, ngần ngừ chút rồi cũng đáp.

"Đã làm như bác dặn rồi, Lý tổng."

"Haha, tốt, đã vất vả rồi.."_ông ấy đối với Nhã ngoài quan hệ công ty còn là quan hệ quen biết từ lâu vì Nhã chơi thân với Chi, thấy không có việc gì để nói nữa, ổng rào luôn_"Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi nghe, ta chừng nào cần sẽ lại gọi tiếp..."

"A,.. vâng.."_Nhã luýnh quýnh một chút, cũng thuận lời cúp máy. Tâm hơi dao động dù cho rằng việc chơi trò giúp đỡ hai mang này là cần thiết, dù là hơi qua mặt bạn thân của mình một chút, nhưng xem ra mọi chuyện đều đang đi đúng hướng. Nhất là cái đám muốn bám đuôi Chi của Lý tổng, do Nhã can thiệp, cũng đã bị tan tác theo những cách mà cô cũng thấy kì bí.

Đang lúc Nhã bối rối im lặng, một âm thanh truyền tới đánh gãy suy nghĩ của cô.

'Cốc cốc....'

Giật mình nên vội quay qua, tay vừa cúp ống nghe hơi giật giật nhưng mi mắt khi nhìn thấy người trước mặt liền dịu xuống.

"Hạnh Hạnh..."_thanh âm ôn nhu có phần yêu chiều.

Hạnh dựa nửa người vào cửa, ánh mắt không lời người Xuân Nhã dù chỉ là dư quang, đôi đồng tử trong cặp con ngươi có phần thanh mảnh ngự trên khuôn mặt xinh đẹp kia khẽ giãn ra bởi thanh âm ôn nhu nãy. Mỉm cười.

"Cục cưng, em lại đang suy nghĩ gì vậy.."_lời nói cùng bước đi rất khớp nhau, chẳng chốc là Nhã đã bị Hạnh ôm trong vòng tay, cần cổ bị mặt người kia hít hà phà hơi có phần ngứa ngứa. Hạnh lúc này quấn Nhã như con bạch tuộc.

"Hạnh à... em không biết mình làm vậy đã chính xác chưa..."_Không để những quấn quýt của người yêu thuyên giảm lo nghĩ của mình, cũng không muốn giấu giếm, Nhã dựa người ra sức nặng của người phía sau.

"Em lo lắng?"_Hạnh hơi dừng động tác_"Lý tổng hay Lý họa sĩ?"_Đối với loại chuyện này Hạnh từ lâu đã được Nhã chia sẻ cho.

"...Em cũng không chắc"_Nhã ngập ngừng_"Chuyện vừa rồi em thấy thì Uyển Chi có vẻ tiến triển rất tốt, nhưng mà, điều này đối với cha cô ấy thì quan hệ cha con của họ..."

"Ừm...."_Hạnh vẫn vô sỉ ôm người thương dù đây là căn phòng trong hội trường khóa cửa_"Chị vừa rồi cũng nhận được các nguồn tin đặc biệt..."_Hạnh lấp lửng_"Sao chúng ta không đem trò chơi này trở thành một bài tính cho tương lai nhỉ.."

"Ý chị là gì?"

"Em vẫn ngốc như vậy.."_Hạnh rút từ tay áo ra một bộ bài, so với bài Tây thì nó có phần dài hơn, vừa tay hơn chút. Đôi tay thon ngọc kia nhanh chóng xáo lên những quân bài đang yên tĩnh.

"Hạnh, đây không phải lúc để đùa."

"Ai nói em là chị đùa, rút một lá ra đi nào.."

Nhã tuy không tin tưởng lắm cũng không làm trái lời, tay phải rút đại một tấm trong bộ bài mà Hạnh chìa ra. Hạnh ung dung cười với khuôn mặt không mấy vui vẻ của Nhã kia, nhàn hạ thu cái bộ bài còn lại rồi xáo tiếp.

"Em biết đấy, lá bài em vừa rút chính là lá đại diện cho việc làm của Lý tổng..."

