Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 5: Sờ mặt anh



Trong vườn hoa yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá rung rinh.

Chân Yểu quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào, theo bản năng muốn trốn đằng sau, nhưng bàn tay đang ôm lấy mặt cô của Tống Lịch Kiêu lại không buông ra, cô chỉ có thể cố gắng gỡ ra, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, thấp giọng gọi anh: "Anh Lịch Kiêu!"

Tống Lịch Kiêu cuối cùng cũng buông lỏng tay.

"...Anh cả." Anh cười gượng hai tiếng, quay người lại, "Anh ở đây từ bao giờ thế, sao lại không nói gì?"

"Khó gần, trước sau như một." Tống Lục Bách lặp lại những gì mình vừa nghe được, giọng điệu không hề dao động, "Tầm thường, người khác tiếp cận anh mày cũng là vì tiền của anh."

Vậy mà lại đứng đó ngay từ đầu! Chân Yểu vừa xấu hổ vừa hối hận, trong lòng hoảng hốt.

Biết vậy thì vừa nãy cô đã không hỏi. Bọn họ ngấm ngầm nói xấu sau lưng anh, chắc chắn là anh ấy đang rất tức giận đúng không?

"Ở Tầm Thành cũng làm gì có ai giàu hơn anh, em nói cũng đúng mà." Tống Lịch Kiêu đánh trống lảng, vui vẻ cười haha để bỏ qua chuyện này, "Yểu Yểu nói là con bé hơi mệt, em dẫn con bé về phòng trước."

"Chú có vẻ thích tiền nhỉ. Vừa lúc, anh gọi người đến chuyển nhượng cái công ty con cho chú ngay đây."

Nụ cười trên mặt Tống Lịch Kiêu đông cứng lại, đùa à, chắc anh bị điên mới từ bỏ tháng ngày rong chơi vui vẻ của mình để trói buộc với cái công ty, đây rõ ràng là đang đe dọa mà.

Người đàn ông vô cảm đứng cách đó vài bước, đây mới chỉ là màn dạo đầu cho kế hoạch trả thù của anh(TLB), nếu là Tống Lục Bách của hai năm trước thì đã giơ chân đá thẳng luôn ở đây, hồi học cấp 3 anh(TLK) cũng đã bị áp bức như vậy không ít lần.

"Là lỗi của em, em sai rồi." Tống Lịch kiêu dừng lại, xoa đầu Chân Yển rồi nghiêm túc nói, "Tống Lục Bách cao hơn anh nửa cái đầu, lớn lên cũng đẹp trai, tất cả đàn ông ở Tầm Thành đều ghen tị với anh ấy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn gả."

Chân Yểu liều mạng gật đầu phụ họa ngay lập tức: "Quá đỉnh."

Suýt nữa Tống Lịch Kiêu cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống.

"Nhìn mặt anh cả không vui lắm." Sau khi đi vào cửa, Tống Lịch Kiêu mới nói nhỏ, cười trên sự đau khổ của người khác.

Chân Yểu có hơi lo lắng, "Anh ấy sẽ giận chứ? Liệu anh có bị đánh không?" Lúc đó cô còn lo là mình sẽ bị mắng, nhưng cuối cùng thì không.

"Yên tâm đi, không sao hết."

Chắc là không sao... nhỉ. Tống Lịch Kiêu chột dạ sờ sờ mũi.

Nhưng mà đến bữa tối, Tống Lịch Kiêu đã nhận được "tin buồn", còn là một tin buồn không thể phản kháng.

Tống Tất tuyên bố anh sẽ phải tiếp quản một số công ty con, thủ phạm góp phần thúc đẩy quyết định này thì đang chậm rãi nhai nuốt ở đối diện.

Người đàn ông vẻ mặt bất cần đời, trên mặt như viết bốn chữ: Quả táo đến muộn.

Trái tim Chân Yểu cũng đang rơi "lộp bộp". Anh Lịch Kiêu còn không thoát được, vậy có phải anh ấy cũng đang giận cô, chuẩn bị tính sổ với cô không?

Ăn một bữa cơm gia đình mà như có tổng thống ngồi đối diện.

