Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 11: Phiên ngoại 3: Cuộc sống sau khi kết hôn



Trên tay Dư Dương cầm hộp cơm tiến vào công ty của Mộ Ngôn.

“Xib chào, xin hỏi muốn tìm ai ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi cậu.

“Tôi tìm Mộ Ngôn.”

“Tìm tổng giám đốc? Xin hỏi tên của ngài là gì ạ?”

“Tôi gọi là Dư Dương.”

“Xin chào Dư Dương tiên sinh, muốn tìm tổng giám đốc đều phải hẹn trước, tôi kiểm tra lịch hẹn thì không thấy tên ngài ạ, mời ngài hôm khác lại đến ạ…”

“Sao cơ? Hôm khác á, cô nói hôm khác lại đến á? Tôi chính là… Tôi chính là tổng gíam đốc các người… là… bạn bè” Dư Dương đột nhiên trở nên lo lắng, nhưng cậu cũng không thế nào không biết xấu hổ mà nói rõ mình là ai.

“Ừm, vậy mời ngài chờ một chút, để tôi gọi hỏi trợ lý tổng giám đốc một chút…” Nhân viên lễ tân nói xong rồi cầm điện thoại bấm số.

“Không được… Đừng gọi… Không cần!” Dư Dương vội vã ngăn cô lại. Hôm nay, cậu vừa tự tay làm bữa trưa, nghĩ muốn mang lại đây cho Mộ Ngôn tạo cho anh ấy một bất ngờ, cậu nói: “Tôi đi đây…” Dư Dương vừa nói vừa quay người đi về phía cửa.

Mắt thấy cũng sắp đi ra gần đến cửa rồi, nhưng lại bị lễ tân ngăn lại: “Ai u, mời ngài chờ một chút, thật ngượng ngùng, hoá ra là tổng giám đốc phu nhân, sao ngài không sớm nói ra ạ, tổng giám đốc vừa mới gọi điện trực tiếp cho tôi, còn may ngài chưa đi, bằng không tôi cảm thấy ngày mai tôi sẽ mất công việc này luôn rồi!” Trông vẻ mặt của nhân viên lễ tân thật sự sợ hãi rồi, vỗ ngực kéo Dư Dương trở về, “Đi thôi đi thôi, phòng làm việc tổng giám đốc ở lầu 10 ạ.” Dư Dương cảm thấy hơi ngại với dnah xưng tổng giám đốc phu nhân của lễ tân, mơ mơ màng màng đi lên tầng.

Tới cửa phòng làm việc, Dư Dương dừng một chút mới muốn giơ tay gõ cửa, nhưng đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong. Mộ Ngôn một thân tây trang nghiêm chỉnh, nhìn Dư Dương: “Dương Dương đứng của làm gì mà không tiến vào?” Sau đó kéo cậu vào, đóng cửa lại.

“Em đang nghĩ, anh làm sao biết là em đến đây… Em cũng không nói cho anh biết…”

“Em nhìn thấy thông qua cửa sổ ngoài trời, chính là biết em đến tìm anh, đợi một lúc không thấy em lên đây, liền đoán được có thể em bị lễ tân chặn lại, nên trực tiếp gọi điện xuống đó.” Mộ Ngôn vừa nói vừa ôm Dư Dương ngồi vào lòng mình, “Yên tâm về sau, Dương Dương đến đây nhiều hơn, mọi người đều biết em chính là tổng giám đốc phu nhân rồi.”

“Sau này em sẽ không đến nữa!” Dư Dương tránh khỏi cái ôm của Mộ Ngôn, “Hôm nay, em vốn muốn làm cho anh mọt bất ngờ… bây giờ thì không còn nữa đâu.”

“Dương Dương chuẩn bị bất ngờ gì vậy?”

“Đây này” Dư Dương lấy ra hộp cơm từ trong túi, “Ừm…Em tự mình làm… bữa trưa cho anh.”

“Dương Dương biết làm cơn? Sẽ không phải là món trứng xào cà chua gì đó chứ.” Mộ mỉm cười nhận lấy hộp cơm.

“Cái gì! Không phải!” Dư Dương trừng anh, “Em học theo mẹ em…, rất mất thời gian để chuẩn bị đó!”

Mộ Ngôn mở hộp cơm ra, bên trong thật thật sự là bữa cơm có hình thức chhỉnh tề, một gương mặt cười được tạo nên từ rong biển và hạt mè vừng xuất hiện trong đó. Sau đó, Mộ Ngôn hôn Dư Dương một cái: “Làm sao Dương Dương đột nhiên sẽ làm cơm trưa cho tôi vậy?”