Tay Nhã hơi giật, cô lật ngửa lá bài lên, nhìn tấm hình khó hiểu bên trong, một bên là bầu trời, một bên là đêm đen, ở giữa là phàm nhân bị chi phối, ân, thú thực nhìn chả hiểu gì.

"Còn chị..."_Hạnh xếp bài theo tuần tự thuật học, xong cũng giở một lá_"Tấm này không phải là của Lý họa sĩ, mà là một người khá quan trọng..."_Hạnh cười mỉm, đặt hai con bài áp sát nhau_"Và nếu số phần trăm này mà khớp thì suy đoán của chị không sai... hai người đó, nhất định một lúc phải chạm mặt nhau..."

Hạnh lại đặt chính giữa hai lá bài một quân xúc xắc khi điện thoại trong túi mới reo chuông.

"Oppsss... Họ đã gặp nhau mất rồi.."

(Riết rồi tat thấy trong văn của tat nữ nào cũng kì quái)

Hạnh cười khá thỏa mãn trong khi Nhã vừa ngợ ra một điều đã từng quên với người yêu của mình, người này trên thương trường chính là quân sư tính toán... mà không lẽ_nhìn các lá bài đang được xếp lên_lại là nhờ những thứ này?

Tâm linh tương thông, Lý tổng đang nhàn nhã thưởng rượu trong thư phòng liền có một người vệ sĩ chạy vào thông báo_"Lý tổng, có người muốn gặp ngài!"

"Từ chối đi"_cặp mắt lạnh như loài sói tuyết của ông ấy ánh lên tinh quang_"Không thấy ta đang bận sao"

"Ng-người đó nói là phải nói lại với ngài rằng đó là người của Phượng Hoàng..."

Tuy không mấy động tĩnh nhưng người vệ sĩ đứng kế bàn làm việc của Lý tổng nhìn thấy, ly rượu trên tay ông ta có chút động. Lý Phong Thuần nhìn đồng hồ, cũng chưa hẳn đã trễ, tám giờ tối, suy nghĩ rồi lại đưa ly rượu trên tay lên_"Bảo ông ấy ra phòng khách đợi ta.."_nói rồi cũng đứng dậy chỉnh chu trang phục.

"Vâng!!"_người vệ sĩ liền nhanh chóng lui ra.

"Lại chuyện gì nữa đây."_Lý tổng quăng lại trên bàn một xấp hình ông vừa coi xong, là hình của Uyển Chi, Hải Phong trong bữa tiệc vừa bế mạc tại hội trường ở Đà Nẵng, không lâu sau máy fax nhà ông đã nhận được điện tín còn máy tính thì không ngừng nhả hình.

Trong lúc thân chủ ra tiếp khách, một cô hầu ở lại dọn dẹp cho ông ta xấp hình này, biểu tình khuôn mặt ông ấy khi coi hình chẳng rõ rệt là mấy..

"Yo, nhóc ~"

Mặt bác Thuần có thêm mấy các hắc tuyến =___________=!!!!!!!! không sai, kẻ đứng đầu của Phượng Hoàng bang khét tiếng đang đứng trước mặt bác ấy đây. Nhưng tại sao giờ này rồi lại muốn gặp mặt? Mà cái tật ai trẻ hơn cũng nhóc này của bác ấy không nể mặt ai cả.

"Bố già, đã trễ thế này.."

"Ngốc tử, chơi với lão mấy ván cờ đi!"

Không quan tâm câu hỏi của Lý tổng, cách thoái thoát y như Uyển Chi (ông cháu có khác), mắt ông ấy nếu trừng lên sẽ toát ra sát khí khá đáng sợ, nên nếu an bình như này nghĩa là đang vui đó.

Ông lão vừa tới này không cần biết nhiều lắm, búng ngón tay, thế là tên vệ sĩ theo sau bày ra một bàn cờ Vua, mắt ông ấy vẫn như cũ híp lịt, miệng cười cười. Cũng không có nguyên do gì để từ chối, giơ tay ra hiệu cho cận sĩ rằng ổn cả, rồi Lý tổng cũng thi lễ ngồi xuống, cầm lấy bộ quân đen mà lão bản Phượng Hoàng đưa.

