Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 10: Phiên ngoại 1&2



Dư Dương đang xem TV trong phòng khách, cậu nghe thấy âm thanh từ nhà bếp và liếc nhìn sang đó: “Phốc, ha ha ha ha, này, anh có chuyện gì thế!” Chỉ thấy Mộ Ngôn đang đứng thái rau trong bếp với chiếc tạp dề gấu hồng.

Dư Dương cảm giác giống như phát hiện một đại lục mới vậy, liền chạy đến bên cạnh Mộ Ngôn, không thể tưởng ra nói: “Anh thật là Mộ Ngôn sao? Không có bị người ta đoạt xác đó chứ”

Mộ Ngôn múc thử một muỗng nước để nếm xem đã vừa miệng chưa, rồi lại thổi thổi đút cho Dư Dương, nói: “Dù sao cái tạp dề kia cũng hơi bẩn, nên dùng tạm cái này thôi.”

“Em thấy hình như đã phai màu thì phải” Dư Dương nói “Không phải trước đây anh còn dùng cái tạp dề để cười nhạo em sao! Nhưng nói sao thì, anh mặc cái này cũng quá đáng yêu đi!”

Mộ Ngôn lại bỏ thêm một thìa muối vào, đậy nắp lại và tiếp tục nấu. “Tôi cười nhạo Dương Dương khi nào chứ, không phải tôi đã nói là rất đáng yêu sao, không hiểu sao Dương Dương lại nổi giận ấy chứ.”

“Tôi ở đâu mạc danh kỳ diệu* chứ! Em không nói chuyện với anh nữa, em xem TV của em!” Vừa nói vừa xoay người muốn rời đi.

(莫名其妙 – Mạc danh kỳ diệu *: Không hiểu ra sao, không nói rõ được.)

“Dương Dương cũng giúp tôi nấu ăn đi chứ, sao lại lười như vậy, chưa bao giờ giúp tôi hết” Mộ Ngôn cố ý nói: “Mỗi ngày chỉ có tôi tất bật ở phòng bếp, ngagy cả chén dĩa Dương Dương cũng không chịu rửa, chỉ biết ăn thôi.”

“Cái gì cơ? Anh nói cái gì đó!” Dư Dương lập tức tạc mao, nói như thế chẳng khác nào đang nói cậu cậu là con sâu gạo hết trơn á, “Giúp thì giúp, tưởng em không biết làm chắc? Đưa dao cho em!”

Dư Dương nhậnn lấy con dao và nguyên liệu mà Mộ Ngôn đưa, vừa vung dao vù vù vừa tức giận nói: “Cho anh nói em lười này, em chỉ phòng ngựa con sâu gạo là anh không có chuyện gì làm sẽ rất nhàm chán. Cho nên em mới giao hết công việc nhà cho anh đó chứ! Vậy mà anh còn dám nói em!”

“Không phải khi ở nhà Dương Dương luôn gọi thức ăn ngoài sao?” Mộ Ngôn vạch trần cậu.

“Thỉnh thoảng em cũng nấu ăn chứ bộ!” Dư Dương phân bua cho bản thân, mặc dù cậu chỉ biết món trứng chiên cà chua hay trứng xào cà chua gì gì đó thôi. “Nhưng mà, còn một chiếc tạp dề nữa đâu rồi?” Dư Dương tìm một hồi vẫn không tìm được nên hỏi Mộ Ngôn.

“Vừa mới nói nó bị dơ rồi mà, tôi ném bỏ rồi.” Mộ Ngôn không hề nói dối, anh thực sự đã ném bỏ rồi.

“Vứt rồi á? Dơ một chút thì chỉ cần giặt sạch thôi mà, tại sao lại vứt đi cơ chứ.” Dư Dương oán giận, “Vậy em không thái rau nữa, em không muốn bị văng lên người.”

“Dương Dương đi ra ngoài đi, hmm, dù sao cũng không trông cậy vào Dương Dương có thể giúp tôi làm được cái gì.” Mộ Ngôn nói với một giọng điệu anh biết chắc chắn rằng Dư Dương sẽ như thế này mà.

