Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 8: Đừng tìm cậu trai khác mà~ QAQ (Say rượu H│Sườn xám play)



Ngày hôm sau là thứ bảy.

Dư Dương tỉnh dậy, lần mò điện thoại rồi liếc nhìn, đã mười giờ sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng xuyên qua rèm cửa. Mộ Ngôn hiếm khi vẫn còn chưa rời giường, dù sao đêm khuya ngày hôm qua bọn cậu cẫn rất kịch liệt, trên ghế sô pha vẫn còn lưu đầy dấu vết ân ái.

Dư Dương nhìn dáng vẻ Mộ Ngôn đang ngủ say, vẫn không nhịn được oán giận anh, giơ tay lên trời giả vờ tát Mọ Ngôn thật mạnh, và bị anh bất ngờ bắt được.

“Dương Dương làm sao vậy, muốn quạt mát cho tôi sao?” Mộ Ngôn mở to hai mắt nhìn cậu.

“Đúng vậy a, sợ anh nóng chết!”

Mộ Ngôn mỉm cười siết chặt tay Dư Dương, sau đó kéo cậu lên trên người mình, tư thế của hai người chính là nằm chồng lên nhau. Nhìn Dư Dương, sau một hồi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Hôm nay, Dương Dương sẽ mang nhẫn chứ, chúngta cùng đi ra ngoài.”

Dư Dương nhìn thoáng qua bàn tay của mình, nó trống không. Dù sao cậu và Mộ Ngôn cũng vô cùng thân thiết, hiện tại còn đang đi học, để tránh phiền phức không đáng có, cậu căn bản không đeo nhẫn của chính mình, chỉ là luôn cất giữ bên người thôi.

Dư Dương im lặng một lúc lâu, vươn tay lấy ra một cái hộp nhỏ trên bàn đầu giường, mở ra, đưa cho Mộ Ngôn. Mộ Ngôn mỉm cười lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đeo vào tay Dư Dương, mãn nguyện nói: “Dương Dương vẫn là tốt nhất mà.”

Dư Dương đột nhiên im lặng, một lúc sau cậu cúi đầu hôn lên mắt Mộ Ngôn. Cậu tuy rằng ngoài mặt Mộ Ngôn không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có phần không vui. “Chờ sau này…” Dư Dương nói, “Chờ sau này chúng ta…Cùng gia người trong nhà… Nếu thuận lợi… Là có thể vẫn mang bất cứ lúc nào.”

Những gì Dư Dương nói đều ngắt quãng và không hoàn chỉnh, nhưng Mộ Ngôn ngay lập tức hiểu ý của cậu: “Sau này, phải đổi thành nhẫn cưới mới được.”

“Anh nói cái gì kai chứ, ai kết hôn với anh!” Dư Dương đột nhiên thẹn thùng, lại nói: “Nhưng mà hôm nay em muốn dẫn anh ra ngoài chơi, không phải anh nói anh không quen thuóc nơi này sao.”

“Không sao cả, không có ai chú ý đâu, người xa lạ mà thôi.” Mộ Ngôn xoa óc của Dư Dương nói: “Vậy khi nào thì đi?

“Sau khi ăn trưa” Dư Dương vừa nói vừa nghĩ muốn thoát khỏi người Mộ Ngôn, cậu vặn người và đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cứng ngắc bên dưới mình, “Anh thế nào… Lại động dục cái gì kai chứ!”

“Đây là phản ứng bình thường vào buổi sáng thôi mà, Dương Dương hôn chào buổi sáng nào.” Mộ Ngôn vừa nói vừa nghiêng người về phía trước.

Dư Dương vội vã trốn xuống giường, “lăn lăn lăn, mở mắt ra là giở trò bại hoại, cũng không nhìn xem bây giờ mặt trời đã treo trên ngịn cây rồi! Ai để ý anh chứ!”

Mộ Ngôn cười mãn nguyện nằm ở trên giường.