Bộ bàn cờ trải ra lạch cạch, xếp quân cờ lên, rồi hai vị tướng của hai bên bắt đầu vào trận.

...

"Hạnh à, chị đang làm gì nữa vậy?"_Nhã tò mò nhìn Hạnh tay không ngừng xào bài xong lại cầm sổ ghi ghi chép chép.

"Chị đang tính toán việc họ sẽ làm..."_Hạnh lấp lửng, tay hí hoáy viết rồi khoanh tròn tùm lum tùm la. Nhã đọc không hiểu gì cả, Lý tổng 68 %/32 % rồi cái gì PHb là 79%/21%...

"Dựa vào các lá bài này thì chắc chắn giữa họ phải muốn giải quyết chung một vấn đề đồng nhất"_Hạnh vuốt tay lên phần "đêm đen" có trong cả hai lá bài.

"Theo như tổ sát tình báo của chị thì hai 'cha con' họ đã gặp nhau rồi, dựa theo quan hệ và tính cách thì cuộc thương lượng này 68% Lý tổng sẽ có những suy nghĩ bị thuyết phục, 32% muốn làm theo cách cũ còn bên người kia, 79% muốn hòa giải nói chuyện, 21% sẽ động tay chân..."

"Khoan đã.. khoan, tại sao chị lại biết được quan hệ của người còn lại đối với Lý gia? Chị có qua lại với thế giới ngầm???"_Nhã ngạc nhiên nhìn Hạnh, chưa bao giờ được nghe kể về việc này.

"... Phải"_Hạnh nghỉ tay, ngước nhìn Nhã_"Nói cách khác.. chị với Phượng Hoàng bang có ân tình với nhau..."_đây rõ ràng là mối quan hệ bí mật, nhưng Hạnh nhận ra là nên cho Nhã biết chút đỉnh. Thế nên cô tiếp.

"Trước đây..."

Trước đây trong một cuộc giao dịch thất bại, Hoắc tổng phải vay mượn tiền của bang chủ hắc đạo này, đối với ông ta mà nói cho vay lãi rất cao, nhưng qua nhiều tính toán cùng mức vị chi trên thương trường thì vị quân sư kinh doanh dòng họ Hoắc cũng lấy lại được cả vốn lẫn lời không sót một xu lẻ nào.

Hơn nữa sau vụ đó cô cũng đã suy nghĩ kĩ, cố tình giúp đỡ cho Phượng Hoàng bang theo nghi thức trả ơn, nhưng vấn đề là từ đó hai bên nảy ra ân tình trở thành đồng đội tốt, bên công ty của Hoắc tổng sẽ giúp cho Phượng Hoàng trong ánh sáng như tiền bạc công sức, đổi lại, những định luật ngầm của Phượng Hoàng bang sẽ nâng đỡ cho những hợp đồng Hoắc tổng muốn có.

Đó cũng là lí do mà Phượng Hoàng bang luôn hướng cho công ty của Hoắc gia giao dịch với Lý gia, cũng dễ bề tạo nên cuộc gặp gỡ của Hạnh cùng Nhã (cặp này cannon từ đầu, sướng phết). Đó càng là lí do để Hạnh không có cách nào buông bỏ con hỏa điểu (chim lửa - ý chỉ Phượng Hoàng) trong bóng đêm ấy.

Hạnh thở dài, xoa xoa đầu Nhã_"Đúng là Trái đất tròn, người tôi hay giúp đỡ lại là ông già của Uyển Chi bạn em, cũng là người em muốn giúp đỡ.."

"ra vậy..."_Nhã trầm ngâm, _"vật là không chỉ em làm việc hai mang nhỉ.."

"Em nghĩ nhiều làm gì?"_Hạnh cưng chiều cốc đầu Nhã một cái, tay còn lại khoanh tròn trên giấy._"Với xác suất thế này, Lý tổng sẽ bị thuyết phục bởi bố già nhà đó, không nói trước quyết định đó cũng là do Chi muốn ông ấy phải cắt hết đuôi hộ không phải sao..."