“Vẻ mặt của anh như vậy là có ý gì!” Dư Dương trừng Mộ Ngôn, Mộ Ngôn cũng không để ý đến cậu. Một lúc sau, cậu giống như không thể thái độ “giúp tôi làm được cái gì” của Mộ Ngôn, lớn tiếng nói: “Hừm, anh cởi tạp dề ra đưa cho em, anh không cần nấu cnah nữa đâu.”

“Không phải em không muốn mặc nó sao?” Mộ Ngôn vừa nói vừa ngoan ngoãn cởi tạp dề ra đưa cho cậu.

“Anh cũng mặc rồi đó, em thất không sao hết.” Dư Dương mang tạp dề lên quay lưng về phía Mộ Nhan nói: “Anh đừng có mà dung vẻ mặt em không giúp được anh làm cái gì đó để nhìn em nữa, em nói rồi, em sẽ biểu diễn ngay bây giờ cho anh xem. A! Anh làm gì đó!” Mộ Ngôn đột nhiên nhéo mông cậu.

“Quả nhiên, vẫn là Dương Dương mặc lên dễ thương nhất.” Mộ Ngôn từ phía sau ôm lấy Dư Dương, thì thầm vào tai cậu.

“Cái gì…Anh, anh cố ý!” Dư Dương vùng vẫy.

“Tôi nào có làm gì đâu, là Dương Dương muốn mặc cơ mà.” Mộ Nhan nói xong hôn lên sau gáy Dư Dương, liếm một cái lại hôn một cái. Dư Dương nhất thời rụt cổ lại: “Mộ Ngôn! Anh muốn làm gì! Em còn đang thái rau đấy!”

“Làm (dduj)… Em” Mộ Ngôn vừa hôn vừa đè người cậu xuống, Dư Dương muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực rất chênh lệch, khuỷu tay bị đè lên chống đỡ trên bàn. Mộ Ngôn dứt khoát cởi sạch quần của cậu ra, thắt nơ dây buộc tạp dề lại. Lại hôn xuốngđích thắt lưng cậu.

Dư Dương cảm thấy hơi thở Mộ Ngôn trầm xuống, cậu biết tiếp theo anh sẽ làm gì: “Không… Đừng…A!”, Mộ Ngôn mở mông của Dư Dương ra, đầu lưỡi vươn tới động nhỏ của cậu mà liếm láp. Thắt lưng của Dư Dương lập tức mềm nhũn ra.

“Ưm…Không cần, dơ lắm” Dư Dương thở gấp, động nhỏ co rút không ngừng.

“Dương Dương thả lỏng nào” Mộ Ngôn mạnh mẽ vuốt ve bờ mông trắng nõn dưới tay, đầu lưỡi liếm láp những nếp gấp nho nhỏ, thỉnh thoảng đầu lưỡi vào trong.

“Ưm ưm… Canh sắp nhừ rồi… Ah” Dư Dương thở hổn hển, tiểu Dương Dương đã hơi hơi ngẩng đầu. Lại nghĩ tới món canh mà Mộ Ngôn đang nấu.

Mộ Ngôn cắn một cái vào mông Dư Dương sau đó đứng dậy tắt bếp. Lại đi tới phía sauDư Dương anh cũng đã sớm cứng rồi, cởi ra quần của mình ra, đem vật cứng ép sát vào mông Dư Dương, nhưng không tiến vào, chính là không ngừng ma sát bên ngoài, vươn tay về phía trước nhào nặn tiểu Dư Dương.

“Ừm…Đừng lộng, buông ra… ah…” Dư Dương càng thở nặng nề hơn.

“Dương Dương muốn tôi tiến vào không?” Mộ Ngôn biên đỉnh vừa hỏi, hai tay cũng không ngừng chuyển động.