Đến buổi chiều tà, hai bóng người đi trên phố, một cao một thấp.

Người đàn ông cao lớn đút tay vào túi quần, nhìn đứa nhỏ thấp bé hơn đang ởvề phía trước. Chỉ thấy đứa nhỏ kia chỉ vào cửa hàng này một lúc, và cậu ấy không ngừng nói về nó.

“Quán lẩu này ngon lắm! Lần sau dẫn anh đi ăn, hôm nay chúng ta đã ăn trưa mất rồi.”

“Cô chủ của cửa hàng hoa này rất dễ thương và hiền lành. Khi một giảng viên của em bị ốm, em đã mua hoa từ cửa hàng của cô ấy đến thăm.”

“Này gia món đồ chơi điếm đích lão bản đem ta đuổi kịp đi ra ngoài quá, ngươi có biết vì cái gì mạ, bọn hắn điếm có cá búp bê ki, ta trước kia bang đồng học đi bắt quá, ta rất lợi hại, chỉ chính là búp bê ki sát thủ!”



Mộ Ngôn lắng nghe những gì cậu nói và mỉm cười không ngừng, “Ừm~ Dương Dương thiệt giỏi quá đi~” hùa theo lời nói của cậu.

Dư Dương cảm thấy mình nói nhiều đến hụt hơi: “Em nói này, anh chàng đẹp trai, em đã tốn công nói nhiều như vậy, anh có cảm thấy hứng thú với điều gì không?”

Sau đó cậu chỉ vào cửa hàng bên cạnh: “Em đi mua nước uống nhé, miệng lưỡi khô hết trơn rồi!” Sau đó buông tay Mộ Ngôn nhanh chóng chen vào đội ngũ xếp hàng.

Cửa hàng có rất nhiều người, chờ Dư Dương mua nước xong đã thấy trên tay Mộ Ngôn tcầm một chiếc túi to: “Anh mau gì vậ?” Dư Dương đi đến cầm lên nhìn: “Hoa hồng? Mua cái này làm gì chứ?”

“Đương nhiên là tặng cho Dương Dương a~” Mộ Ngôn nói: “Để ở nhà ngắm cũng đẹp lắm đó chứ.”

“Ngày mai nó sẽ héo chết!” Dư Dương lại bắt đầu lẩm bẩm: “Nhưng anh nên cùng đi mới tốt, em là khách quen của cửa hàng bán hoa, nói không chừng sẽ giảm giá ấy chứ…



Họ đi được một đoạn, Mộ Ngôn đột nhiên dừng lại trước cửa của một cửa hàng bán sườn xám.

Dư Dương nhìn anh: “Anh muốn mua sườn xám sao?” Một lúc sau, Mộ Ngôn nhíu mày không biết đang nghĩ tới điều gì, “Không phải đâu nhỉ, anh sẽ có sở thích này kia đó chứ?”

Mộ Ngôn gõ đầu Dư Dương mổ cái, “Mua cho mẹ của tôi”, rồi đẩy cửa bước vào. Tất nhiên, làm thế nào anh có thể thực sự mua nó cho mẹ mình? Khi nhìn thấy cửa hàng này, tâm trí của anh đã tràn đầy ý tưởng: anh muốn Dư Dương mặc nó.

Khi Mộ Ngôn bước vào và nhìn trái phải, anh hỏi Dư Dương: “Dương Dương cảm thấy cái nào đẹp?”

“Em làm sao biết được, anh mua cho dì thì anh chọn đi chứ, em cũng không hiểu rõ về loại trang phục này, nhưng anh có biết số đo của dì không?”

Mộ Ngôn cũng không trả lời, lại qua lựa lại, anh cầm lên một bộ sườn xám màu đỏ và hỏi chủ cửa hàng: “Mẫu này có kích cỡ lớn hơn không?”

“Có có có, để tôi lấy cho anh chàng đẹp trai nhé!” Chủ cửa hàng trả lời và đem ra một bộ lớn hơn.

“Cái này có phải rộng qúa rồi không, em nghĩ thân hình của dì…” Dư Dương nghi hoặc.

“Lấy cái này đi, cảm ơn” Mộ Ngôn nói với chủ cửa hàng, nói với Dư Dương bằng một giuọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Bà ấy gần đây có mập lên một chút”

“Ồ…” Dù sao đã rất lâu rồi Dư Dương không gặp mẹ Mộ Ngôn nên cũng không có ý kiến gì thêm.

Hai người ra khỏi cửa hàng rồi đi dạo một lúc lâu, Mộ Ngôn cũng mau vài chai rượu, nói là chính mình muốn uống, sau đó cùng Dư Dương về nhà.



Vào buổi tối sau giờ cơm chiều.

Mộ Ngôn cắm hoa hòng vào lọ hoa, đặt một lọ trên bàn ăn, một lọ trên bàn cạnh giường, và ném bộ sườn xám lên giường. Kế đi tới phòng khách mở rượu đã mau, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.

Trước kia Dư Dương đã từng uống rượu và nhận thức được tửu lượng của mình rất kém nên không bao giờ chủ đọng đi mua rượu về uống cả. Nhưng giờ phút này nhìn Mộ Ngôn ở bên cạnh uống từng ngụm từng ngụm một, lại cảm thấy có chút thèm.

“Cho em uống một chút, một tí xíu thôi~” Dư Dương cầm lấy một chiếc ly nói với Mộ Ngôn. Mộ Ngôn ngoài miệng thì nói Dương Dương cẩn thận uống say nhưng anh vẫn rót rượu cho cậu.

“Sẽ không, em uống có một tí xíu hà~”, Dư Dương uống một ngụm rồi nói: “Uống ngon quá đi, đây là rượu gì vậy a, uống thêm xíu nữa.” Mộ Ngôn lại rót them một ly.

“A, quả nhiên là rượu ngon! Nữa, thêm một ly nữa, không sao cả, chỉ uống một chút như vậy sẽ không say đâu” Dư Dương tự tin nói, Mộ Ngôn lại rót theem một ly.

Dư Dương cứ như vậy hết một ngụm lại một chút ít, uống gần hết nửa chai rượu luôn rồi, men say dần ngấm vào người nên câu ngã vào vòng tay của Mộ Ngôn. Mộ Ngôn nhìn hai gò má ửng hồng của Dư Dương, bế cậu đi vào phòng ngủ. Đương nhiên, đây là Mộ Ngôn cố ý đích, vì anh biết Dư Dương là nhóc tham lam.



“A…a ―― Anh làm gì đó, buông em ra, em còn muốn uống nữa cơ.” Dư Dương vùng vẫy, sắc mặt ửng hồng, miệng đầy hơi rượu, nói lung ta lung tung.

“Dương Dương ngoan, đến giờ đi ngủ rồi!”  Mộ Ngôn đặt cậu ở trên giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo của cậu. Dư Dương hất tay anh ra: “Anh muốn làm gì… Soa lại cởi quần áo của em!” Nhưng không thể ngăn lại hành động của Mộ Ngôn, không lâu sau cậu đã bị lột sạch sành sanh.

“Quần áo…Phải mặc… đồ ngủ đâu…” Dư Dương cảm thấy mình trần trụi đến kỳ quái, đưa tay sờ quần áo lần nữa, lại ngẩn người sờ soạng sườn xám trên giường. Dư Dương bộ sườn xám màu đỏ trên giường, có chút ngơ ngác.

“Đây là đồ ngủ tôi mới mua cho Dương Dương, mặc xem có được không nào?” Mộ Ngôn dung giọng nghiêm túc để nói chuyện.

“Không mặc, anh tự mặc đi… nấc…” ném sườn xám về phía Mộ Ngôn rồi nấc lên. “Mặc thử đi nào, mặc vào tôi sẽ nói cho Dương Dương biết một bí mật.” Mộ Ngôn dụ dỗ cậu.

“Bí mật?” Dư Dương mơ mơ màng màng nhìn Mộ Ngôn, mạch não đã còn không rõ ràng cho lắm, “Bí mật gì chứ… huhuhu… Anh có người khác rồi đúng không, anh chết chắc rồi… Cho nên hôm nay anh mới mua hoa hồng chứ gì… Thì ra là muốn tìm cậu trai khác!” Cậu vừa nói vừa hung hăng đánh Mộ Ngôn một cái. Bình thường cậu cũng thường hay đánh giỡn với Ngôn, sau khi uống rượu thì sức lực có hơi mạnh hơn một chút. Mộ Ngôn ăn đau, đột nhiên lại hùa lời nói của cậu: “Tôi muốn Dương Dương mặc bộ đồ ngủ kia nhưng Dương Dương lại không chịu, không ngoan chút nào, tôi cảm thấy thấy khổ sở, không bằng đi tìm cậu trai khác vậy.”

Đọc tr

Dư Dương cho dù say nhưng nghe anh nói đều muốn dựng lông lên luôn rồi, nổi giận đùng đùng lại đấm cho anh một quyền: “Anh dám… Dám tìm người đàn ông khác… Mặc, mặc thì mặc!” Vừa nói cậu vừa bắt đầu mặc sườn xám lên người, hoàn toàn quên mất ai vừa nói cái gì gì bí với chả mật.

Dư Dương có lẽ khó chịu khi nghe thấy “Cậu trai khác” gì đó nên có chút khẩn trương mặc sườn xám vào, nút cũng không mở được, làm thế nào cũng không mặc vào được. Cậu lại bắt đầu nói nhỏ “Phiền chết mất, phiền chết mất, đồ ngủ này sao lại phiền phức như vậy chứ”. Mộ Ngôn giúp cậu mở nút áo sau đó mặc lên người cậu.

Sườn xám màu đỏ đặc biệt quyến rũ, Dư Dương có một làn da trắng nõn, sau khi uống rượu lại chút ửng hồng, sắc mặt lại thêm hồng hào. Sườn xám xẻ cao đến đùi, khó khăn mà ôm trọn phần mông, hai chân thon gọn lộ ra ngoài, Dư Dương không mặc bất kì cái gì ở bên trong. Mộ Ngôn vừa nhìn đã cứng. Quả nhiên rất thích hợp Dương Dương a, Mộ Ngôn âm thầm nghĩ.

“Em mặc xong rồi” Dư Dương nói “Anh không được tìm cậu trai khác nữa…”

“Không tìm, Dương Dương đẹp mắt như vậy, tôi chỉ muốn Dương Dương” Giọng nói của Mộ Ngôn trầm xuống, lập tức hôn Dư Dương áp đảo cậu trên giường, đầu lưỡi của anh tung hành ở trong khoang miệng cậu, liếm sạch dư vị của rượu còn sót lại, dùng tay mạnh mẽ vuốt ve mông cậu cách một lớp sườn xám, vật cứng thẳng tắp ép vào thắt lưng Dư Dương.

“Ưm… A a…” Dư Dương rên rỉ, xoay người vặn vẹo, cảm nhận được vật cứng trên eo mình, bất mãn đẩy vai Mộ Ngô: “Ừ… ưm…” Mộ Ngôn buông môi Dư Dương ra.

Dư Dương thở hổn hển vô cùng tức giận nói: “Anh cút cho em, khó chịu, thật khó chịu”, lại đẩy Mộ Ngôn ra khỏi người mình.

“Vậy thì Dương Dương giúp tôi có được không, giúp tôi sẽ không khó chịu nữa!”

“Giúp thế nào?”

Mộ Ngôn đứng dậy và đổi vị trí với Dư Dương, để cho Dư Dương khóa ngồi ở trên người. Anh lại nắm lấy tay của Dư Dương đặt ở trên vật cứng của mình: “Dương Dương làm cho nó bắn ra có được không?”