Nhã bắt đầu thấy rối_"Sao chuyện của Chi chị cũng biết nữa?"

"Chi nhờ bố già, ông ấy lại qua nhờ chị, phần tiền chu cấp trong tài khoản của Chi không biến mất chính là do chị can thiệp, ông ta chỉ chặn được bọn tay sai thôi. Thế nên chị mới đề nghị ông ta phải qua 'giao dịch nói chuyện' với lão non đầu Lý tổng. Nói chung em cứ yên tâm đi, lo lắng của em sắp được giải quyết rồi"

Lo lắng của Nhã tức là phải chu toàn, làm sao để vừa cho Lý tổng không càn phá Uyển CHi nữa trong lúc đó muốn Uyển Chi phải tìm lại những gì đã mất của mình.

"Vâng ~"_Nhã đáp gọn_"Vậy khi chị bày cái đám này ra..."

"Đương nhiên muốn nhờ bộ bài bói hộ coi có thành công hay không?"

"Kết quả?"

"Như mong đợi...."_Hạnh phủi phủi tay_"Nhưng mà.. "

Hạnh khoanh lại cái tên Hải Phong vừa viết, cùng lá bài vừa lật được cho người này_"Cô gái này... chị không thể đoán trước được..."_lá bài không cho ra một kết quả mỹ mãn, thậm chí đó là một lá màu đen thẫm chứa hình dải ngân hà và một biển bờ ban đêm có một chú cua con?

Với ý nghĩa mà nói thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả, hoặc là Hạnh không hiểu được. Bạch Hải Phong không có thật? Hay là bộ bài này không thể áp lên thể người đi ra từ một thế giới khác? Đây là lá "trống rỗng" trong bộ bài.

So với việc đó, những việc Uyển Chi muốn làm tiếp theo như đã tỏ kiểu sao ban đêm.

"..."_Nhã nhìn đôi mắt ưu lo của Hạnh, trong đôi mắt ấy có rất nhiều cảm xúc, hẳn là cảnh giác, lo lắng hoặc chán ghét. Trong ánh đèn sáng, đôi mắt ấy long lanh chớp nháy rất đẹp, màu sáng nổi lên trên màu xanh thuần túy đó luôn làm Nhã ngẩn người vì say mê....

Nhưng màu trắng đấy cũng giống những nước cờ trắng ngày càng làm chủ thế cờ trên bàn cờ của hai ông tướng cha vợ con rể nhà Lý gia.

"Lại ăn rồi nha"_lão già đầu hơn cầm con mã trắng phi ngã con xe đen đang trùng trực để bắt con tốt trắng mà lộ ra sơ hở của Phong Thuần._"Ngay cả trên bàn cờ hay trên chiến trận, rõ là quân của ta có lợi thế hơn nhiều.

Từ nãy đến giờ hai bên đều chỉ im lặng phượt cờ, không mảy may nói chuyện, nhiều lắm chỉ là tiếng cười của lão bản ra thành tiếng, còn Lý tồng hầu như đều nhịn ngang, đến mức chịu không nổi nữa.

"Bố già, nói vậy là không hay đâu đấy"_Không kiêng nể xưng hô, Phong Thuần ông ta cầm con tốt dịch lên một nước, chỉ còn một nước nữa sẽ ăn được qua bờ bên kia.

"Ý ta nói là, sao cậu không bỏ cuộc đi nhỉ?"_lão bản không dễ để kẻ khác bày trò như vậy, xê dịch con hậu trắng qua đá con tốt đen ra ngoài_"Bao nhiêu tay chân cậu phái đi, tôi đã triệt tiêu cả rồi.."

"Thật là.."_dịch một con tốt ra ngoài biên, ánh mắt Lý tổng đanh lại_"Con bé đó dù gì cũng là con của con, ít ra là con đang dạy dỗ nó.

"Ta thì khác..."_lão già cầm con phá nhích qua, chiếu thẳng tướng của phe đen_"Con nhóc đó dù gì cũng là cháu ta, giúp đỡ nó cũng là quyền hạn ta được chạm tới..."