“Không…” Dư Dương giả bộ từ chối, quá một sau, thấy Mộ Ngôn cũng không có ý định tiến vào, lại bắt đầu tạc mao, đột nhiên đè anh lại không cho nhúc nhích! “Anh có làm hay không, không làm thì cút cho em… A a a a! Đừng… đột nhiên… Tiến vào…” Mộ Ngôn không cho Dư Dương có cơ hội nói xong đã bất ngờ tiến vào, nắm lấy tăhts lưng Dư Dương, cũng không cho Dư Dương cơ hội thích ứng đã bắt đầu thúc vào không ngừng, một tay thì vuốt ve bờ lưng của cậu.

“Ừ…A…” Lưng Dư Dương từng trận tê dịa kéo đế. Tiến nhập theo tư thế từ phía sau khiến cho vật thô dài càng vào sâu hơn, cả người cậu không ngừng bị đẩy về phía trước, Mộ Ngôn ôm eo kéo cậu lại, khuỷu tay chống lên bàn, khuỷu tay hơi đỏ và hơi đau vì va chạm và ma sát liên tục.

“Đau quá… A…” Dư Dương quay đầu lại liếc nhìn Mộ Ngôn, khóe mắt đỏ bừng. Mộ Ngôn thoáng thấy khuỷu tay đỏ ửng của cậu, rút tính khí ra lật người Dư Dương lại, sau đó bế cậu lên ngồi trên bàn, dang rộng hai chân treo lên hai bên cậu, từ phía trước đâm vào rồi lại hôn. Môi lưỡi hai người giao truền với nhau.

“Là anh sai sót.” Mộ Ngôn hết sức nhẹ nhàng mà đâm vào và xoa xoa khuỷu tay Dư Dương.

“Ừ… A a a… hưm…” Dư Dương ngồi trên bàn, cảm thấy mông bị lạnh không thoải mái chút nào, “Lạnh quá…Em không cần…Ư ư… A a a a!” Đột nhiên, Mộ Ngôn đẩy mạnh mười mấy cái, “Vậy thì đổi chổ khác” nói xong cũng không rút ra, không thoát ra được, anh ôm lấy Yu Dương bước ra khỏi bếp trong tư thế bị xỏ xuyên.

“Ô ô…” Cơ thể Dư Dương đột nhiên rơi vào khoảng không, chỉ có thể ôm lấy bả vai Mộ Ngôn thật chặt, hai chân cũng quấn chặt eo của anh, dương v*t của Mộ Ngôn vẫn chống đỡ bên trong cậu khi anh di chuyển, khiến Dư Dương không chịu nổi.

Mộ Ngôn đặt Dư Dương xuống ghề sô pha, lại cởi áo sơ mi Dư Dương ra, nhưng không cởi tạp dề. Tạp dề chỉ có thể đi cơ thể phía trên của Dư Dương nhưng theo góc độ của Mộ Ngôn lại để lộ rất rõ hai núm vú của cậu ấy.

“Dương Dương giống như đnag mặc một chiếc yếm vậy đó” Mộ Ngôn nói xong cúi người ngậm lấy một bên đầu v* của cậu, sau đó vươn tay đùa nghịch bên còn lại, dưới thân cũng chuyển động “bạch bạch bạch”.

“Anh im ngay… Ừ…” Dư Dương mặt càng đỏ hơn khi nghe anh nói những lời như vậy: “Anh…Cũng xuyên qua … ưm… ô…” Con gấu nhỏ trên tạp dề cũng theo chuyển động của cơ thể của cậu lắc lư lên xuống. Những tiếng thở dốc nặng nề và những tiếng rên rỉ vẫn không ngừng phát ra từ trên ghế sô pha.

Sau này không bao giờ … mặc cái tạp dề này nữa, Dư Dương âm thầm nghĩ, hôm nay cũng còn cách nào có thể ăn được một cơm ngon miệng nữa.

Phiên ngoại 2: Kết hôn

(Cơ sở thành lập dựa trên sự đồng ý của ba mẹ hai nhà, cuộc sống hạnh phúc của hôn nhân đồng tính luyến ái).

Tuyến thời gian, Dư Dương 24 tuổi, Mộ Ngôn 28 tuổi.