“Còn phải vì anh chỉ biết có công việc sao, nghĩ rằng anh sẽ không ăn cơm đúng giờ, cho nên mới chuẩn bị cho anh!” Đây là sự thật, Dư Dương thấy vài ngày nay, Mộ Ngôn luôn về nhà rấtm muộn, buổi sang lại dậy sớm, đến ăn sang cũng không có thời gian ăn với cậu, mỗi lần cũng chỉ ăn một chút đã đi ra ngoài, cả người cũng xuống cân luôn rồi.

“Tôi có ăn cơm mà, chỉ là đồ ăn ở công ty không được ngon miệng.” Mộ Ngôn ngồi xuống ghế sô pha, trực tiếp ăn cơm hộp của Dư Dương, “Dương Dương làm rất ngon.”

“Này này, sao mới giờ này đã ăn rồi, còn chưa đến bữa trưa đâu!” Dư Dương đi theo ngồi đối diện với anh: “Chút nữa anh sẽ đói bụng mất thôi.”

“Đồ ăn do Dương Dương thơm, tôi nhịn không được.” Mộ Ngôn hai ba muỗng đã ăn xong hộp cơm, “Sau này, mõi ngày Dương Dương đều mang cơm cho tôi chứ.”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói như vây!” Dư Dương nhìn hộp cơm đã trống rỗng: “Anh chính là không có ngoan ngoãn ăn cơm đi! Không được, xem ra sau này em phải dậy sớm cchuẩn bị cơm trưa cho anh, để cho anh tự mang theo, anh tự mà ngoan ngoãn ăn cơm đi!”

Mộ Ngôn kéo Dư Dương xuống, ôm lấy cậu: “Quên đi, Dương Dương là một chú heo con lươig biếng mà.”

“Anh nói bậy cái gì đó! Anh dám nói em là heo! Em chỉ ngủ nhiều hơn anh có một chút xíu mà thôi!” Dư Dương tạc mao, “Anh còn ô mem làm gì, không làm việc nữa sao?”

“Mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.” Mộ Ngôn ghé vào trên vai Dư Dương, cọ câuu một chút.

Dư Dương nhìn sắc mặt xác thật tcó phần ương đối mệt mỏi của Mộ Ngôn, nói: “Tại sao giao cho anh nhiều việc như vậy, chú … Ba cũng cũng thật sự là…”

“Dương Dương đau lòng tôi sao?”

Dư Dương trầm mặc một hồi, “Ừm…” Cậu thực sự đau lòng.

Mộ Ngôn vội vàng ôm Dư Dương ngồi vào trong lòng, hôn lên trán của cậu, “Xin lỗi, đã khiến Dương Dương đau lòng.”

“Anh lại nói lung tung gì vậy!” Dư Dương rõ ràng cảm thấy đau lòng cho anh, nhưng thay vào đó anh lại an ủi Dư Dương. “Được rồi, sau này anh phải nhớ kỹ phải ăn uống đúng giờ đúng giấc…, anh làm việc tiếp đi, em đi…ưm ưm…!” Mộ Ngôn đột nhiên hôn lên môi Dư Dương, đầu lưỡi tiến vào bắt lấy đầu lưỡi của Dư Dương mà mút lấy.

Dư Dương xoắn xuýt đẩy anh ra: “Làm gì đó!”

“Bão noãn tư dâm dục” Mộ Ngôn hôn một đường đi lên, không ngừng liếm hôn môi và cổ của Dư Dương, cởi nút quần áo của cậu, luồn tay vào vuốt ve.

(飽暖思淫欲 / bǎo nuǎn sī yín yù/ – Bão noãn tư dâm dục: No ấm sinh ra dục vọng, Khi no đủ, ấm no, bạn sẽ nảy sinh ham muốn vô độ.)

Dư Dương ôm lấy vai Mộ Ngôn, bị anh xoa nắn đến nỗi không thể ngừng vặn vẹo cơ thể, “Không phải nói mệt mỏi sao, em thấy anh… ưm … Làm gì mà mệt mỏi chứ!”

Mộ Ngôn cởi bỏ quần áo của Dư Dương, một tay vuốt ve lưng Dư Dương, một tay niết đầu v* của cậu, kế đến môi anh di chuyển đến tai Dư Dương, mút vành tai cậu: “Chỉ cần Dương Dương ở đây tôi sẽ không mệt.”

