Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 9: Tôi yêu em nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng chủ nhật hôm sau

“Dương Dương, Dương Dương, chờ một chút, đừng cắt, dù gì cũng một bộ đồ đẹp mắt mà…” Dư Dương đang cầm một cái kéo lớn, định cắt sườn xám trong tay thành mảnh vụn, nghe được lời nói của Mộ Ngôn, quay đầu lại nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt u ám, vài giây sau, hắn bỏ sườn xám xuống, quăng đến trước mặt Mộ Ngôn, cầm kéo đi về phía anh.

“Dương Dương, nguy hiểm.” Mộ Ngôn vừa nói vừa lùi lại, dựa vào tường nhìn cây kéo chỉ cách mình vài cm, “Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi.”

“Anh cũng biết lỗi cơ á, anh chỉ biết nói mỗi câu này, anh biết mình sai ở đâu sao?” Dư Dương kéo sát cây kéo một đường trên tường.

“Tôi không nên mặc sườn xám cho Dương Dương.”

“Còn gì nữa nữa không?”

“Tôi không nên nói sẽ ra ngoài tìm cậu trai khác…”

“Anh ngậm miệng lại ngay!” Dư Dương bỗng nhiên tạc mao, nghĩ đến đây Dư Dương vừa tức vừa bực (gọi tắt là bực tức =)))! “Còn có, còn có! Còn chuốc say em!”

“Là Dương Dương tự mình đòi uống mà.” Mộ Ngôn phân bua vì chính mình.

“Anh thúi lắm, anh không tửu lượng của em rất kém sao? Em muốn uống anh lại không ngăn em sao, anh không phải muốn chuốc say thì có ý gì chứ! Chính là anh cố ý, anh còn chịu không thừa nhận!”

“Đúng vậy, đều là lỗi của tôi hết.” Mộ Ngôn nhuận mao cho cậu, “Dương Dương ngoan, bỏ kéo xuống nào.”

Dư Dương không nghe lời anh, từ từ di chuyển cây kéo xuống dọc theo quần áo của Mộ Ngôn, “Em nghĩ cắt sườn xám cũng không có ích gì, không bằng đem anh… cái này…, anh lại muốn làm gì!”

Mộ Ngôn lập tức rút cây kéo ra khỏi tay Dư Dương, để sang một bên, từ phía sau ôm lấy cậu: “Đừng quậy.”

“Anh còn dám trách em sa?! Anh nhanh chóng về nhà mình đi! Mỗi ngày ở chỗ của em… đều bắt nạt em… Anh là đồ con sâu gạo!”

“Nếu Dương Dương đuổi anh đi, anh cảm thấy thật khổ sở.” Mộ Ngôn tỏ ra ủy khuất, “Tôi vừa mới xin nghỉ phép để đến đây chăm sóc Dương Dương, còn không phải sợ Dương Dương muốn gặp tôi nhưng tôi lại không đến… Ưm, đau” Còn chưa nói xong đã bị Dư Dương thúc giò vào người.

“Không biết xấu hỏ! Ai nhớ anh chứ!” Dư Dương vùng ra khỏi vòng tay của Mộ Ngôn “Hừ, anh tính toán hay lắm, em sắp thực tập xong và chuẩn bị tốt nghiệp. Thời gian sống ở đây cũng sắp hết rồi, nên anh mới muốn đến ở với em đúng không? Đừng nghĩ là em không đoán được, aiz, em sẽ chăm chỉ học tập để sau này kiếm được thật nhiều tiền, anh nhìn anh đi, dám bỏ công việc để làm sâu gạo, anh…” Dư Dương bắt đầu tự mặc niệm cho bản thân.

Mộ mỉm cưởi nói với cậu: “Vậy Dương Dương phải cố gắng nhiều hơn, con sâu gạo là tôi đây phải dựa vào Dư Dương nuôi sống rồi nha~” Sau đó lịa bị Dư Dương đánh một trận.



Dư Dương nhận được tin nhắn từ bạn của mình.

“Hey, Dư Dương, bây giờ cậu có rảnh không, có thể đến trường giúp tớ phát tờ rơi được không?! Chỉ phát trong khuôn viên trường thôi. Tớ chỉ đi làm việc bán thời gian thôi! OMG nhưng đúng lúc tớ có việc đột xuất, không có thời gian. Nếu hôm nay không phát hết tờ rơi thì tiền lương của tớ coi như đi tonng đó! Giang hồ cứu cấp!” (>﹏<)

“Cậu gọi hỏi người khác thử đi! Tớ không có ở trong trường!” (?`O`?)