Bởi vì ngủ cả một đoạn đường, lại còn bị sự việc kia xen giữa, sau khi cơm nước xong thì cung phản xạ cũng nhạy bén trở lại, Chân Yểu phát hiện không một ai nhắc tới chuyện cô đi đến bệnh viện để kiểm tra, kể cả Chu Huệ, người mới từ bệnh viện về.

Như thể chuyện đó hoàn toàn không xảy ra ngày hôm nay.

Cho đến khi Tống Duyên Từ xong việc ở bệnh viện về, cả gia đình mới ngồi trò chuyện cùng nhau, Chân Yểu lễ phép hỏi Chu Huệ về tình hình hiện tại của vị Lục tiểu thư kia.

"Chỉ là một vụ tai nạn xe nhỏ thôi, một tay bị nứt xương, còn lại không có vấn đề gì lớn." Chu Huệ sợ Chân Yểu khi nghe những lời này lại nhớ đến chuyện không hay, sau khi nói xong liền giả vờ đổi chủ đề, "Có dịp thì sẽ để mấy đứa gặp nhau, Sương Kỳ là học sinh được nhà họ Tống tài trợ, mặc dù cô bé lớn hơn con mấy tuổi nhưng nói không chừng mấy đứa sẽ hợp nhau."

Sương Kỳ? Chân Yểu đột nhiên sửng sốt, hỏi lại Chu Huệ để xác minh xem... đó có phải là cái tên mà cô đang nghĩ tới không.

"Đúng rồi, con quen cô bé à?"

"Giáo viên Tiếng anh cấp 3 của con trùng tên với cô ấy."

Chu Huệ có vẻ ngạc nhiên, "Đúng thật là cô bé có làm giáo viên Tiếng anh một thời gian."

Nghe thông tin trên, có vẻ như đó thực sự là cùng một người. Chân Yểu có hơi khó tin, thế giới nhỏ thật, không ngờ lại còn có mối liên hệ như vậy.

"Con với cô bé quen nhau à?"

Cô do dự một chút, lắc đầu, "Cô ấy không dạy ở trường quá lâu, nên gặp nhau cũng ít."

Thế là Chu Huệ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói lần sau có cơ hội thì cho bọn họ gặp mặt.

Chân Yểu có hơi mất tập trung. Dù không có nhiều kỷ niệm về cô giáo, nhưng có một sự việc mà cô không thể nào quên.

Đó là một buổi chiều năm lớp 10, cô bị người bạn tốt Khương Linh xúi giục viết thư tình cho một bạn nam mà mình thấy có thiện cảm, sau đó cô mới lấy hết can đảm để trốn học lần đầu tiên trong đời.

Kết quả là các vụ tai nạn liên tiếp xảy ra. Đầu tiên, mép váy cô bị vướng, đang loay hoay tìm cách rút lui thì thấy được cảnh cô giáo Lục đang tỏ tình với một người đàn ông lạ mặt.

Cuối cùng cô và Khương Linh bị cô giáo bắt lại phê bình tại chỗ một trận, mà để cho bức thư tình không bị phát hiện, cô đành cắn năng ném ra ngoài, lại ném đúng xuống dưới lốp xe của người đàn ông kia.

Khi Chân Yểu ảo não quay về trường, cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, may mà người đó đang quay lưng về phía cô, không biết cô là ai, chắc là bức thư tình sẽ không bị nhặt lên, khả năng là đi vào trong xe rác của các bác nhân viên môi trường rồi.

Từ trước đến nay cuộc sống của cô luôn thuận buồm xuôi gió như được ngâm trong ấm mật, đây chính là "thất bại lớn" đầu tiên. Lúc đó, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có vụ tai nạn giao thông này.

Cô đã bỏ học sau vụ tai nạn, những ngày đó đều trở thành những ký ức không thể xóa nhòa.

"Yểu Yểu, đến đây chơi nào." Tống Lịch Kiêu đột nhiên trở nên thích thú, khiến cô giật mình tỉnh lại.

Chân Yểu xốc lại tinh thần, "Chơi ạ?"

"Nếu như em có thể phân biệt bọn anh chỉ bằng tay, anh sẽ đáp ứng bất kỳ mong muốn nào của em, được không?"

Cô không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu, thế là trong lúc mọi người đang cố gắng giữ im lặng, một bàn tay đưa ra trước mặt, vỗ nhẹ vào đầu gối cô như một lời nhắc nhở.

"Yểu Yểu, này."

