Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 7



Trên một ngọn núi hiểm trở phủ đầy tuyết gần Linh Sơn, nơi đây quanh năm lạnh giá, cái lạnh như thấm vào xương tủy. Giữa một màu trắng xóa đó có một loài hoa đặc biệt mọc trên vách núi. Đó chính là Thiên Sơn Tuyết Liên. Loại hoa khi nở cánh trắng vàng, nhụy đỏ tím, hoa nở to như hoa sen. Giữa tuyết lại có hoa cho nên người ta mệnh danh đây là đệ nhất mỹ nhân trên đỉnh núi Thiên Sơn – Thiên Sơn Tuyết Liên.

Bấy giờ, khắp ngọn núi chỉ có một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên duy nhất, thông thường chỉ cần mười năm hoa sẽ nở, nhưng gốc Tuyết Liên này chỉ ra nụ, nụ của nó to hơn bình thường và sắp đến một ngàn năm rồi mà vẫn chưa nở. Nó hấp thu tinh khí đất trời, khiến cho linh khí không đủ để cung cấp cho những gốc cây khác. Nó chính là độc tôn ở đây. Quanh thân nó bao phủ đầy sương khói màu trắng sữa, nhưng một dải ngân hà chảy quanh…

Hôm nay, khắp ngọn núi Thiên Sơn đều có dị tượng xảy ra, tuy không phải mùa đông, nhưng tuyết lại rơi trắng xóa, nhiệt độ cực kì lạnh, làm cho không có sinh vật nào dám bén mảng lên đây. Bỗng một cơn bão tuyết hình thành, trung tâm của nó là từ trên vách núi cheo leo kia. Nơi đó có một đóa tuyết liên dần dần nở, tuyết càng rơi nhiều hơn, như đón chào vương của chúng. Từng cánh, từng cánh hoa dần mở ra, người ta nói hoa tuyết liên không có mùi, nhưng đóa tuyết liên này khi nở lại tỏa hương lan khắp ngọn núi. Những cánh hoa rung rung trước gió, cánh trắng, nhụy đỏ tím, đây là một sự tương phản đặc biệt. Ở giữa nhụy hoa có một vật gì đó đang hình thành. Nó nhanh chóng hấp thu bão tuyết và phát ra ánh sáng tím êm dịu…

Khi tuyết ngừng rơi, thì vật trong đó cũng dần hiện ra. Đó là một đứa bé có hình hài nhỏ xinh đang ngủ say nằm gọn bên trong nhụy hoa. Dung mạo đáng yêu, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ hồng chúm chím nở một nụ cười ngọt ngào, mái tóc dài màu bạch kim xõa tung, làn da trắng mịn màng như một khối ngọc thượng hạng nhưng lại thiếu đi sắc hồng tự nhiên, màu trắng ấy gần với màu tuyết. Trên thân nó đang mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, xen lẫn những hoa văn, đồ đằng phức tạp… Thì ra đây chính là nguyên nhân ngàn năm nó mới nở hoa. Nó phải thu thập linh khí để hóa hình.

Bỗng đứa bé kia từ từ mở mắt. Đôi mắt màu tím ma mị như bầu trời đêm xen lẫn sự ngây thơ không rành thế sự. Nó ngồi dậy rồi bay vút lên, định tận hưởng không khí trong lành sau khi hóa hình. Nhưng một sự nguy hiểm đang tiến đến gần nó.

Đó là Tuyết Lang Vương, vua của các loại sói. Nó đã tu mấy trăm năm, chỉ còn thiếu một bước là sẽ hóa hình được, không ngờ hôm nay có cơ hội. Đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này chính là đồ đại bổ, có thể giúp ích cho nó được. Nó thấy cả núi có dị tượng liền biết đóa hoa này sẽ nở, chỉ là không nghĩ rằng nó lại tạo ra một tinh linh. Nếu như có thể nuốt trọn cả tinh linh và bản thể thì thực lực của Lang Vương sẽ chạm bước phi thăng. Lang Vương chảy nước miếng, từng bước nhẹ nhàng đến gần con mồi. Nó định một kích trúng đích, nó hiểu được nếu dây dưa thì sẽ không chiếm được.

Gào…

Lang Vương nhào đến như tên bắn, chộp lấy tinh linh Thiên Sơn Tuyết Liên vừa mới thành hình kia. Chuẩn bị nuốt thì một tiếng xé gió vụt đến. Nó nhanh chóng né tránh, tuy thoát nạn nhưng nó lại mất đi con mồi.

“Ngươi là ai mà dám xen vào việc của bản vương?” Lang Vương tru lên một tiếng, rồi nhìn về một hướng tức giận nói. Nó liếm liếm cái chân bị thương đang rỉ máu, đây toàn là tinh hoa tu luyện của nó, không thể uổng phí được.

“Bản quân chỉ là người đi ngang qua. Vật nhỏ này là kẻ có duyên với ta. Ngươi hãy tha cho nó đi.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ sau gốc cây cổ thụ.

“Không được. Nó là đồ của ta.” Lang Vương như phát điên. Đây là cơ hội ngàn năm có một của nó.

“Nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta.” Giọng nói kia vẫn lạnh lùng như cũ. Y tùy ý vẩy tay một cái, cả ngọn núi liền rung chuyển. Tuyết bắt đầu lở, như muốn nhấn chìm mọi thứ. Chỉ cần Lang Vương tiến thêm nửa bước thì nó sẽ bị chôn vùi dưới lớp tuyết lạnh kia.

Lang Vương hoảng sợ, nó không ngờ lại gặp vị này.

“Ngài… Ngài là…” Nó lùi về sau mấy bước, cực kì kiêng kị vị đang đứng sau gốc cây kia.

“Được rồi, ngươi hãy đi đi.” Người nọ ngăn không cho Lang Vương nói tiếp. Chỉ tùy ý phất tay muốn nó rời đi.

“Vâng.” Lang Vương ủ rũ, nó không dám tranh giành với vị này đâu, đành tìm cơ hội khác vậy. Tranh với vị này thì mạng còn khó giữ, huống chi…

Thấy Lang Vương đã rời đi, y liền nhìn vật nhỏ trong vòng bảo hộ trên tay y. Nó đã hôn mê. Y thở dài, lẩm bẩm: “Thật không ngờ, ngươi lại có tạo hóa như thế này, nếu vậy ta lại đưa cho ngươi thêm một phần tạo hóa nữa vậy.” Nói rồi, y mang theo tinh linh Thiên Sơn Tuyết Liên mới thành hình cùng với bản thể của nó theo…

===

“Hở?” Linh Tuyết giật mình mở mắt. Thì ra đây là nguồn gốc sinh ra của ta? Vậy người cứu ta kia chắc hẳn là sư phụ rồi. Nhưng sao ta lại không thể nhớ nổi khuôn mặt của người nhỉ? Càng nghĩ ta càng cảm thấy quái lạ, hình như ta đã quên mất cái gì đó rất quan trọng.

“Gì?” Linh Tuyết kiểm tra cảnh giới. Thật không ngờ ta đã vượt qua luân hồi kiếp, cũng thuận lợi đột phá Hóa Hư cảnh. Chỉ cần hai cấp nữa là sẽ phi thăng thành tiên, ta vui mừng nghĩ. Không ngờ mới bế quan một lát mà có thành tựu này rồi.

Ta lập tức rời trạng thái tu luyện, ẩn thân đi đến thư phòng của huynh ấy.

Linh Tuyết không thể ngờ rằng, bế quan mấy ngày nàng nghĩ thực tế đã qua ba tháng. Tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất…