Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 18: Tranh giành



Trong phòng khách không có một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ. Tiểu Giai run rẩy bưng khay tới, đặt cốc nước ấm lên bàn trà rồi rón rén lùi lại.

Bốn người đàn ông ngồi đối diện nhau ở hai bên ghế sofa, một dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai trà trộn vào giữa bọn họ, ngồi cạnh một người đàn ông trong đó.

Những ánh mắt lặng lẽ giao nhau trong không trung, bầu không khí trầm mặc càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu cũng không có người mở miệng nói chuyện.

"Cái đó..." Cô gái ngập ngừng phá vỡ bầu không khí im lặng, giây tiếp theo, cả bốn ánh mắt rơi trên người cô.

Cô chớp chớp đôi mắt vô hồn, như thể cảm nhận được điều gì đó, cả người cô hơi lùi về phía người đàn ông bên trái, giọng nói nhỏ như muỗi, "Mọi người, không phải mọi người muốn ngồi xuống nói chuyện à..."

Tống Lục Bách nhìn từng cử chỉ của cô, sắc mặt càng đen hơn.

"Chắc là tại anh đến đường đột quá, làm phiền mọi người, không ai chào đón anh cũng đúng thôi." Người đàn ông bên cạnh cô gái nhẹ nhàng nói, lúc nói chuyện khóe môi khẽ nhếch lên, biểu cảm trên mặt như cười như không.

Nghe vậy, vẻ áy náy và lo lắng hiện rõ trên mặt Yểu Yểu, "Anh trai..."

Xưng hô này khiến ánh mắt Tống Lục Bách khẽ nhúc nhích, một lúc sau anh mới ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, người kia cũng cùng lúc nhìn anh, nụ cười trên khóe môi rất khách sáo, nhưng biểu cảm trong đôi mắt không hề khiêm nhường một chút nào.

Bốn mắt nhìn nhau, cuồn cuộn sóng ngầm.

"Cạch" một tiếng, chiếc cốc thủy tinh được đặt lại lên bàn trà, thế giằng co bỗng nhiên bị phá vỡ.

"Tôi về đây là vì Yểu Yểu, không phải để ngồi không tốn thời gian." Tống Lịch Kiêu cười lạnh, trong giọng nói như có mùi thuốc súng, "Vào thẳng vấn đề đi."

"Tôi vừa nói rõ rồi, tôi đến đây để đưa Yểu Yểu đi."

"Bây giờ con bé đang ở nhà họ Tống." Tống Duyên Từ có "ý tốt" nhắc nhở.

"Tôi và ba mẹ rất cảm ơn nhà họ Tống đã chăm sóc mấy ngày nay, sau này nếu hai nhà có hợp tác hoặc cần nhà họ Chân giúp đỡ thì cứ thoải mái nói."

"Hình như cậu Chân vẫn chưa hiểu ý của chúng tôi." Ánh mắt Tống Lục Bách như phóng ra dao, "Cậu cứ mang người đi như thế thì không hay lắm."

Vẻ lạnh lùng khách sáo đó như được che đậy bằng một lớp giấy mỏng manh.

Chân Tuân cười, "Sao lại không hay? Tôi là anh họ của con bé, về mặt pháp lý mà nói, tôi và con bé có quan hệ huyết thống, là anh trai ruột của con bé."

Vừa dứt lời, sắc mặt của ba người đàn ông còn lại đều xấu đi.

Dù có miễn cưỡng, bọn họ cũng phải thừa nhận rằng Chân Tuân nói đúng. Mặc dù cô gái nhỏ gọi bọn họ là anh trai, nhưng đó chỉ là cách xưng hô mà thôi.

"Lúc cô bé cần người thân ở bên cạnh nhất thì cậu ở đâu?" Tống Lục Bách lạnh lùng nói.

"Anh Lục Bách!" Chân Yểu vội vàng bênh vực người anh họ này, "Mọi người hiểu lầm rồi, anh ấy không bỏ em lại, anh ấy có về nước sau vụ tai nạn giao thông, nhưng người nhà anh ấy nhập cư ở nước ngoài, sức khỏe của chú thím không tốt nên không đi đường xa được, nên thỉnh thoảng bọn em mới liên lạc với nhau qua điện thoại."

"Tình hình đúng như lời Yểu Yểu nói, hôm xảy ra tai nạn, bệnh tình của ba tôi chuyển biến xấu, tôi lại phải phụ trách công việc ở công ty nữa nên tạm thời không thể giải quyết chuyện trong nước được," Chân Tuân nói thêm, "Bây giờ sức khỏe của ba mẹ tôi đã khá hơn, rất muốn gặp con bé một lần. Nhân tiện, tôi muốn đưa Yểu Yểu sang Anh để liên hệ với bác sĩ ở đó xem thử."