Dư Dương lúc này đã không còn năng lực suy nghĩ, Mộ Ngôn nói cái gì thì cậu liền làm theo cái đó, cậu rất nghe lời. Dư Dương cởi quần lót của Mộ Ngôn ra, cầm lấy phân thân của anh, chỉ cảm thấy đồ vật trong tay nóng rực. Hơi thở của Mộ Ngôn lập tức trở nên nặng nề hơn, lại nắm tay Dư Dương, nói: “Dương Dương ngoan, tựa như như vậy di chuyển một chút nào.” Dư Dương lập tức ngoan ngoãn di chuyển.

“Hô…” Ngực của Mộ Ngôn phập phồng lên xuống, một bên hưởng bàn tay ấm áp của Dư Dương, một bên vươn tay vào trong sườn xám, vuốt ve không ngừng.

Dư Dương không biết là đã mệt mỏi hay có chuyện, đột nhiên dừng tay, sau đó vặn vẹo chui xuống thân dưới của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn đè cậu lại, “Dương Dương, không thoải mái sao?”

Dư Dương nhìn vật cứng dựng đứng trước mặt mình, nhíu mày nói: “Em mệt mỏi, vì cái gì nó vẫn cứng như vậy?” Cậu tức giận nhéo nó một cái. “Ưmm…” Mộ Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị ăn đau, mất một lúc sau mới giảm bớt, rồi mới bất đắc dĩ nói Dư Dương: “Dương Dương, cái không thể nhéo, đây chính là tính phúc về sau của Dương Dương đó.” Dư Dương lại ậm ừ, gioongs như nghe không hiểu gì cả.

“A a a a ――” Dư Dương đột nhiên kêu lên, Mộ Ngôn thình lình tiến một ngón tay vào động nhỏ của Dư Dương.

“Anh làm gì vậy, đi ra ngoài, bỏ cái tay ra” Dư Dương bất mãn nói, sau đó bắt lấy tay Mộ Ngôn muốn ngăn lại. Mộ Ngôn dùng một tay bắt được hai tay Dư Dương đang không ngừng loạn động, ngón tay của anh vẫn tiếp tục đẩy vào mở rộng, sau đó đưa them hai ngón tay vào.

“Ưm…ưm…” Dư Dương không ngừng vặn vẹo mông, cậu chỉ cảm thấy trướng đến khó chịu. Mộ Ngôn lại hôn lên môi an ủi cậu, không ngừng liếm hôn. Một lúc sau, anh cảm thấy việc mở rộng cơ hôg đã ổn, liền đặt dương v*t ở cửa động nhỏ, nói với Dư Dương: “Dương Dương ngoan, tự mình ngồi xuống có được không?”

Dư Dương mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ưmmm…”, vừa ngồi xuống một chút Dư Dương liền cảm thấy thật trướng, lại bắt đầu bất mãn: “Khó chịu, em không muốn ngồi…” Vừa nói vừa muốn đứng dậy, Mộ Ngôn làm sao chịu, lập tức đè Dư Dương xuống, tính khí lập tức đi sâu vào trong.

“A a ――” đột nhiên bị tiến vào toàn bộ, Dư Dương sợ đến rùng mình: “Cái gì… Em … Anh đi ra ngoài” Cậu vẫn không ngừng rên rỉ, muốn thoát khỏi tay Mộ Ngôn. Mộ Ngôn lập tức đẩy người lên, hung hăng đỉnh một cái, “A… Anh đừng động, đi ra ngoài đi” Dư Dương lập lại lời vừa rồi.

“Được rồi, tôi không động” Ngoài miệng thì Mộ Ngôn thề thốt như vậy, nhưng trong lòng lại muốn hung hẳng đỉnh cậu từng chút một, đâm ra đút vào liên tục.