Dư Dương lại đỏ mặt khi nghe anh nói: “Ừm…Ở đây là phòng làm việc…Không cần ở ở đây”

“Dương Dương ngoan, sẽ không có ai tiến vào đâu” Bên dưới của Mộ Ngôn đã cứng rồi, không ngừng đẩy mạnh về phía Dư Dương.

“Sẽ… bị… nghe thấy~” Dư Dương không ngừng rung rẩy, cậu thực sự vấn đề cách âm của căn phòng này, nếu… Bị người khác nghe được cậu làm thế nào dám ra ngoài gặp người khác nữa chứ, Dư Dương âm thầm nghĩ phải làm một bộ dạng cứng rắn lên khiến cho Mộ Ngôn dừng lại. Nhưng lại nhớ tới mấy ngày nay, anh thật sự rất bận rộn công việc, bọn họ đã không có làm cũng vài ngày rồi. Suy nghĩ một hồi, Dư Dương cắn răng, hạ quyết tâm nói vào tai Mộ Ngôn: “Đừng làm có được không, em có thể… Em có thể khẩu… khẩu” mặt cậu càng đỏ hơn và giọng nói cũng nhỏ đi khi nói những lời này.

Mộ Ngôn dừng lại mọi hành động ngay lập tức, “Dương Dương?” Mặc dù cả hai đã làm qua rất nhiều tư thế, Mộ Ngôn cũng hay khẩu giao cho Dư Dương, nhưng thật ra Dư Dương chưa bao giờ khẩu giao cho Mộ Ngôn cả, Mộ Ngôn cũng chưa bao giờ yêu cầu Dư Dương khẩu giao cho mình.

“Sao chứ! Muốn hay không…Không cần thì… Quên đi…” Dư Dương sắc mặt bạo hồng trừng Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn nhìn Dư Dương, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Đành thì làm phiền Dương Dương chút vậy.”

Sau đó, Dư Dương từ từ rời khỏi người Mộ Ngôn, quỳ gối giữa hai đùi của anh, nhìn thấy chiếc quần đã dựng lên một túp lều trước mắt mình. Cậu lại ngẩng đầu lên hỏi: “Anh phải hứa với em, em làm cho anh… xong… anh không làm… làm gì nữa!”

“Được, đều nghe Dương Dương hết.” Mộ Ngôn ngoan ngoãn đồng ý.

Dư Dương cầm thắt lưng của Mộ Ngôn trong tay, chậm rãi cởi ra, từ từ kéo khóa xuống, toàn bộ động tác tiến hành rất chậm, Mộ Ngôn cũng không có ý thúc giục cậu.

Sau khi Dư Dương kéo quần Mu Yan xuống, toàn bộ dương v*t đã lộ ra ngoài. Dư Dương nhìn nó đang bán cứng mà sững sờ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vật cứng của Mộ Ngôn ở khoảng cách gần như vậ.

“Dương Dương” Mộ Ngôn gọi Dư Dương và xoa nhẹ tóc cậu.

Dư Dương bình tĩnh trở lại, vươn tay cầm lấy nó, chạm môi vào.

“Ưm…” Mộ Ngôn đột nhiên hừ một tiếng. Tiếp theo xoa tóc của Dư Dương, “Dương Dương ngoan, liếm đi em.”

Dư Dương nghe lời vươn lưỡi ra liếm phía trên đỉnh dương v*t, lại học theo dáng vẻ Mộ Ngôn đã khẩu giao cho mình trước kia, đưa lưỡi vòng qua, cậu liếm từ trên xuống dưới thân, lắng nghe tiếng hô hấp “ồ ồ” của Mộ Ngôn, cậu cảm thấy dương v*t trong tay mình càng lớn hơn.

“…Thoải mái không anh?” Mặt Dư Dương hồng thấu, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, và kỹ thuật của cậu chắc chắn không tốt.

“Thoải mái chứ!” Mộ Ngôn nhéo cằm Dư Dương.

Dư Dương dường như được khích lệ, có chút vui vẻ, muốn làm cho Mộ Ngôn vui vẻ hơn, liền há miệng nuốt trọn phân thân vào, kết quả bị răng cọ trúng.