Dư Dương sẽ kết hôn vào hai tuần sau. Cậu cảm thấy khổng thể tin được điều này và thậm chí cậu vẫn chưa hoàn hồn về lời cầu hôn bất ngờ trước đó của Mộ Ngôn.

“Em đang nghĩ gì đây, Dương Dương, đến nơi rồi này.” Mộ Ngôn niết nhẹ gò má Dư Dương, kéo Dư Dương từ trạng thái mơ hồ trở lại.

“Ồ, không có gì, đi thôi.” Dư Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, kéo cửa bước xuống xe, bây giờ họ đi lấy Lễ phục được đặt may theo yêu cầu, một bộ màu đen một bộ màu trắng. Mọi công việc chuẩn bị cho đám cưới diễn ra hết sức nhanh.



“Hoan nghênh ghé thăm! Hai vị đến lấy lễ phục được đặt làm theo yêu cầu ạ?”

“Xin chào, chúng tôi đến lấy hai bộ đã được đặt trước đó.”

“Vâng, được ạ, xin hỏi tên của ngài ạ?” Nhân viên cầm sổ sách trên sách và tìm kiếm.

“Mộ Ngôn”

“Vâng, Mộ tiên sinh, xin chờ chút ạ.”

“Được rồi, đã làm phiền rồi.” Mộ Ngôn nói xong quay đầu nhìn Dư Dương đang ngẩn người, vỗ đầu cậu, “Dương Dương, làm sao vậy, vẫn luôn ngẩn người là thế nào?”

“Không có gì, chỉ là vẫn cảm thấy rất không chân thật, chúng ta thật sự sẽ kết hôn sao?!” Dư Dương hơi nhói mày, bày ra một khuôn mặt không thể tin được.

Mộ Ngôn xoa nhẹ tóc cậu, “Dương Dương sẽ không phải hối hận rồi đấy chứ? Nhưng mà bây giờ muốn hối hận cũng không được đâu, dù có phải trói em lại vẫn phải kết hôn cùng tôi thôi.”

“Ai hối hận chứ! Nếu em hối hận còn đáp ứng lời cầu hôn của anh sao!”

“Việc đó…” Nhân viên cầm ra lễ phục nhìn hai mắt đi mày lại, liếc mắt dưa tình, “Đây là lễ phục của hai vị ạ.”

“Ồ, được rồi, cảm ơn.” Mộ Nhan cảm ơn nhân viên bán hàng, cầm lấy y phục kéo Dư Dương đang đỏ mặt rời đi.

“Hai vị đi thong thả, chúc hai vị có một cuộc sống hạnh phúc.” A a a thật là xứng đôi quá đi, một đôi, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng của hai người, âm thầm nghĩ trong lòng.



Hôn lễ

“Mộ Ngôn tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Dư Dương tiên sinh, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng mình, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, cho đến khi tử vong chia lìa, để yêu thương và tôn trọng chồng nhuư mọi ngày suốt đời. Con có nguyện ý không?”

“Vâng, con nguyện ý.”

“Dư Dương tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Mộ Ngôn tiên sinh, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng mình, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, cho đến khi tử vong chia lìa, để yêu thương và tôn trọng chồng nhuư mọi ngày suốt đời. Con có nguyện ý không?”

“Vâng, con nguyện ý.”

“Xin Thiên Chúa chúc phúc cho những chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn hai người trao cho nhau, để làm bằng chứng tình yêu và trung thành.”

“Dư Dương, em hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của tôi” Mộ Ngôn đeo nhẫn lên cho Dư Dương.

“Mộ Ngôn, anh hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của tôi” Dư Dương đeo nhẫn lên cho Mộ Ngôn.



Dư Dương lúc này đang nằm trên giường, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, trong lòng vẫn còn nghĩ đến lời nói của mục sư, Mộ Ngôn vẫn còn tiếp khách ở bên ngoài, cậu bởi vì lúc nãy có uống chút rượu nên trở về phòng trước.

“Mình thật sự, thật sự, bây giờ thực sự kết hôn rồi sao~” Dư Dương tự nói với chính mình, một lúc sau, không biết cậu nghĩ đến điều hạnh phúc gì, và cậu bật cười thành tiếng.