"Vậy đây rõ ràng không chỉ là một ván cờ..."_Mắt Lý tổng ánh lên sát khí_"Coi bữa giờ còn nghĩ không biết vì sao vệ sĩ luôn gặp toàn những chuyện ngẫu nhiên như thế khi đi tìm kiếm chúng..."

"Phải đấy, vì con bé đã nhanh hơn bọn não tôm đấy một bước. Ngươi không thể coi thường dòng máu của gia phả đang chảy trong người nó được chứ nhỉ?"_Lão bản hai mắt cũng không híp chỉ như một hiện diện của nụ cười nữa, sát khí tỏa ra khắp căn phòng, ông ấy cầm lấy con tướng bên đen cất ra ngoài.

"Mục đích của ta hôm nay chính là muốn giở với con một yêu cầu."

"Ngài nói xem?"_Lý tổng hất mọi quân đen nằm rạp xuống.

"Hãy dừng việc tìm kiếm con bé lại, cho nó muốn làm gì thì làm đi."_Lão bản cầm một điếu xì gà lên miệng rồi thổi ra khói_"Nó cũng có tự do, con đã ép nó đủ rồi."

Ai cũng biết con bé đó chính là Uyển Chi.

"Không thể được"_Lý tổng hất tay_"Nó là người kế thừa của Lý gia."

"Chỉ vì thế mà muốn tước đoạt hết những đặc quyền nó có thể có, kể cả tình yêu, thì cũng quá lắm đấy!!"_lão già nổi giận, rút điếu xì gà ra dí tàn thuốc xuống bàn cờ_"Những điều ngươi làm đều một lúc sẽ có cái giá trả lại cho ngươi thôi Phong Thuần ạ"_nói câu này lão chợt nhớ đến cái tên Hải Phong hay Phong Phong gì đó.

"Cũng không cần ai quản."_Lý Tổng ra hiệu cho người dọn bàn cờ, đồng thời cầm lấy ly rượu tên cận sĩ đưa.

"..."_"Thôi được..."_ông ta châm chước_"Vậy sao hai ta không giải quyết trong êm thấm một chút.. là cá cược đi nhỉ?"

"Điều kiện là gì?"

"Nếu con gái của người, cũng là cháu gái của ta, có thể tìm lại được cảm xúc mà nó muốn, ta sẽ thắng, bù lại, nếu đứa trẻ đó thất bại, ta sẽ tùy ý ngươi muốn dạy dỗ con cái ra sao cũng được, không đụng tay nữa."

Ly rượu trên tay Lý tổng đặt mạnh xuống đất_"Nhảm nhí..."

"Đã chấp nhận đặt cược rồi, không được thất lễ."_lão già cầm con tốt bỏ vào ly rượu của Lý tổng_"Trong suốt thời gian đó, không cho phép ngươi hay người của ngươi dùng bất cứ cách gì để tác động vào, nếu không Phượng Hoàng bang bọn ta sẽ triệt thủ thẳng tay."

"Ngài có lý do gì để chắc chắn mình thắng chứ?"_Lý tổng thở dài.

"Con nhóc đang đi chung với Uyển Chi đó"_lão già lại trở về trạng thái cười cợt, những vết sẹo trên mặt lão giãn ra_"Ta tin nó nhiều hơn là tin vào ngươi, nhóc ạ"

Lao bảo của hỏa điểu nhớ lại Phong Phong và cách nói chuyện của cô nàng, cũng nhớ lại những trao đổi bí mật của họ trong khi Chi đang ngồi một góc không để ý khi đang còn trong quán ăn của lão. Có nhiều thứ để chắc chắn hơn là những sự hão huyền trong sự xuất hiện của cô ta.

"Chấp nhận cược"_Trong căn phòng, lời của Lý Phong Thuần lạnh băng, khiến người đối diện trong mắt tràn ngập ý cười.

"Tốt.Thỏa thuận hoàn tất".