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ nắn nắn.

"Là tay của anh Duyên Từ." Chân Yểu đã có câu trả lời.

Tống Duyên Từ lập tức nở nụ cười, "Sao em biết?"

"Bác sĩ phẫu thuật thường đeo găng tay, không cần phải tiếp xúc trực tiếp với các loại dụng cụ khác nhau nên rất sạch và mịn."

"Yểu Yểu thông minh quá."

Giọng điệu này quá giống như đang khen một đứa trẻ con, Chân Yểu ngại ngùng cười.

"Tiếp nào." Tống Lịch Kiêu vội vàng nói.

Lần nữa? Chân Yểu khó hiểu, còn lại ít người thì càng dễ phân biệt mà?

Nhưng cô vẫn gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc đợi, đến khi Tống Lịch Kiêu nói "Được rồi" thì mới đưa tay qua.

Ban đầu nghĩ là đáp án sẽ vô cùng đặc sắc, nhưng lần này cô lại ngẩn người.

Bàn tay này...

Cô nhíu mày, cẩn thận sờ từ đầu ngón tay đến mu bàn tay - ngón tay thon dài thẳng tắp, thậm chí các khớp xương còn có kích thước giống hệt nhau, bốn khớp xương trên bàn tay hơi nhô lên, còn có thể cảm nhận được cả gân xanh ở trên đó.

Ngón tay vòng qua lòng bàn tay, trên đó thỉnh thoảng có một chỗ bị chai sần, cọ vào hơi ngứa một chút.

Là tay của Tống Lịch Kiêu sao? Nhưng mà anh ấy chơi nhạc cụ và làm nhiếp ảnh, vị trí của vết chai mỏng trên tay rõ ràng không đúng, thay vào đó lại giống như vết chai khi cầm bút nhiều hơn, còn có các môn thể thao như đánh golf, cưỡi ngựa...

Trong phòng khách, ngoại trừ cô gái đang mím môi, những người khác dù có bận cũng phải nhìn về phía người đang ngồi ở đối diện kia.

Người đó rũ mắt xuống, nét mặt không thay đổi, chỉ tập trung nhìn bàn tay nhỏ bé kia đang nhẹ nhàng tìm kiếm trên tay trái của mình.

Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ, ngón tay anh giật giật.

Chân Yểu nhíu mày, sau đó tay lại thăm dò về phía trước, đầu ngón tay chợt đụng phải chiếc đồng hồ lạnh như băng.

Cô sửng sốt. Cảm giác khi Tống Lục Bách cầm ngược tay cô chợt hiện lên, lúc đó cô cũng chạm vào góc cạnh cứng của đồng hồ.

Tống Lịch Kiêu không có thói quen đeo đồng hồ, Tống Duyên Từ thì vừa nãy đã đoán rồi, mà hiển nhiên đây cũng không phải là tay của chú dì.

Như chạm phải thứ gì nóng hổi, Chân Yểu nhanh chóng thu tay lại, lòng bàn tay như có lông vũ lướt qua, gãi đến toàn thân ngứa ngáy.

Tại sao cô lại quên rằng còn có một Tống Lục Bách nữa... Không, cô còn không nghĩ là anh sẽ tham gia vào loại trò chơi này.

"Sao nào, đã đoán được chưa?" Chu Huệ cười hỏi.

Chân Yểu thấy hơi xấu hổ vì vừa sờ soạng người ta lâu như vậy, đương nhiên nếu là hai anh còn lại thì sẽ không có gì, nhưng đây là Tống Lục Bách đó! Cô có cảm giác như mình vừa nhổ lông trên đầu một con hổ.

"...Anh Lục Bách."

Tống Lịch Kiêu nói ngay: "Sao em đoán được cả anh cả vậy?"

"... Em loại trừ từng người một." Rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng cô vẫn hạ mắt xuống để tránh ánh mắt có thể rơi vào mình. Hai tay đặt trên đùi không dám động đậy, khó chịu đến nỗi đầu ngón tay sắp cứng lại.

Mọi người trên ghế sofa lập tức vây quanh để khen ngợi cô gái nhỏ, chỉ có người đàn ông ngồi bên cạnh lặng lẽ nhíu mày.

Tống Lịch Kiêu ở bên kia còn nói: "Còn tưởng người nào mà em không quen thì em không đoán được."

"Hiếm khi thấy Lục Bách hợp tác thế đấy." Tống Duyên Từ nói, "May là không làm khó em."

Tống Lục Bách bỗng nhiên đứng lên.

"Sao vậy, con định đi đâu?" Tống Tất ngẩng đầu, "Không phải là đi luôn đấy chứ?"

Bình thường tối chủ nhật thì mọi người hay về nhà riêng của mình.

"Vẫn còn việc chưa xử lý xong." Anh dừng một chút, sau đó nói: "Con vào thư phòng."

"Thế còn được." Chu Huệ nói tiếp, "Không phải mỗi Lục Bách đâu, mấy người các con đều vậy, nếu không có gì cấp bách thì cứ ở lại đây, cùng chăm sóc cho Yểu Yểu."

"Con thực sự rất muốn ở lại với Yểu Yểu, nhưng mà ngày nào cũng phải đến công ty, chính con muốn về còn không được đó." Tống Lịch Kiêu cố tình ậm ừ.

Nghe vậy, Chân Yểu lo lắng quay sang bên cạnh.

"Anh Lịch Kiêu." Sau khi Tống Lục Bách đi khỏi, cô mới nghiêng người sang một bên rồi thì thầm, "Anh Lục Bách tự nhiên đứng dậy, có phải vì anh ấy tức giận không?"

"Yên tâm, nếu anh ấy giận, thì vừa rồi mẹ anh bảo đưa tay ra sẽ không chịu hợp tác đâu."

"May quá, nhưng mà... Nếu không phải tại em hỏi anh mấy chuyện không quan trọng kia, thì anh cũng không phải đi làm những gì mà mình không muốn làm."

Tống Lịch Kiêu sửng sốt, vừa định giải thích với cô, lại nuốt xuống câu "Thực ra không liên quan gì đến chuyện này."

Nghe cô gái nhỏ nói vậy, anh mới cảm giác là có vẻ như mình đã làm Tống Lục Bách khó chịu? Nghĩ đến đây, anh nắm chặt tay lại để trên môi rồi ho nhẹ một tiếng, suýt nữa thì không nhịn được buột miệng cười.

Đã vậy, anh lại càng phải hố Tống Lục Bách một phen để báo thù cho chính mình.

"Không sao, anh cũng không trách em, anh ấy và ba muốn để anh tiếp quản công ty cũng không phải ngày một ngày hai," Anh giả mù sa mưa thở dài, "Người khác mà nghe được những chuyện như vậy thì cũng không ai thấy vui cả, anh ấy làm vậy cũng bình thường."

Chân Yểu không khỏi nhớ lại đường nét của bàn tay mà cô vừa chạm vào, tay đẹp, giọng nói cũng hay, nhưng những cái khác lại khác xa so với những gì cô tưởng tượng.

Không biết có phải là do anh đã đích thân đến nhà họ Tưởng để "giải cứu" cô không, nhưng cô không thể không cộng điểm thêm cho anh từ mọi mặt trong trí tưởng tượng của mình.

Ngay cả khi anh không có vẻ vui mừng lắm khi chào đón cô.

"Vậy phải tiếp quản công ty, còn những thứ mà anh thích thì sao bây giờ?" Chân Yểu hoàn hồn lại rồi hỏi.

Tống Lịch Kiêu trong lòng mềm nhũn, đưa tay lên xoa đầu cô, "Luôn có cách, đừng lo lắng."

...

Tối muộn trước khi trở về phòng, Chu Huệ mang cho Chân Yểu một cốc sữa nóng như đêm hôm trước.

"Dì Huệ." Nhận thấy đối phương chuẩn bị đứng dậy rời đi, Chân Yểu vội vàng hô lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay không ai nhắc tới chuyện đi bệnh viện." Cô siết chặt cốc thủy tinh, "Con biết là vì mọi người lo cho con, nhưng..."

"Yểu Yểu." Ghế sofa bên cạnh cô lại lún xuống, lòng bàn tay ấm áp mềm mại áp lên gò má cô, "Ý kiến của mọi người chưa bao giờ thay đổi, nếu có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau tìm cách cứu chữa."

"Nhưng mà, đây không phải là nguyên nhân có thể giải quyết bằng phẫu thuật hay thuốc." Giọng cô trầm xuống.