“Cậu không phải anh em của tớ sao! Người khác sẽ không chịu giúp đâu! Cậu lại đây một chút thôi! Cầu xin cậu đấy, hai mươi lăm tệ/giờ. Tớ cũng phát gần xong rồi, chỉ còn hai giờ ữa thôi, toiền công hôm nay đều đưa cậu hết, ôm khác mời cậu ăn cơm có được không?” ‵(+﹏+)′

“Vậy, tớ còn có một điều kiện. Hôm khác tớ phải nộp một bài luận cho môn học tự chọn. Nếu cậu viết giúp tớ, tớ sẽ giúp cậu!” (^ω^)

“Cậu ỷ thế hiếp người quá đáng!” ╰_╯

“Không muốn thì thôi, cậu tìm người khác đi.” >O<

“Thành giao! Cậu chính là Thái thượng hoàng của tớ mà! Tớ sẽ chờ cậu ở căn tin của trường, cậu lại đây đi. Nhanh một chút! Đừng đi bộ, đạp xe lại đây! Đi bộ đi đến chết!” ﹀<(-︿-)>﹀

“Việc tôi đi bộ sẽ mất miếng thịt nào của cậu sao! Vậy cậu chờ them chút nữa đi” 

“Có chuyện gì vậy?” Mộ Ngôn hỏi.

“Ồ, bạn học nhờ em phát tờ rơi dùm cậu ta, em phải đi đến trường đây.”

“Tôi cũng đi cùng.” Mộ Ngôn nói, “Tôi có thể phát giúp Dương Dương.”

“Ah đừng đi, anh đi lại khiến cho mấy bạn vây quanh… yên phận ở nhà đãlaf giúp em rồi!”

Mộ Ngôn nghe theo mới là lạ á, phải đi theo cho bằng được.



Lối vào căn tin trường

“Đây, tớ đã phát một ít trong số những tờ rơi này, tớ sẽ đưa phần còn lại cho cậu!  Cậu nhất định phải phát tận tay cho những người khác, nhất định không được ném xuống! Kế đến, chiếc nón đầu gấu này, đội lên rất đáng yêu, sẽ tạo hảo cảm với người khác. Ở đây có rất nhiều người, thời tiết lại nóng, vất vả cho cậu rồi, cảm ơn nhé người anh em, tớ yêu cậu nhắm!”, Cậu bạn của Dư Dương đang nói thì đột nhiên cảm thấy được một trận rét lạnh truyền đến từ bên cạnh.

“Okay, cậu đang vộ thì đi nhanh đi, ừm, vị này là anh họ xa của tớ, sợ tớ mệt nên muốn đi phát cùng với tớ.” Dư Dương vừa nói vừa huých Mộ Ngôn một cái.

“Quéo quèo queo, vậy cảm ơn anh họ xa luôn nhé, tạm biệt hai người nha!”

Mộ Ngôn – anh học xa cầm lấy một nửa tờ rơi trong tay Dư Dương, nhìn thoáng qua Dư Dương và nói: “Làm thế nào để Dương Dương có thể  để tôi nói là tôi yêu em đây?”

“Ai nha, không cần để ý chút chuyện, bình thường cậu ta chính là như vậy.” Dư Dương nhìn Mộ Ngôn với vẻ mặt đầy vi diệu, “Á ồ, cậu ấy là thẳng nam sắt thép, được rồi, phát tờ rơi nào. Nếu không muốn phát thì đừng theo em đến đây, đến thì phát đi chứ!” Dư Dương nói xong liền đội cái nón đầu gấu đáng yêu lên đầu.

“Để tôi đội cho, sẽ rất ngột ngạt.” Mộ Ngôn gỡ đầu gấu trên đầu Dư Dương xuống, rồi đội lên đầu mình. “Vậy, nếu anh tháy ngột ngạt thì cởi xuống nha, anh mang cáinafythaatj dễ thương lắm luôn!” Dư Dương vừa nói vừa cười khúc khích.

“Vẫn không dễ thương bằng Dương Dương đâu.”

“Ngừng, phát đi phát đi.”



Ba mươi phút sau

“Uí chừi ưi, phát tờ rơi thôi sao lại mệt đến thế!” Dư Dương nhìn những tờ rơi còn sót lại trên tay: “Khi nào thì mới phát xong được đây, có thể phát xong trong hai giờ sao?” Cậu lại nhìn Mộ Ngôn, cũng không vơi đi được bao nhiêu, “Em không muốn làm nữa, em hói hạn chết đi được.”

Mộ Ngôn quả thật có chụt mệt và cảm thấy hơi nóng, vì vậy anh táo nón gấu xuống và đi đến bên cạnh Dư Dương: “Công việc nào cũng có cái mệt mỏi của công việc đó.”

“uhuhu, khi thì xong đây!” Dư Dương oán giận, nhưng thấy một cô gái bước đến gần Mộ Ngôn và nói: “Làm phiền cho tôi một tờ rơi.” Sau đó Mộ Ngôn đưa cho cô ấy. Cô ấy chạy đến chỗ cô gái kia và không biết cô ấy nói gì, cô gái kia cũng chạy đến và xin Mộ Ngôncho một tờ rơi.

Sau khi các cô rời đi, Dư Dương bất mãn nói: “Anh chàng đẹp trai chính là quá ư là thích mắt mà. Em vất vả như vậy cũng khôgn phát thêm được tờ nào, anh chàng đẹp trai chỉ cần lọ mặt liền phát hết… Anh a anh… Ý, anh còn đội nón làm gì, trả lại cho em!” Dư Dương giật lại cái nón đầu gấu từ tay Mộ Ngôn, “Đi thôi, anh chàng đẹp trai, đi dụ dỗ họ bằng vẻ đẹp của anh.” Dư Dương vừa nói vừa đem tất cả tờ rơi trong tay mình đưa cho Mộ Ngôn: “Uida, việc này đều là của anh!”

“Dương Dương lại ghen tuông rồi.”

“Không có, không có, không có! Phát của tờ rơi của anh đi, em đến căn tin ngồi một chút, mệt muốn chết!” Dư Dương đội nón lên, cái đầu gấu lắc ngầy nguậy đi vào căn tin, trong mắt Mộ Ngôn chính là dáng vẻ siêu đáng yêu.

Sau một hồi, với gương mặt của Mộ Ngôn đã phát hết sạch tờ rơi, Dư Dương nhìn một hai ba bạn học nữ, nghi hoặc: Sao lại có nhiều người như vậy… Một lúc sau, câu mở điện thoại lên, quả nhiên trang thổ lộ (Confession) dành cho sinh viên trường tất cả đều là Mộ Ngôn.

“A a a a, anh chàng đẹp trai xuất hiện trong thư viện lần trước được chị em tôi thổ lộ lại xuất trong khuôn viên trường rồi. Anh ấy phát tờ rơi gần căn tin trường đấy. Trời ơi, người thật còn đẹp hơn so với ảnh chụp nữa đó. Tôi đã xin anh ấy một tờ rơi. Nhìn ở cự ly gần trông còn đẹp hơn, hơn nữa anh ấy đã thay đổi kiểu tóc.

“Tôi dựa vào, tôi phải đi qua đó, đi ngay lập tức!”

“Tôi cũng đi!”

“Ta cũng đi, anh chàng đẹp trai, tôi tới đây.”

“Từ từ, lần trước có người nói rằng anh ta là ba của đứa trẻ ba tuổi rổi??? Không phải đâu, soa ó thể là một anh chàng đẹp trai như vậy!”

“Lần trước có người nói người thân của anh ấy sao. Người ta nói anh ấy đã là ba của đứa trẻ lên ba rồi đó! /tan nát cõi long – ing/

“TMD… Có thật không đó, được rồi… Tui ghen tị với vợ của anh ấy!”

Dư Dương: “…”

Đúng lúc này, ở cách đó không xa Mộ Ngôn vẫn bị các nữ sinh đại học lần lượt vây công.

“Anh chàng đẹp trai này, có cần em giúp anh phát tờ rơi hay không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Con của anh thật sự đã ba tuổi rồi hả? Thật sự là nhìn không anh là người đàn ông đã có con ba tuổi rồi đâu, vì sao anh lại ở đây phát tờ rơi?”

“Tôi giúp người khác phát…”

“Da của anh đẹp quá, bình thường anh dùng sản phẩm nào vậy có thể chia sẻ chút được không?”

“Tôi dung cái gì cũng được…”

Cứ như vậy, Mộ Ngôn một câu đi một câu lại nói chuyện với các cô gái, may mà mọi người cũng là người biết phép lịch sự, về sau cũng không làm phiền nhiều nữa, Mộ Ngôn phát xong tất cả tờ rơi thì Dư Dương cũng rời khỏi căn tin và trở lại.

“Uida, đẹp trai cũng có ích quá chứ” Dư Dương nói: “Đi thôi, đi về nào.”

“Dương Dương chính là đnag ghen, còn không chịu thừa nhận” Mộ Ngôn nói: “Em muốn nón đâug gấu về luôn à?”

“Không có không thể không hề! ăn giấm của một người là ba của đứa trẻ lên ba thì có gì hay ho chứ… Em giữ giùm cậu ta, cậu ấy sẽ đến lấy lại sau.”

“Dương Dương còn muốn mang đồ của người đàn ông khác về nhà nữa chứ.”

“Anh nghĩ đi đâu vậy! Cậu ta là bạn của em, thỉnh thoảng đến chơi game với em thôi.”



Đến khi bọn họ về đến cửa, Mộ Ngôn vẫn ní không ngừng.

“Cậu còn nói với Dương Dương là ‘tớ yêu cậu’ nữa.”

“Ai nha, đều những lời trêu ghẹo của thẳng nam thôi, anh còn không hiểu rõ sao, anh còn dám nói em! Anh mới là giấm chua tinh thì có.”

“Đúng vậy, là tôi đang ghen đấy, Dương Dương cũng không an ủi tôi chút nào. Tôi cảm thấy thật thương tâm.” Trên khuôn mặt của Mộ Ngôn nở một nụ cười.

“Trông anh không phải đang rất vui vẻ sao!” Dư Dương nhìn anh, qua một lúc lâu, không biết đang phân vân suy nghĩ điều gì, kiễng chân ghé vào tai Mộ Ngôn nói: “Được rồi, em yêu anh nhất, được rồi chứ.”

Nụ cười trên mặt Mộ Ngôn trên càng sâu hơn, cúi đầu hôn Dư Dương: “Tôi cũng yêu Dương Dương nhất.”