“Tê…Dương Dương…”

Nghe thấy giọng của Mộ Ngôn, Dư Dương dừng lại, khẩn trương hỏi: “Có sao không… Em…”

“Đừng khẩn trương Dương Dương” Mộ Ngôn thấyDư Dương căng thẳng, dạy dỗ cậu: “Từ từ thôi nào, mở miệng ra, kiểm soát răng nào, trước tiên đưa vào ít thôi, đúng rồi, chính là như vậy…Dương Dương thật ngoan”

Dư Dương làm theo lời Mộ Ngôn, thu lại hàm rang của mình, từ từ nuốt lấy phân thân: “Ưm… Mmmm”, dương v*t của Mộ Ngôn đã cứng hoàn toàn, Dư Dương cảm thấy rằng mình chỉ có thể giữ phần trên, cậu không khỏi nghĩ đến phải làm như thế nào để nuốt hết toàn bộ.

“Dương Dương giỏi quá” Mộ Ngôn nói “Ngoan, sâu them một chút nào”

Sau đó, Dư Dương từ từ ngậm xuống, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngậm được hơn phân nửa, trong tay nâng đỡ phần còn lại.

Mộ Ngôn thở ra thật sảng khoái, khoang miệng ấm áp của Dư Dương quấn lấy hắn rất thoải mái. “Dương Dương thật lợi hại”. Mộ Ngôn bóp lấy đôi má phồng lên của Dư Dương, “Dương Dương ngoan, động đậy đi nào.” Lại dụ dỗ cậu. Thế mà Dư Dương vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Nửa người trên của Mộ Ngôn dựa vào ghê sô pha, quần áo vẫn còn trên người, nhìn thấy dương v*t người ra vào trong miệng của Dư Dương, đầu lưỡi của Dư Dương lại liếm láp, hô hấp của anh càng lúc càng nặng nề.

“Ưm… ưm…” Dư Dương tận lực phun ra nuốt vào, trong miệng vô thức phát ra tiếng nước, lại sợ bị người khác nghe được, thật cẩn thận đè nén giọng nói.

Mộ Ngôn bóp má Dư Dương, “Không sao đâu, không có ai cả” vừa nói vừa ấn đầu của Dư Dương xuống thấp hơn.

“Ưm… ahh” dương v*t càng thêm đi sâu vào trong miệng, Dư Dương kéo áo của Mộ Ngôn, oán giận nhìn anh.

Mộ Ngôn thở hổn hển nhìn cậu: “Dương Dương ngoan, nhanh lên chút nữa.”

Dư Dương trừng mắt nhìn anh, nhưng cậu cũng nghe lời tang tốc độ phun ra nuốt vào. Dư Dương cảm thấy miệng mình càng ngày càng đau và tê dại, nhưng dương v*t trong miệng vẫn cứng rắn và không có ý định bắn ra. Một lúc sau dường như không thể nhịn được nữa, muốn phun nó ra, nhưng lại bị Mộ Ngôn đè xuống, sau đó Mộ Ngôn đè đầu Dư Dương đâm vào trong miệng cậu.

“Ừmm…” Đột nhiên miệng bị dương v*t đỉnh mạnh, Dư Dương không khỏi kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy đùi của Mộ Ngôn. “Ưmmm…” Mộ Ngôn tiếp tục đẩy đưa, nước miếng của Dư Dương từ trong chảy ra khỏi miệng rơi xuống sàn nhà.

“Dương Dương ngoan, một lúc nữa là tốt rồi, một lúc nữa là tốt rồi…” Mộ Ngôn dỗ dành cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Dư Dương cảm thấy miệng mình đã hoàn toàn tê dại, một lúc lâu sau, Mộ Ngôn mới rút dương vậy ra khỏi miệng cậu, trực tiếp bắn trên mặt Dư Dương.

“Ưm… ưm… Ô ô” chờ Dư Dương phản ứng lại thì cậu đã khóc nấc lên, “Anh…Quá đáng…” Dư Dương muốn vươn tay lau đi chất dịch màu trắng đục trên mặt, lại bị Mộ Ngôn kéo lên, ôm lên phía trên sô pha.

“Lỗi của tôi, lỗi của tôi” Mộ Ngôn rút khăn giấy khăn lau tinh dịnh của mình trên mặt cậu, mặc lại quần áo cho cậu, ngồi xổm trước cậu dỗ dành.

“Em sẽ không để ý đến anh nữa, em còn không phải vì… mới khẩu cho… anh… được đằng chân lên đằng đầu” Dư Dương nói với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói ngắt quãng.

“Là tôi không tốt, đều là tôi không tốt”

“Anh vẫn là nên chết đói đi, không quan tâm anh ăn gì nữa.”

“Đúng vậy…”

Mộ Ngôn không ngừng dỗ dành cậu, sau đó đứng dậy ôm Dư Dương vào lòng, hôn cậu: “Trong miệng Dương Dương đều là hương vị của tôi.”

“Im miệng!”

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!