Đồng hồ đã điểm đến chín giờ ba mươi ba phút. Cũng là thời gian con xe kêu ùng ục không ngừng của Chi và Phong đến được nơi cần đến sau một tiếng hơn bị lạc đường. Để nó vào gara bằng cách dùng khóa cửa lục được trong túi của Chi.

Xong xuôi chui vô sau xe, tính gọi Chi dậy thì cô ấy vẫn còn rất rất say. Con mèo Mun có vẻ không lạ chỗ, liền nhào ra bỏ biến đi đâu mất. Để lại cho Phong lập cập một mình.

"..."_Đã giúp thì giúp cho trót, Phong bế Chi lên, hơi nặng, để sức nặng của hai khỏa kia dựa vào người mình, rồi lững lững vừa đi vừa huých vào tường bằng cùi trỏ để bật đèn. Phong rất tự hào, khi lên đến được phòng Chi thì đèn trong nhà đều bật sáng trưng cả rồi.._"Uyển Chi.. cô nặng thật.."

Phòng ngủ khá bự, một cái giường king size, bự hơn so với cái ở nhà Chi hôm trước, phòng ốc rất ít đô, chỉ có tủ quần áo, lang cang bên ngoài, cửa sổ, cùng bộ ghế, một bàn vi tính làm việc và giường ngủ, kèm theo luôn một phòng vệ sinh với tất cả thêm đều được trang trí một màu xanh biển tươi dịu.

Cái giường chữ nhật với khăn trải cùng mền đều có hình cá heo cực dễ thương. Phong mới là không nhận ra Uyển Chi lại có mặt khác như này.

Hất thẳng Chi xuống giường một cách mạnh bạo vì người đã không còn sức nâng đỡ, nghe người kia á lên thật tội nghiệp nên lại sợ hãi leo lên giường coi người ta có sao không.

"Ôi chao, sao lại nóng...."

Phong chỉ không ngờ vừa chạm vào người thì Uyển Chi đã nóng như có lửa trong người, mặt còn đỏ, rất đỏ, không ngừng tuôn ra mồ hôi, môi miệng thở gấp gáp.

"Sao thế này..."_Phong bị hù cho hoảng sợ, nãy giờ lo chạy xe không để ý đến người này, giờ thì..

"Phong... Phong Phong..."_ngay lúc Phong sắp kề cả mặt mình xuống để coi xem sao thì tự nhiên Chi thở ra khiến Phong giật nảy. Liền leo lại gần.

"Ơi... t-tôi đây.."

Cả hai thực sự rất gần nhau, cùng với biểu tình kia và bộ váy hở ra hết kia, thật khiến như muốn bức tử dục vọng của người khác, nhưng PHong không thể để ý được vì hắn đang lo sắp chết rồi.

"Ôi cha...!!!"

Phong còn đang là người chống chân đè ở phía trên để không ép sức nặng của mình vào CHi thì giờ tình thế đã đảo lộn, Chi đang xinr mà hai tay mạnh như lực sĩ ôm ngang hông Phong lật ngược khiến cô choáng váng, vốn đầu óc đã bị rượu làm cho hơi nhức đầu lại thêm vị nồng nặc rù quến cùng hương thơm khó cãi của người đang ôm mình khiến Phong như muốn chết đi.

Mắt nhắm mắt mở nhìn lại đã thấy mặt Chi đã đỏ ửng đang bày ra biểu tình mê đắm nhìn mình khong ngừng, miệng cứ thở ra "Phong.. Phong..."

"..."_Mặt Phong nóng hết lên, chẳng lẽ cô ấy say rượu, nãy còn rất tỉnh táo mà, hay là có loại rượu tác dụng chậm nào đó cô ấy đã uống nhiều? Phong không biết đáp trả Chi làm sao, đành là đưa tay ra sau lưng Chi xoa xoa_"Không sao nha, ân, tôi ở đây, ở đây nè..."

"Phong Phong..."_Chi khi say rất giống một chú mèo quấn quít cùng khuôn mặt đỏ lựng rất muốn khi dễ, cọ cọ người Phong không ngừng rồi ôm ấp. Phong bị cọ cho cả người muốn nổi hết da gà nhưng không nỡ buông ra hay đẩy Chi ra một chút nào.

"Ân... a..."_Phong vẫn như cũ duy trì thế dỗ trẻ con với Chi thì điện thoại không ngừng đổ chuông, lòng thầm nghĩ chắc là Nhã đó, thế nên mới quay lại dỗ dỗ Chi_"Chi à, cô buông ra chút được không, tôi phải.. tiếp điện thoại..."

"Kh......ông!!!"_Chi ngân dài chữ không cùng một biểu tình như mèo giành cá_"Tôi với.... hức cái.... điện thoại...... ai.. quan trọng.... hơn hả......????!!!"

"Ơ..."_Phong đứng hình, mặt để ra ba bốn cái hắc tuyến, này này, cô ghen có tổ chức vậy sao, ai đời lại đi ghen với... ờ mà... ghen hả????

Trong khi Phong còn đứng họng thì Chi vẫn thít chặt vòng tay ôm ngang lưng Phong, phà phà cái hơi thở đầy mùi rượu rum lên mặt Phong, Khi nhìn qua càng khiến Phong hoảng hơn_"Chi.. Chi à.. đừng.. đừng khóc,.."_Phong đưa tay lên vuốt nước mắt trên má Chi, người kia lại nghĩ cô ấy muốn đẩy mình ra, bèn la lên rồi khóc nhiều hơn.

Trước mắt Chi người này đã rất mờ nhạt, rất mờ nhạt, đầu óc thì rối mù, CHi như không nhận ra người trước mặt nữa, nhưng giọng nói đó, mùi hương đó, cứ như mở ra cho cô một giác quan cảm nhận khác...

Là... người đó...

Chính vì thế, Chi càng sợ hãi hơn...

"Đừng bỏ tôi... đừng bỏ tôi....."_Chi vẫn như cũ ôm lấy, dụi đầu vào ngực Phong_"Xin.. hãy cho tôi... ôm thế này.. lâu thêm.. chút nữa..."

Không phải khi có rượu vào sẽ mất ý thức đâu, mà là có ý thức nhưng quên đi sĩ diện của mình, quên tất cả, chỉ nhớ độc mỗi thứ duy nhất là điều mình muốn làm thôi, như Chi cũng vậy, cô có nhiều nỗi đau mỗi chôn giấu không muốn bày tỏ, hoặc không dám bày tỏ, giờ được phép la lên tại sao lại không làm, bao nhiêu đau khổ là bấy nhiêu nước mắt của cô ấy..

Phong càng lúc càng hoảng, không hiểu ra những tâm tư này mà chỉ sợ là cô ấy khó chịu trong người, luống cuống không biết là gì nên cho phải, chỉ biết vỗ vỗ lưng thật nhẹ_"Đừng khóc, đừng sợ.. tôi ở đây với cô mà..."

Phong chỉ còn cách cuối là ôm người ta, mà đến lúc đó người ta lại thấy thực nóng, thực khô khan trong cuống họng, đẩy mạnh vai Phong ra, Chi với ánh mắt đầy mê dại cùng đôi môi đỏ hồng không đã nhạt son nhưng đậm vị rượu phảng phất cùng nước mắt lăn trên má, Phong như bị mê luyến, đôi mắt nâu sáng loáng nhìn nữ vương của mình chòng chọc.

"Chi à..."_đưa tay lên đỡ tay Chi khỏi bấu vai mình, nhưng Chi càng bấu mạnh hơn, đôi mắt Chi càng lúc càng gần Phong, cùng đôi môi đó..

".... tôi rất... rất.... y..yêu... cô...."

"Hả...?!!!"

Phong chưa kịp tiêu hóa câu chuyện Chi vừa tóm gọn trong bốn năm chữ kia thì môi đã bị ngậm lấy, mùi rượu xộc thẳng mũi cùng miệng, chui đến cả cay mắt, tay Chi đè tay Phong lên thành giường, hôn mặc sức, môi lưỡi của cả hai va chạm mãnh liệt. . đam mỹ hài

Chi không phải là không biết việc mình đang làm, nhưng coi nó là cách để mình tự thả lỏng bản thân, không muốn gò bó nữa. Nếu chỉ có thể mượn rượu vào lúc này giải tỏa căn cơ phiền sức thì việc gì lại không làm?