“Ô ô… Em nói anh khong được động cơ mà” Nước mắt của Dư Dương dường như muốn trào ra ngoài. “A a… Ừmm…” Miệng vôthuwsc bật ra những tiếng rên rỉ, cơ thể không ngừng di chuyển lên xuống như cơn song dập dìu từng cơn. Dư Dương cảm thấy cảm giác này thật mới mẻ làm sao.

Mộ Ngôn không ngừng đẩy hông và ép chặt Dư Dương, chống đỡ Dư Dương, hai bàn tay của anh và cậu đan xen vào nhau.

“Ưmm… A a a…” Dư Dương sau một hồi bị thao càng ngày càng cảm thấy thoải mái, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra.

Mộ Ngôn đột nhiên nhìn thoáng qua hoa hồng trên đầu giường, vươn tay cầm lấy, gai hoa hồng đã được xử lí. Mộ Ngôn đặt nhành cây hoa hồng vào miệng Dư Dương và nói: “Dương Dương ngoan, ngậm lấy nào”. Dư Dương chỉ tập trung rên rỉ, cũng không biết có nghe được hay không. Mộ Ngôn đột nhiên nhếch mép nói: “Dương Dương ngoan, ngậm lấy, bằng không tôi sẽ ra ngoài tìm cậu trai khác đấy.”

Dư Dương theo phản xạ có điều kiện đột nhiên rùng mình: “Đừng tìm…Cậu trai khác…” Xem ra, chuyện tìm cậu trai khác này thật sự thực kích thích cậu rất nhiều.

“Vậy Dương Dương ngoan ngoãn ngậm lấy đi nào.”

“Được rồi…” Dư Dương ngậm lấy cành hoa hồng.

Mộ Ngôn lại đột nhiên không nhúc nhích. Dư Dương nhìn anh một cách thật mê mang, âm thầm muốn lên tiếng, lại nghe Mộ Ngôn nói: “Không thể để hoa hồng rớt xuống, bằng không tôi sẽ ra ngoài tìm cậu trai khác đó.”

Dư Dương chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, ậm ừ không biết phải làm sao.

“Dương Dương chính mình động đi nào~” Mộ Ngôn nói với cậu. Lúc này, Dư Dương vừa nghĩ muốn nhanh đạt khoái cảm hơn nên vừa nghe Mộ Ngôn nói như vậy liền di chuyển cái mông.

“A… ưm…” Dư Dương lắc mông không theo quy luật nào, Mộ Ngôn lại cách sườn xám vuốt ve đầu v* của cậu, khiến cho Dư Dương không thể chịu nổi. “Ưm…ư…” Dư Dương muốn hét lớn một tiếng, nhưng lại không thể há to miệng vì miệng cậu đang ngậm lấy cành hoa hồng, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng rên rỉ: “Ưm…a…ô…”

“Ừm…ưmm…a…”

“Ừmm…”

“Ô… ưm…ô…” Dư Dương khóc nấc lên, vì không thể ngậm miệng lại được, nước miếng của cậu đã làm ướt cả cuống hoa hồng, khóe miệng chảy dọc theo cành hoa, không thể mở miệng hét lên được, anh cảm thấy rất đau khổ, lệ nóng doanh tròng a~.

Mộ Ngôn nhìn sườn xám vẫn còn chỉnh tề trên người Dư Dương, gương mặt đày nước mắt của Dư Dương càng làm cho nó trở nên mỹ lệ hơn, không nhịn được lại đỉnh them vài cái, bất mãn đẩy người Dư Dương qua, đánh vào mong cậu.

“Ừ… A a…Ô ô ô…”

Đương nhiên, bông hồng trong miệng Dư Dương rơi ra khỏi miệng vì không chịu nổi cú đẩy mạnh của Mộ Ngôn, chợt nghĩ đến điều gì đó lại khóc lóc dữ dội hơn, càng khóc Mộ Ngôn càng phát ra sức đẩy hông.

Phòng ngủ tràn ngập những tiếng rên rỉ và những cú thúc liên tục, và bông hồng ướt đẫm nước bọt đang trơ trọi nằm yên lặng trên giường.