Văn Nhân

Chương 5: Tám năm



Khi Dương Thần bắt đầu có kí ức, mẹ ruột hắn đã qua đời. Cha hắn quản lí sản nghiệp khổng lồ của gia đình, lại dốt đặc cán mai trong việc nuôi dạy con cái, do đó trước giờ hai cha con vẫn không hòa hợp nhau.

Một người thì cầm gậy gia pháp gào rống, một người thì cứng đầu cứng cổ. Đây là cảnh tượng thường gặp nhất trong nhà họ Dương.

Suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, Dương Thần chỉ nghe lời ông già nhà hắn ba lần.

Lần thứ nhất là lúc hắn còn bé, gạt lệ vì thiếu hụt bẩm sinh ở lưỡi. Cha hắn trực tiếp mang hắn dạo một vòng các công ty thuộc sở hữu gia tộc, sau đó ném hắn cho huấn luyện viên, để lại một câu nói: "Người có thực lực thì không cần khua môi múa mép."

Lần thứ hai là năm hắn mười tám tuổi, mới vào đại học, trầm lặng đứng trước mặt cha hắn, xin chứng cứ chủ tịch trường tham ô. Lần đầu tiên ông vỗ tay cười to, vỗ vai hắn và bảo: "Mẹ kiếp, dám ức hiếp người lão Dương nhà chúng ta coi trọng, muốn chết à!"

Lần thứ ba là khoảnh khắc hình bóng Văn Bất Ngữ khuất dần sau cửa sân bay, hắn định đuổi theo thì lại bị vệ sĩ của cha hắn áp tải về nhà chính. Hắn quỳ rạp dưới đất chịu đựng đòn roi đau đớn, chẳng hé nửa lời. Cha hắn bất mãn nói: "Hành động theo cảm tính! Không cố mà yên phận trong địa bàn của mình, tăng cường thực lực, mai này lấy tư cách gì tuyên bố muốn bảo vệ người mình thích?"

Vì vậy Dương Thần ở lại trong nước, lần đầu tiên ngoan ngoãn theo sát cha hắn học hỏi, tiếp nhận sự vụ gia tộc.

Bốn năm sau, Dương Thần đích thân đi đón Văn Bất Ngữ về nước. Một người học hành thành tài, người còn lại thì sự nghiệp thành công, mà phút tương phùng vẫn hệt thuở thiếu thời.

Hắn chính thức theo đuổi người đàn anh hắn thương.

Một năm sau, Văn Bất Ngữ vui vẻ ưng thuận.

Đến nay, họ đã bên nhau được ba năm.

Nhìn lại thì quãng thời gian tám năm ấy dường như trôi qua thật nhanh, đồng thời cũng thật chậm. Dương Thần tan ca, lái xe đến trước cổng chính đại học A để đón đàn anh đang đi dạy ở đây. Rời mắt khỏi đám sinh viên non trẻ tới tới lui lui, hắn cũng ngưng hồi tưởng.

Mà nơi bục giảng trong phòng học sáng sủa, vị phó giáo sư trẻ tuổi đương viết chữ lên tấm bảng đen. Những tia nắng buông xuống mái tóc đen mềm mại và chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, điểm lên khóe môi khẽ cong vẻ dịu dàng như nước, tuổi hoa như mộng.

Văn Bất Ngữ hoàn thành con chữ cuối cùng, quay đầu cười với đám sinh viên ngồi chật kín trong lớp học, đoạn liền dùng chất giọng trong trẻo êm tai thông báo: "Bài học hôm nay kết thúc tại đây. Các em sinh viên nhanh chóng đi ăn đi nhé, đừng để mình bị đói."

"Tạm biệt thầy Văn!"

Sinh viên cười đùa chào anh, kết nhóm rời đi. Văn Bất Ngữ thu dọn tài liệu dạy học, đồng thời kiên nhẫn đáp lại từng bạn một.

Ở góc lớp, một sinh viên năm nhất vừa cất đồ vào cặp sách vừa khó hiểu hỏi bạn cùng bàn: "Không phải lớp này chỉ dành cho chuyên ngành của tụi mình thôi ư? Cớ chi nhiều người chọn học thế nhỉ? Mới nãy phòng chật ních luôn."

Nữ sinh ngồi cạnh ôm mặt, đắm đuối quan sát người trên bục giảng, chẳng buồn ngoái nhìn cậu ta, đáp: "Trên tổng số sinh viên cả lớp, lượng người chọn môn này đơn giản chỉ vì chương trình học chiếm nhiêu đây thôi."

Dứt lời, cô xòe tay, giơ số năm.

"Chỉ chiếm một nửa?"

"Sai rồi!" Nữ sinh chán nản lườm cậu ta: "Là năm phần trăm."

"Đậu xanh, vậy số còn lại thì sao?"

Nữ sinh cẩn thận đếm lần lượt từng ngón tay: "Có đủ loại nguyên nhân. Thầy Văn không chỉ tài giỏi xuất chúng, mà quan trọng hơn nữa là, thầy ấy đúng thật hoàn toàn thỏa mãn được hàng loạt ham mê như là mê tay, mê giọng, mê sắc đẹp, mê trai ấm áp vân vân mây mây. Sao mà lớp thầy có thể ít sinh viên được đây."

Cậu bạn đặt câu hỏi âm thầm lau mồ hôi, nhắc nhở: "Chị hai à, chị có bạn trai rồi đấy."

Nữ sinh xua tay: "Bà đây thưởng thức trai đẹp, ai cản được!" Cô im lặng một thoáng rồi tiếc nuối nói tiếp: "Tiếc là bông đã có chậu rồi. Bạn trai thầy cuồng chồng lắm, hung dữ phải biết. Tan học cái là cấm có lại gần thầy Văn."

Cô cắn khăn, khóc lóc sướt mướt: "Quá! Đáng!"

"Tôi quá đáng lắm phải không?" Một giọng nam trầm khàn thuần phác đột ngột vọng tới từ phía sau lưng cô.

Nữ sinh lanh lẹ quay lại, cúi đầu liến thoắng chào hỏi: "Ngài Dương nghe nhầm rồi ấy ha ha ha có ai đối tốt với với thầy Văn được như ngài đâu ngài và thầy ấy đúng là một cặp trời sinh đó tôi có việc phải đi trước đây chào ngài chào ngài."

Nói xong liền nhanh tay kéo bạn học chuồn lẹ khỏi lớp từ cửa sau.

Lúc này, Văn Bất Ngữ dọn giáo án xong, phát hiện động tĩnh ở cửa sau. Anh chậm rãi bước về hướng đó, cau mày tỏ ý không đồng tình với cái tên tới đón anh: "Em lại bắt nạt sinh viên của anh nữa rồi."

"Em đâu có." Dương Thần buồn bã cúi gằm mặt, nhưng cánh tay lại lén lút vươn ra ôm choàng cổ người yêu, tay kia thì lấy đôi kính gọng mảnh trên sống mũi người nọ xuống, cất kĩ, đoạn dắt người ra khỏi phòng học.

Ham muốn chiếm hữu trong đôi mắt Dương Thần ẩn sâu dưới ánh nhìn quyến luyến. Hắn nói: "Về nhà, ăn cơm."

...

Để Văn Bất Ngữ sinh hoạt dễ chịu hơn, Dương Thần chọn Tô Châu quê anh làm nơi xây tổ ấm, ở cách ông bà Văn khá gần cho tiện bề thăm nom. Còn ông Dương, từ ngày bàn giao lại hết công việc thì đã bắt đầu du lịch đây đó, không cần con cái phải nhọc lòng.

Trên bàn cơm, Dương Thần vẫn ra sức gắp đồ ăn cho Văn Bất Ngữ như trước, khiến anh chẳng có cách nào đối diện hắn vào mỗi bữa ăn. Anh pha trò: "Em nuôi anh như nuôi con gì vậy chứ. Nhiều thế này, anh ăn sao nổi đây."

Trên phương diện này, Dương Thần lại rất cố chấp. Hắn nhìn tiền bối nhà mình bằng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa xót xa, giải thích: "Anh gầy quá" rồi buồn rầu nhíu mày, lẩm bẩm: "Tại sao, Văn Văn chẳng được thêm xíu thịt nào."

Hễ đụng chuyện liên quan tới đàn anh là hắn kiên quyết đến cùng, không gì lay chuyển nổi*.

Phải cái mỗi khi Văn Bất Ngữ mỉm cười đặt đũa xuống, đôi mắt ôn hòa long lanh sóng nước chăm chú vào hắn, Dương Thần lại đầu hàng.

Bại trận triệt để.

Chiều hôm ấy nhàn rỗi. Văn Bất Ngữ ăn trưa xong ngả lưng lên giường ngủ. Dương Thần cũng xin nghỉ, nằm bất động kề bên anh, mở to mắt trông anh đến tận lúc tỉnh giấc.

Tựa như thời thơ ấu, hắn từng đợi chờ hoa nở.

Bởi thiếu hụt bẩm sinh mà hắn trốn trong công viên rơi lệ, tình cờ gặp gỡ một anh trai dịu dàng. Chính anh đã tặng hắn đóa hoa ấy.

Người đó là Văn Bất Ngữ.

Dương Thần cứ nằm dài tại chỗ nhìn chằm chằm người ta. Thế nên khi Văn Bất Ngữ khoan thai tỉnh dậy thì phát hiện cái đầu xù đang dụi vào cổ anh.

"A, nhột quá..." Mái tóc ngắn cưng cứng châm anh, nhồn nhột. Văn Bất Ngữ không nhịn được bật cười, vừa giữ cái đầu nghịch ngợm của hắn lại, vừa ấm áp lên tiếng gọi hắn: "A Thần? A Thần đừng quậy nữa. Em không đi làm?"

Dương Thần cọ thỏa thuê mới ngừng lại. Hắn nhích người lên điều chỉnh vị trí, ôm lấy đàn anh nhà mình, lưu luyến gác cằm trên đỉnh đầu người trong lòng, lắc đầu đáp: "Không đi."

"Lớn rồi, sao lại còn thích quấn người thế này?" Văn Bất Ngữ buồn cười, thả lỏng người, thoải mái tựa vào lồng ngực rắn chắc của Dương Thần.

Hai người lẳng lặng ôm nhau chốc lát. Văn Bất Ngữ sắp vào giấc lần nữa thì Dương Thần đột nhiên rầu rĩ hỏi: "Văn Văn, em thật sự, rất quá đáng sao?"

Văn Bất Ngữ mất một lúc lâu mới hiểu ý hắn. Thì ra là còn để bụng mấy lời học trò của anh nói đây mà.

Có người yêu nhỏ tuổi hơn mình chính là thế đó. Khác với thái độ sống bình đạm* thản nhiên của anh, Dương Thần lại giống một con sói canh kĩ miếng ăn. Có điều, hắn luôn tôn trọng và bảo vệ anh dù ngày thường có hơi dính người.

Văn Bất Ngữ ngẫm tới ngẫm lui cũng không thông suốt được do đâu học trò của mình lại nhìn nhận Dương Thần như vậy.

Dẫu vậy, anh vẫn quyết định ghẹo tên cứng nhắc này một chút.

Hiếm thấy Văn Bất Ngữ nghiêm mặt, "A Thần đúng là quá đáng."

Dương Thần lập tức căng cứng người, dè dặt hỏi: "Thật, ư?"

Văn Bất Ngữ gật đầu, nghiêm nghị bảo ban: "Lần sau không được ăn hiếp sinh viên của anh nữa."

Dương Thần do dự một đỗi, vẫn không nhịn được kì kèo: "Vậy, ăn hiếp tình địch, được không?"

Cái gì vậy nè? Văn Bất Ngữ mải cười, quên đáp lời hắn.

Thấy Văn Bất Ngữ im lặng, Dương Thần cho rằng anh cự tuyệt mình. Hắn uể oải vuốt tóc xuống che mắt, giọng nghe khổ sở, "Thích Văn Văn, quá nhiều, ghen."

"Văn Văn, là của em."

Các cụ nhà họ Dương dạy rằng: Kẻ nào khi dể người họ coi trọng, thì phải dạy dỗ. Tay nào dòm ngó, cũng xử đẹp tất.

Cơ mà Văn Văn không cho.

Dương Thần càng nghĩ càng sốt ruột, sau đó mất kiểm soát, càng muốn gần gũi Văn Bất Ngữ. Hắn hung hăng cúi đầu, khóa lấy cánh môi duyên dáng của người trong lòng, càn quét khoang miệng mềm mại ngọt ngào như hòng khẳng định chủ quyền. Quấn riết đầu lưỡi non mềm, kích động dây dưa.

Trong phòng tức khắc vang lên tiếng nước mờ ám.

Đã mấy ngày rồi Dương Thần không thân mật cùng người yêu, lửa dục trỗi dậy chẳng thể dập tắt. Thân thể mềm mại hắn đang ôm tỏa lan sức cám dỗ chí mạng, mê hoặc bàn tay và môi lưỡi hắn không ngừng mơn trớn. Hắn vừa hôn vừa gọi: "Tiền bối, tiền bối."

Thôi xong. Văn Bất Ngữ hoảng hốt nghĩ, hình như anh đùa quá trớn, tự đào hố chôn chính mình luôn rồi.

Chỉ những lúc lăn giường, tên này mới gọi anh "tiền bối".

Anh nhận ra điều ấy sau khi cả hai đã bên nhau được một thời gian. Tên Dương Thần này lạ lắm. Hồi cần gọi tiền bối thì nhất quyết thân thiết kêu anh Văn Văn, lên giường lại vừa ngậm cái đó của anh vừa hư hỏng gọi tiền bối, làm mỗi lần Văn Bất Ngữ nghe thấy là xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Giống như hiện giờ.

Cảnh báo: Chi tiết 18+

Gương mặt trước nay mang nụ cười hiền hậu của Văn Bất Ngữ nhuộm sắc đỏ. Dưới chuyển động phóng túng ấy, anh thở gấp liên tục, nhắm mắt cảm nhận tình dục dần dần xâm chiếm ý thức.

"Ưm... A, A Thần, nhẹ một chút được không."

Đỉnh đầu truyền đến âm cuối run run, choán ngợp khoái lạc của đàn anh nhà mình, lòng Dương Thần mềm nhũn. Hắn nghe lời, khẽ khàng môi hôn, tay vuốt thân mình anh. Đầu lưỡi từ mút mát chuyển thành liếm láp, chứa cả thương yêu lẫn khao khát tận xương, lưu luyến trên làn da mịn màng kia.

Dương Thần dằn ham muốn lại, tỉ mẩn săn sóc điểm nhạy cảm trên người Văn Bất Ngữ. Nơi nào cũng xinh xắn, nơi nào hắn cũng yêu.

Đôi tay nóng rẫy xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của người dưới thân, Dương Thần tiếp tục hướng lên trên bắt lấy đôi môi hổn hển hé mở, triền miên gieo xuống những nụ hôn.

"Tiền bối của em..."

Mà tiền bối nhà hắn đã sớm rơi vào bể dục, quấn lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn đồng thời cong chân, thiếu kiên nhẫn cọ xát. Lông mi như cánh bướm rung động không thôi, sóng tình trong cặp mắt thấm đượm dục vọng càng thêm mãnh liệt, mãi đến khoảnh khắc Dương Thần nóng lòng vượt qua giới hạn, yêu lại thêm yêu.

Ai mà nhịn nổi nữa chứ. Dương Thần gấp gáp tự mở rộng, bôi trơn cho bản thân rồi nhắm ngay vật cương cứng của Văn Bất Ngữ, suôn sẻ ngồi xuống. Cuối cùng cũng được thỏa ý giao hòa với anh.

Thân hình màu mật ong rắn rỏi bất cẩn ép phải người dưới thân, Dương Thần híp mắt nhanh chóng đẩy đưa lên xuống. Miệng dưới nóng bỏng ngậm lấy thứ đó, ve vuốt hầu hạ, dẫn dắt cả hai đắm chìm giữa hoan lạc mê say.