Răng trong miệng Phong bị tách ra rồi một dịch thể ngòn ngọt cay cay chát chát nồng nồng tràn vào, sau đó thì thứ nhờn ướt của khoang họng bên này chui vào khoang họng bên kia truy lùng 'con mồi', không cần tìm lâu thì Phong cũng đáp trả, vùng chút sức đè ngược lại, ôm lấy cơ thể Chi hôn ngược lại, hai cái lưỡi xoắn vào nhau nhớp nháp..

Hơi hết oxi, Phong hơi buông môi người kia ra, nhưng vị rượu khó tả đó khiến Phong tiếp tục chinh chiến.

"Ưm... ưm..."_Nhận ra người kia không thể thở nổi nữa Phong mới buông ra, mặt cả hai vẫn còn đỏ vì hành động vừa rồi, tim vẫn không ngừng đập nhanh..

Chi thở hà hà, đôi mắt đầy mê tình, đôi tay lên vuốt môi Phong,..._"Chị có.. yêu... tôi... không"

"Tôi...."_Phong còn không kịp có thời gian trả lời thì tay chân CHi bất giác không còn cảm giác, đổ sập cả người và người Phong_"Chi.. Chi à???!!!"

"Bách... Phong"

Chắc do quá lo lắng, Phong đã không nhận ra cái tên Chi gọi lên so với tên mình có âm tiết khác biệt.. Ôm người kia, hơi hoảng, nhưng đến khi nghe trong không khí tiếng hơi thở đều đều kia, Phong mới hiểu ra,...

Đã ngủ mất rồi.

Đặt Chi nằm lại trên giường thật nhẹ nhàng, Phong hơi thở dài ngồi kế bên, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô rồi di nhẹ bàn tay lên để cảm nhận làn da và ngũ quan đó, cảm giác run run khi bàn tay chạm tới đôi môi hồng nhạt kia.

Con mèo Mun đúng đậm chất quần chúng, nằm bên cửa sổ nhìn hai người.

Phong ôn nhu đôi mắt đầy sủng ái nhìn người trước mặt...

"Yêu ư...."_cũng không biết Phong có nghe nhầm hay nghe đúng, hay do người say sẽ nói lạc giọng, Phong chỉ cười, đôi mắt nâu sẫm càng thêm đậm chất ưu thương_"Tôi có nên tin lời của người say không...?!"

"Rằng tôi cũng yêu em...."

Trong không khí, tiếng vang lên khe khẽ, con mèo Mun giương mắt mèo nhìn hai người trên giường, nó hơi hơi động động đôi tai.

..... Cái điện thoại đổ chuông đã dứt từ lâu...

"Hai tên đáng ghét đó đang làm gì vậy trời!!!"_chị cũng lại đóng vai quần chúng luôn ròi:)))))

Nhã tức tối gập cái điện thoại, bực bội ngắm Hạnh đã ngủ đến thở bong bóng mũi từ lâu. Gập máy, khi nãy gọi hai ba cuộc mà chẳng thèm nghe. Tính báo tin vui rằng thế này thế nọ cũng không thè nghe. Kệ xác luôn.

Thế là trèo lên giường, bắt mền, tắt đèn, quàng tay qua ôm Hoắc tổng, ngủ.

Tối nay nhiều người ngủ ngon nhỉ...

....

.....

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 12

Woa.... nữ vương độc ác cuối cùng cũng chịu lòi vẻ yếu đuối của mình ra rồi!!

Nhưng cách bạn đừng vội so đo thụ công nha:)))))))) nói trước ai nói gì thì nói chứ hai vị này đều là cường công hết được chưa:)))) Nhưng yên tâm cũng có người nằm dưới mà:))))))))

Mọi người cmt và vote nha:)))) Cmt thật mãnh liệt vào cho em tiếp tục hành trình với hai chế này:)))

Thôi hong nói nhảm nữa, bai bai.

_Tatchikuro_