Trở Về Năm 1994

Chương 37: Hà Nội (2)



Cuối cùng tất nhiên là cả nhà cô vẫn dựa theo kế hoạch đi chơi. Nói là cả nhà quyết định nhưng thực chất ba bố con cô đều nghe lời mẹ cô, bà bảo sao ba bố con nghe vậy. Kiều Anh ngồi đằng sau xe đạp mẹ cô chở, chính đang bĩu môi nhìn phía sau bà. Cô mới không tin vừa rồi mẹ cô thật muốn về quê đâu. Mẹ cô lo lắng cho bố không giả, nhưng phần nhiều vẫn là muốn giáo dục chị em cô. Đặc biệt là cô, chắc bà sợ cô lớn lên phá của. Không phải chỉ một lần mua sắm sao, thế mà bà vẫn canh cánh trong lòng. Như để chứng thực suy đoán của cô, ngồi đằng trước mẹ cô lên tiếng: "Con cũng thấy rồi đấy, bố con vất vả lắm mới kiếm được ít tiền. Sau này có muốn mua gì cũng một vừa hai phải thôi."

Kiều Anh rầu rĩ gật đầu sợ mẹ cô không nhìn thấy mới nói: "Vâng, con biết rồi."

Thật ra chuyến đi này cô cũng không có nhiều ít hứng thú, Hà Nội cô không những xem nhiều còn ở vài năm đâu. Nếu không phải mẹ và chị cô, thì giờ cô khả năng đang ngồi dưới giàn thiên lý ôm mèo rồi.

Bây giờ thì hay rồi, mẹ cô làm ra việc vừa rồi, còn sót lại chút ít hứng thú cũng theo gió bay đi hết. Cô ủ rũ héo úa đi cùng cả nhà vào lăng bác Hồ.

Lăng bác so với hiện đại cũng không khác là bao. Vì không phải ngày lễ nên khách thăm quan không nhiều. Chẳng bao lâu cả nhà cô đã theo đoàn người tiến vào trong lăng. Kiều Anh đã đến đây hai lần, lần này là thứ ba. Giống như những lần khác không khí trong lăng túc mục trang nghiêm, nhiệt độ nơi đây thấp hơn rất nhiều so với ngoài trời. Kiều Anh theo sát đoàn người, cố bước thật nhẹ tránh phát ra thanh âm. Đoàn người đi qua di thể bác cúi chào rồi rời đi.

Ra khỏi lăng, cả nhà cô không vội ra về mà đi xung quanh ngắm cảnh. Đầu tiên là nhà sàn của bác rồi đến ao cá. Cá ở đây từng con đều rất lớn và đẹp. Bọn nó không sợ người, thoải mái tự tại bơi lên mặt nước cho người chung quanh chiêm ngưỡng. Kiều Anh rất ngứa tay, nếu cô có điện thoại ở đây đã chụp được rất nhiều ảnh rồi. Đi một vòng quanh ao cá, cả nhà cô dừng chân ở chùa Một Cột. Tên chùa đã nói lên tất cả, nó được xây dựng chỉ với một chiếc cột trụ, tọa lạc giữa hồ sen. Kiều Anh theo bố mẹ lên đài hoa sen thắp hương cúng bái.

Nhìn cảnh sắc nơi đây đẹp quá mẹ cô nói muốn chụp mấy bức ảnh làm lưu niệm. Cô không nghĩ mẹ cô vắt cổ chày ra nước lại đưa ra đề nghị này, còn rất là kinh ngạc. Bố cô đã theo chỉ thị đi hỏi thăm thợ chụp ảnh. Kiều Anh giờ mới nhớ tới hiện tại trong lăng bác còn có dịch vụ này. Ở hiện đại xã hội phát triển, điện thoại ai chẳng có một cái, ai còn mặn mà với dịch vụ này làm gì. Bởi vậy người làm loại dịch vụ này đã thất nghiệp từ lâu.