"Anh nghĩ mình có thể tìm được bác sĩ nào giỏi hơn bác sĩ của nhà họ Tống à?" Tống Lịch Kiêu giễu cợt.

Câu nói này dường như không công kích được Chân Tuân, "Có thể."

Đôi mắt của Tống Lục Bách bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ ảo. Đột nhiên, anh lạnh nhạt nói: "Bác sĩ đã chữa khỏi tất cả tổn thương hữu cơ, cậu không biết sao?"

Chân Tuân giật mình.

"Bác sĩ khác có giỏi đến đâu cũng vô ích, sẽ chỉ khiến con bé phải khám đi khám lại mà không có tác dụng gì."

"Vậy tại sao con bé vẫn chưa nhìn được?"

Tống Lục Bách thờ ơ nhìn anh ta chằm chằm, "Bác sĩ đang tìm nguyên nhân, nếu cậu vì sự ích kỷ của mình mà dẫn con bé đi, tất cả công sức sẽ đổ sông đổ biển."

Chân Tuân im lặng, cô gái bên cạnh anh cũng sững sờ.

Chân Yểu không biết tại sao Tống Lục Bách lại che giấu nguyên nhân có khả năng nhất mà bác sĩ nói. Cô thoáng do dự, quyết định không phản bác lại.

Một mặt là vì cô không muốn phá đám, mặt khác là vì cô không muốn nói ra bốn chữ "nguyên nhân tâm lý" một lần nữa.

"Nhưng," Chân Tuân nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, nói tiếp, "Bọn tôi không thể để con bé ở nhà họ Tống suốt."

Tống Duyên Từ tỏ vẻ bình tĩnh, "Bọn tôi cũng không thấy phiền, còn coi con bé như em gái ruột là đằng khác."

"Nhưng không thực sự là anh em ruột, không phải sao?"

Bầu không khí vừa dịu xuống lại trở nên đông cứng, Chân Tuân dường như không hề hay biết, tiếp tục đẩy vấn đề vào ngõ cụt, "Theo tôi được biết, bây giờ Yểu Yểu sống một mình cùng các anh? Nam nữ khác nhau, con bé còn trưởng thành rồi, mấy người ở cùng cũng không phù hợp lắm chứ?"

"Anh, anh -" Suýt nữa Tống Lịch Kiêu thốt ra một câu chửi bậy, nhưng khi ánh mắt quét qua Chân Yểu, anh nhanh chóng sửa lại, "Bọn tôi là anh em với nhau, có gì mà không phù hợp? Bọn tôi cũng không có mấy cái suy nghĩ lung tung đó, riêng việc này không thẹn với lương tâm."

"Ai mà biết người nào thẹn người nào không chứ." Chân Tuân nhếch mép cười.

Đôi mắt Tống Lục Bách khẽ nhúc nhích, anh hơi nhíu mày.

Nghe mấy người càng nói càng đi xa, Chân Yểu đứng ngồi không yên, cuối cùng không chịu nổi mới lên tiếng can ngăn: "Mọi người đừng cãi nhau nữa."

Câu nói này tuy không lớn, nhưng lại rất hiệu quả.

Mấy người đàn ông đều không nói gì nữa.

"Em là người trong cuộc, ít nhất thì hãy nghe ý kiến của em đi." Chân Yểu rất muốn xem biểu hiện của mọi người lúc này, nhưng cô không thể, đành nhắm mắt nói tiếp, "Các anh đối xử với em rất tốt, còn dì Huệ và chú, bọn họ đều coi em như người thân trong gia đình, cho nên anh họ không cần lo lắng cho em đâu."

Ngừng một chút, cô tiếp tục nói: "Nếu chú thím muốn gặp em, em có thể theo anh đến thăm họ."

Chân Tuân đang định nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên đâm ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Anh không đồng ý."

Chân Yểu giật mình, quay đầu tìm hướng âm thanh phát ra, lo lắng nuốt nước bọt.

"Hẳn là Tống thiếu không có tư cách để nói lời này."

Tống Lục Bách làm như không nghe thấy Chân Tuân, thấp giọng gọi to: "Chân Yểu."

"...Anh trai."

Nghe thấy xưng hô này, sắc mặt người đàn ông mới hơi tốt lên, "Nghĩ kĩ xem, em có thật sự muốn đi không."

"Em..." Chân Yểu nhất thời có chút bối rối.

Chân Tuân đột ngột đứng lên, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, "Sao, chẳng lẽ Tống thiếu đang muốn uy hiếp con bé à?"

"Uy hiếp?" Tống Lục Bách nhướng mi, đối mặt với người không kìm được tức giận, anh chỉ nhếch mép cười nhẹ, lông mày hơi nhướng lên mang theo tia châm chọc, "Cậu có tin không, chỉ với một chút "Hi vọng" vớ vẩn đó, có thể ép con bé chạy đến Anh với cậu?"