Mộ Ngôn trở về thì nhìn thấy đang cười ngây ngô một mình ở trên giường, “Cười gì vậy, Dương Dương, vui vẻ đến thế.”

Dư Dương lập tức từ trên giường ngồi dậy, giấu đi vẻ tươi cười trên mặt, bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Anh đã trở lại, không có gì hết trơn á.”

“Cưới được anh vui vẻ vậy sao.” Mộ Ngôn cúi người hôn lên gương mặt còn nồng nặc mùi rượu của Dư Dương.

“Mới không có, không biết xấu hổ!” Dư Dương lại trừng anh, “Anh uống rất nhiều rượu đúng không? Nhưng sao không say tí nào vậy, em còn tưởng sẽ có bế anh vào đây đấy chứ.”

Nghe vậy, Mộ Ngôn đột nhiên ngã thẳng lên người Dư Dương như động vật không xương, đè Dư Dương xuống giường: “Ai nha, say rồi say rồi, đứng không nổi luôn đây nè.”

“Anh ở đây giả bộ cái gì chứ! Xuống khỏi người em nhanh lên!” Dư Dương nhất thời tạc mao, đẩy vai anh ra.

Mộ Ngôn lại cười hôn lên cổ Dư Dương, rất tự giác lăn người sang một bên, nói: “Nhưng đầu của tôi hơi đau, Dương Dương xoa xoa cho tôi, có được không?” Mộ Ngôn không nói dối, mặc dù tửu lượng của anh cao, nhưng chung quy bị chuốc nhiều rượu như vậy, vẫn có chút đau đầu.

Dư Dương lẩm bẩm: “Không phải em đã nói anh uống ít thôi sao!” Nhưng rất ngoan ngoãn xoa đầu cho anh. Mộ Ngôn nhắm mắt lại, hô hấp êm đềm, giống như đang ngủ vậy.

Dư Dương lại xoa nhẹ một lúc, thấy Mộ Ngôn cũng không có mở mắt. “Sẽ không phải ngủ luôn rồi ấy chứ?” Dư Dương vỗ mặt anh, Mộ Ngôn không nhúc nhích. Lại nhéo them vài lần, Mộ Ngôn vẫn không nhúc nhích.

“Ngủ thật luôn, được rồi, biết là anh mệt mỏi mà.” Dư Dương cố ý nói, nhưng đột nhiên áp miệng vào tai Mộ Ngôn: “Ngủ ngon, lão công~” Hơi thở của Mộ Ngôn ngưng trệ lại, chậm rãi mở mắt ra.

“Ha ha ha ha, em biết anh giả bộ ngủ à, anh… Ưmm” Dư Dương còn chưa dứt lời đã bị Mộ Ngôn đè xuống hôn một hồi, môi lưỡi quyện vào nhau.

“Dương Dương, em thay đổi rồi.” Mộ Ngôn nói, “Em trở nên càng lúc càng câu nhân a~”

“Em không có… Ưmm…” Dư Dương thở dốc, “Ai giống như anh suốt ngày giả vờ giả vịt! Anh buông em ra!”

“Hôm nay chính là đêm động phòng của chúng ta a” Mộ Ngôn vừa nói vừa cởi nút quần và áo của Dư Dương và đưa tay vào, “Gọi lại lần nữa nào.”

(Dương Dương vẫn còn mặc đồ nha, chưa có bị lột sạch đâu~)

“Cái gì a, kêu cái gì… A! Anh đừng có mà nhéo em!” Dư Dương giả vờ không biết gì hết, lại bị Mộ Ngôn niết nhẹ thắt lưng.

“Dương Dương ngoan, gọi lão công nào.”

“Em không…Ưmm…”

Trên giường, hai bóng người một đen một trắng cứ quấn lấy nhau, đến cuối cùng, trong miệng người mặc bộ đồ màu trắng vẫn không ngừng phát ra tiếng gọi “Lão công” “Lão công chậm một chút”.