Thợ chụp ảnh không khó tìm, chỉ cần ai đeo máy ảnh trước cổ là 99% làm dịch vụ này. Nhà cô chụp ba tấm, một tấm cả gia đình, một tấm chụp riêng bố mẹ cô và một tấm hai chị em cô. Chụp xong thợ chụp ảnh hẹn một tiếng sau lấy ảnh. Cả nhà cô đang chuẩn bị ra về, nghe vậy đành phải đi chơi tiếp. Lần này là ghé thăm quầy lưu niệm xem muôn hình vạn trạng đồ chơi. Cả nhà cô chỉ xem không mua thứ gì. Đi được nửa tiếng, cả nhà cô không đi nổi nữa, chỉ phải ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi. Mẹ cô lấy từ trong túi ra cơm nắm ruốc vừng cùng túi quả đào và một chai nước lọc. Đây là cơm trưa nhà cô hôm nay.

Ăn uống đầy đủ cũng đã đến giờ lấy ảnh, cả nhà cô ra chỗ hẹn đợi vài phút người thợ chụp ảnh tiến đến. Hai bên một tay lấy tiền một tay lấy ảnh. Cả nhà cô chuyền tay nhau xem ảnh, tuy chụp vội vàng nhưng mấy bức ảnh đều không tệ lắm. Mẹ cô thu lại cẩn thận đặt trong túi xách.

Đến đây hành trình viếng lăng bác đã kết thúc. Đến bốn rưỡi chiều mới có chuyến xe khách về quê, bố cô đề nghị đến công viên Thủ Lệ xem thú. Mẹ cô chần chờ giây lát nhưng sau vẫn là đồng ý. May sao công viên Thủ Lệ cũng ở quận Ba Đình, không mất nhiều lắm thời gian cả nhà cô đã đến rồi. Nhưng muốn vào công viên phải mất tiền mua vé, ba bố con cô đồng loạt nhìn về phía mẹ cô. Mẹ cô bất đắc dĩ đành phải lấy tiền mua bốn vé vào cửa.

Công viên Thủ Lệ còn có tên khác là vườn bách thú. Tại nơi đây cư ngụ rất nhiều loài động vật như hổ, báo cáo, chồn, khỉ, voi, cá sấu.. Cả nhà cô lần lượt đi xem hết. Kiều Anh hơi tiếc nuối bây giờ còn chưa có khu nhà ma và trượt pa tin. Lần trước cô dẫn hai đứa con chị cô đều trải nghiệm qua đâu.

Nắng cũng dần phai nhạt, mẹ cô đã thúc giục mấy lần. Nhưng chị cô vẫn chưa đã thèm mà nhìn mấy con khổng tước khoe đuôi. Kiều Anh cũng thích xem những thứ sặc sỡ nhưng xem vài phút cũng nên ngán. Cô không thể lý giải chị cô ăn vạ ở chuồng nuôi khổng tước gần nửa tiếng làm gì. Thẩm mỹ không mệt mỏi sao?

Bố cô thấy chị cô không muốn đi đành phải khuyên bảo: "Muộn rồi về thôi." Sau đó dưới ánh mắt hình viên đạn của mẹ cô đưa ra lời hứa hẹn: "Sang năm hai con vẫn đạt học sinh giỏi. Bố sẽ mang hai con lên đây chơi."

Kiều Anh mặt vô biểu tình nghĩ bụng cô cũng không hiếm lạ đi du lịch kiểu này a. Nhưng chị cô lại rất hiếm lạ, có được lời hứa của bố cô, chị cô yên tâm ra về.

Vì trì hoãn thời gian ở vườn bách thú hơi lâu, nên lúc đi về bố mẹ cô phải dùng tốc độ của vận động viên đua xe đạp đưa hai chị em cô ra bến xe. May mắn còn gần năm phút xe mới tới. Ba mẹ con vội vàng leo lên xe, tìm không được chỗ ngồi đành đứng vẫy tay chào bố cô. Bố cô hai tay hai chiếc xe đạp chỉ gật đầu nhìn xe lăn bánh đi xa.

Đến đây, Hà Nội một ngày du của gia đình Kiều Anh kết thúc