Khoái cảm lan tràn không ngớt từ nơi da thịt chạm nhau. Văn Bất Ngữ cuộn ngón chân, tay ngọc nõn nà ghì chặt bờ vai run rẩy của Dương Thần. Đầu ngón tay vì men say tình áinổi lên màu phấn hồng, tựa như được thoa một lớp sơn móng tay, thế mà lại cực kì hợp với anh.

"Ư ưm..."

Văn Bất Ngữ duy trì lối sống cẩn trọng. Cả khi hưởng thụ phút giây xác thịt quyện hòa, anh cũng chỉ kiềm chế phát ra giọng mũi nhẹ nhàng. Nào hay tiếng ngâm nga yếu ớt chợt thấp chợt cao ấy lọt vào tai Dương Thần lại thành thứ thanh âm quyến rũ bội phần.

Nếu liên tưởng cảnh người đàn ông này vận lễ phục đoan trang đứng trên sân khấu, dùng âm điệu mực thước hoàn hảo đọc lời dẫn chương trình, sự tương phản mạnh mẽ này quả thực có thể khiến thanh niên đương đưa đẩy kịch liệt phải phát si phát dại.

Văn Bất Ngữ nhận thấy Dương Thần càng động càng mất khống chế, gắng gượng mở to hai mắt nhìn rõ hắn, kêu lên: "A Thần? Quá nhanh, em, ưm, chậm một chút."

"A, xin lỗi, em không cố ý, nhưng, không dừng được." Dương Thần miệng dũng cảm nhận sai, động tác lại chẳng mảy may hối cải. Lối nhỏ ngậm chặt vật ấy của Văn Bất Ngữ, đâm chọc, khuấy đảo, phô diễn một màn t*ng trùng lên não.

Hắn vùi mặt, cọ tới cọ đi giữa hõm vai và cần cổ Văn Bất Ngữ như muốn ăn vạ, miệng bất lực lặp đi lặp lại hai chữ "tiền bối", tỏ vẻ tình trạng bây giờ chẳng phải tại hắn, đều do anh nhà hắn quá ngon miệng mà thôi.

Văn Bất Ngữ giận dỗi véo tai hắn, mắng: "Nhóc khốn nạn này, ưm ư..."

Sau cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ trầm luân nhục dục.

...

Mây tan mưa tạnh* xoay vần, năm dài tháng rộng. Thiên sứ dịu hiền và sói nhỏ chở che anh sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

- -----------

* Tác giả: Kết truyện kinh điển ha ha ha. Tổng cộng 12500 chữ làm quà, viết xong rồi~ Hi vọng các chị em thân yêu sẽ thích câu chuyện này. Yêu mọi người!

(Có một đoạn tác giả bình luận giữa truyện, để không làm loãng truyện mình đã tách ra chêm vào phần bình luận của wattpad)

* Chú thích:

1. 九头牛都拉不动 (cửu đầu ngưu đô lạp bất động): Chín con trâu cũng kéo không được. Ý chỉ sự kiên quyết hoặc cố chấp, đã quyết định chuyện gì là giữ vững quan điểm tới cùng, ai khuyên thế nào cũng không đổi ý. "Chín con trâu" là một cách nói khuếch đại.

2. 佛系 (Phật hệ): Từ ngữ mạng, đồng thời là một loại hiện tượng văn hóa. Chủ yếu chỉ lối sống bằng lòng với những gì mình đang có, không buồn không vui, để mọi thứ diễn ra tự nhiên bình thường. Xuất hiện sớm nhất vào năm 2014 trên một tạp chí Nhật Bản, giới thiệu những "chàng trai Phật hệ". Về sau phổ biến rộng rãi lại sinh ra thêm những cụm từ khác như thanh niên Phật hệ, cô gái Phật hệ, vân vân - Theo Baike.

3. 云收雨歇 (vân thu vũ hiết): Ví von việc lứa đôi chia xa.

Bắt nguồn từ hai câu trong Kim Tuyến Trì (Quan Hán Khanh)

明知道雨歇云收,还指望待天长地久 (Minh tri đạo vũ hiết vân thu, hoàn chỉ vọng đãi thiên trường địa cửu - Biết rõ mưa nghỉ mây thu, còn trông đợi vào thiên trường địa cửu) - Theo Baike.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!