Chân Tuân ngây người một lúc, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú thay đổi, trong mắt dần trở nên phức tạm, tối sầm lại.

"Yểu Yểu..." Anh quay đầu lại, thấy cô gái trên ghế sofa đang ngẩng đầu về phía mình thì không nói nên lời.

Đôi mắt đó không có tiêu cự, cũng không lanh lợi như trước, chỉ còn lại sự bất lực.

- Vì cuộc đấu khẩu gay gắt của bọn họ, không ai chịu nhường ai, lại ép cô đến mức này.

Đặc biệt là sau khi anh nói xong câu đó, cô gái nhỏ không có ý phản bác, anh đã biết ngay mình thật sự không để ý đến cảm xúc của cô, mà điều này cũng chứng tỏ Tống Lục Bách đã đúng.

Anh biết Yểu Yểu nhiều năm như vậy, mà đối với chuyện này còn không hiểu rõ bằng người ngoài.

Chân Tuân ngước lên nhìn người đàn ông ngồi trên sofa đối diện, trong mắt thoáng qua một ý nghĩ.

Tống Duyên Từ nhìn tình trạng của mấy người trước mặt, ngay lập tức hiểu ra.

"Là bác sĩ, tôi có thể nói với anh một cách có trách nhiệm rằng, trạng thái tinh thần và thể chất của Yểu Yểu hiện tại rất tốt, bởi vì con bé đã thích ứng được với hoàn cảnh, những người và những thứ con bé tiếp xúc đều có tác dụng giúp con bé giữ tâm trạng thoải mái. Nếu ép một người mù vào trong trạng thái cực kỳ thiếu cảm giác an toàn và phải tiếp xúc với môi trường mới, ví dụ như một chuyến bay dài, thì không tốt lắm."

"Từ trước đến giờ Yểu Yểu chỉ có tin vui chứ không có tin xấu, nếu theo anh đi thật, có khi một chữ con bé cũng không dám nói." Tống Lịch Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười, lại đâm cho Chân Tuân thêm một nhát dao nữa.

Chân Yểu cúi đầu lắng nghe bọn họ nói chuyện, vừa cảm động vừa ngượng.

Cô luôn cảm thấy như vậy thì rất có lỗi với anh họ và chú thím của mình... Cô định mở miệng nói thì Chân Tuân đã nói trước để giải quyết dứt khoát sự việc.

"Được, tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Yểu Yểu trong chuyện này, bây giờ không nhắc đến nữa."

Tống Lịch Kiêu cười khinh bỉ, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị cho giúp việc "Tiễn khách."

Tống Lục Bách vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chân Tuân, khuôn mặt vô cảm (của Chân Tuân) bỗng nở nụ cười, "Nhưng mà, tôi dự định ở lại đây năm ngày, nên để Yểu Yểu ở chung với tôi thì tốt hơn."

Tình thế đột ngột xoay chuyển, bầu không khí đông cứng lại.

Năm ngày? Tống Lịch Kiêu tức giận bật cười, nếu thật sự để cô gái nhỏ ở cùng với anh ta năm ngày, chắc chắn sẽ bị dụ đi cùng.

Về lý thì bọn họ không thể ngăn cản, nhưng về tình thì có thể.

"Yểu Yểu." Anh đổi sang giọng đau khổ buồn bã, "Anh đặc biệt dành thời gian bay về với em cuối tuần này, em nhẫn tâm để anh ở lại đây một mình à?"

Chân Yểu sững người, "Em..."

"Yểu Yểu, anh trai ruột của em đã đến đây rồi, có vẻ như anh không cần phải ở lại nữa." Tống Duyên Từ dịu dàng nói, "Anh đành nhờ trợ lý đặt vé máy bay, về bên kia tham dự hội thảo tiếp vậy."

"Các anh..." Cô không biết phải làm sao.

Mặc dù vẫn còn Tống Lục Bách không nói gì, nhưng dường như cô có thể cảm nhận được sự không hài lòng và áp suất thấp xung quanh anh.

"Mọi người cứ chia em thành bốn phần đi!" Cuối cùng Chân Yểu không nhịn được nữa phải thốt lên.

Phòng khách chợt yên lặng như tờ.

Cô đứng bật dậy, định về phòng ngủ để trốn bốn ánh mắt nóng như lửa đốt, Chân Tuân ở gần nhất muốn đỡ cô nhưng lại bị cô né, nói nhỏ một câu "Em tự làm được" rồi đi thẳng không quay đầu, để lại mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau.

Ngay khi đóng cửa phòng, Chân Yểu nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Một anh trai đã khó đối phó, bây giờ lại có đến bốn người cùng một lúc! May mà cô đủ thông minh trốn đi, để bọn họ tự thanh toán với nhau, nếu không đã bị kẹp giữa như cái bánh sandwich từ lâu rồi.

Nghĩ đến đây, cô kiệt sức ngã xuống giường.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Chân Yểu lập tức lo lắng ngồi dậy, cãi nhau xong rồi à? Không biết ai thắng nhỉ.

"Ai vậy?" Cô cẩn thận hỏi.

"Là anh." Giọng Tống Lục Bách vang lên ngoài cửa.

Cô mở miệng, lắp bắp trả lời: "Sao, sao rồi?"

"Ra ngoài ăn cơm."

"...À, vâng." Chân Yểu vội vàng đáp lại, hai tay hai chân bò ra khỏi giường, cúi người tìm đôi dép đi trong nhà, sau đó tiến từng bước về phía cửa, đứng im vài giây rồi mới vặn nắm cửa ra.

"Đi -" Cô vừa mới nói được chữ đầu tiên, người đàn ông đứng ngoài cửa đã tiến lại gần, một tay ôm cô lên rồi lùi về đằng sau mấy bước, khiến cô sợ đến mức không nói được lời nào.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng họ.

"Anh trai!" Chân Yểu bị người đàn ông thả lại xuống đất đã đỏ bừng mặt, lúc vội vàng lùi ra sau mới phát hiện một bên dép lê của mình đã rơi ra, "Anh, anh làm gì..."

"Em gọi anh và cậu ta như vậy, không sợ lẫn lộn với nhau à?" Anh lạnh nhạt hỏi.

"Thế, thế em vẫn gọi anh là anh Lục Bách nhé?" Chân Yểu chột dạ nói, "Từ nhỏ em đã gọi anh họ như vậy rồi, cũng chỉ là xưng hô thôi mà..."

"Nâng chân lên." Tống Lục Bách không trả lời mà cúi người nắm lấy mắt cá chân cô, đầu ngón tay gõ nhẹ vài lần để ra hiệu.

Chân Yểu suýt nữa đứng không vững, một tay tì lên vai người đàn ông đang cúi người xuống, nhấc bàn chân bị tuột dép của cô lên.

Anh đi lại ngay ngắn cho cô rồi mới nói: "Không cùng cha cùng mẹ thì gọi anh trai làm gì, gọi là anh họ thì đúng hơn."

"Nhưng mà mình cũng có phải anh em ruột đâu..."

"Không gọi cậu ta là anh trai thì cũng có thể gọi là anh họ, còn anh thì sao? Em định gọi anh thế nào?"

Cô há miệng, không nói được lời nào.

"Trả lời anh." Anh hơi nhướng mày.

Chân Yểu vắt hết óc, chỉ biết đáng thương nói một câu "Em không biết."

"Hay em muốn gọi anh bằng tên?"

"Không, cái này không được đâu!" Cô sợ hãi nhanh chóng lắc đầu, "Không được."

Làm sao cô dám gọi thẳng tên anh... với cả làm vậy cũng kỳ quặc quá đi.

Chân Yểu còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có người gõ cửa, "Anh, anh vào trong làm gì thế? Gọi Yểu Yểu ra ăn cơm thôi còn trốn trong đấy làm gì?"

Cô giật mình, vừa định trả lời, miệng cô bỗng nhiên bị một bàn tay to che mất.

"Tìm đồ hộ con bé."

Chân Yểu đau khổ trừng mắt nhìn. Rõ ràng là không làm gì trái với lương tâm, sao anh phải nói dối như mình có tội vậy?

Tống Lịch Kiêu thúc giục hai câu rồi đi, người trước mặt cũng buông tay ra.

"Mau ra ngoài đi." Cô gượng gạo nói, sau đó từ từ vòng qua anh, đi về phía cửa.

Tống Lục Bách không đi theo, cũng không nói gì. Chân Yểu không đoán được suy nghĩ trong đầu anh, chuẩn bị chạm vào nắm cửa rồi vặn nó ra.

Lúc này, người phía sau đang bất động, bỗng nhiên tiến lại gần, đưa tay lên chống bên cạnh mặt cô, khiến cho khe hở vừa hé ra lại khép kín.

"Muốn đi à?" Giọng nói của người đàn ông được hạ thấp xuống nên nghe có vẻ hơi khàn.

Sau gáy Chân Yểu là hơi thở ấm áp phả ra từ anh.

Cô cứ thế đứng đấy không nói nên lời, cảm giác ngứa ngáy xuyên thấu tận trong tim, từng chút từng chút truyền đến bên tai.

"Yểu Yểu."

Hai tiếng này của anh gọi lên có một chút do dự, anh nắm chặt bờ vai của cô, ép cô phải quay mặt về phía anh, lưng dựa lên cánh cửa.

"Muốn đi cùng cậu ta à?"

- -------------------------------

May quá không phải thành phần nào nguy hiểm =))