Nguyên nhân tâm lý... nhưng ai biết nó sẽ tồn tại được bao lâu? Nếu cô không bao giờ thoát ra được, liệu có phải cô sẽ vĩnh viễn không chữa được nữa?

"Con rất biết ơn lòng tốt của mọi người, nhưng con không thể coi đó là chuyện đương nhiên được, càng không thể trở thành gánh nặng của mọi người vì kết quả mơ hồ này."

Thay vì tiêu hao hết tình cảm tốt đẹp của bọn họ dành cho mình trong tương lai, cô có thể dành thời gian để tự mình rời đi.

Nhân lúc nhà họ Tống chưa cảm thấy cô là gánh nặng, cũng nhân lúc cô chưa quá mức ỷ lại.

"Con bé ngốc." Chu Huệ đau lòng đến mức suýt rơi nước mắt, "Dì đã nói là sẽ chăm sóc con cho đến khi con khỏi bệnh, sau này con đã nhìn được rồi mà vẫn không muốn đi thì càng tốt. Dì và ba mẹ con đã quen nhau nhiều năm như vậy, đã coi con như con gái của mình từ lâu rồi, mấy đứa Lục Bách đều có sự nghiệp và cuộc sống riêng của mình, không có nhiều thời gian về nhà, coi như là con ở cạnh làm bạn với dì đi."

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, bà hít một hơi thật sâu rồi dặn dò lại: "Những lời này, đừng nói với dì Huệ lần thứ hai, được không? Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ thật sự tin tưởng và dựa dẫm lẫn nhau như một gia đình."

Hai người ngồi trong phòng khách tầng một nói chuyện, không để ý đến bóng người đứng trên tầng hai bỗng nhiên chuyển động. Cánh tay thon dài chống trên lan can, một lúc sau mới lặng lẽ thu lại, khuất sau góc tường.

Ánh sáng từ hành lang kéo dài từ đầu tới cuối cũng không chiếu tới đôi mắt đen thâm trầm, anh đứng lặng yên một lúc rồi xoay người lại.

Cuộc nói chuyện giữa hai người nhanh chóng kết thúc, Chân Yểu chớp chớp đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, im lặng uống cốc sữa bò mà giúp việc vừa hâm nóng.

Dì Huệ đã trở về phòng, lúc này trong phòng khách chỉ có một mình cô để tâm trạng bình tĩnh lại.

Đột nhiên, trong biệt thự yên tĩnh có người mở cửa phòng ra, từ từ bước xuống cầu thang.

Tiếng bước chân này...

Chân Yểu lập tức ngồi thẳng dậy, nhanh chóng uống nốt hớp sữa cuối cùng, giả vờ như không nghe thấy rồi đưa ra hai phường án. Một là cao chạy xa bay về phòng, hai là tiếp tục ngồi lại mặt đối mặt, cuối cùng dũng cảm chọn phương án sau.

Dù sao cô cũng không muốn biến mình thành một người thô lỗ như vậy, chỉ cần chào hỏi xong rồi về phòng là được. Trong đầu cô nghĩ vậy, nhưng sau khi nhớ đến lời nói của Tống Lịch Kiêu và trò chơi ngày hôm nay, cô càng thêm căng thẳng, bứt rứt không chịu được.

Hay là nhân cơ hội để xin lỗi một lần nữa?

Tiếng bước chân ngày càng gần.

"Anh Lục Bách?" Cô ngập ngừng hỏi.

Người đàn ông "Ừ" một tiếng, không có ý định dừng lại mà tiếp tục đi về phía này, cho đến khi ngồi xuống bên cạnh cô.

Chân Yểu lặng lẽ siết chặt đầu gối.

"Chân Yểu." Anh đột nhiên gọi tên cô, giọng nói hơi lãnh đạm.

Cô vội vàng đáp lại như thể bị giáo viên gọi lên bảng.

"Muốn biết anh nhìn như thế nào?" Bàn tay anh đang kề sát bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô qua ống tay áo, tiếp theo bị nhấc lên, "Không cần nhờ Tống Lịch Kiêu nói cho em, em tự xem đi."

Cả cánh tay nhất thời không còn là của chính mình, Chân Yểu cũng không dám rụt lại. Còn chưa kịp hiểu ý của anh, đầu ngón tay trái đã chạm đến một nơi ấm áp.