Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 147: Ta Thấy Đau Lòng Thay Các Ngươi



Dịch: Lạc Trần

***

"Có, bất quá tốn chút điểm công huân thì cũng có thể giải quyết được thôi." Liễu Văn Ngạn cười nói: "Trong nhà có người đạt điểm công huân đẳng cấp đủ cao, ông ta muốn truyền thừa lại cho hậu đại một chút công pháp thì cũng là chuyện bình thường."

Tô Vũ hiểu rõ, hắn gật đầu rồi lại tò mò hỏi tiếp: "Lão sư, đổi công pháp này tốn rất nhiều điểm đúng không?"

Liễu Văn Ngạn thản nhiên đáp: "Dĩ nhiên, vào học rồi ngươi sẽ biết, điểm công huân có thể dễ lấy, nhưng đồng thời cũng dễ đổi ra ngoài, nói cách khác, bọn họ sẽ ban thưởng cho ngươi, nhưng rất nhanh sẽ tìm cớ lấy đi, ngươi cứ tiếp tục cắm rễ ở học phủ, chậm rãi kiếm điểm đi!"

Tô Vũ kinh ngạc nhìn ông, cao đẳng học phủ... Thật khôn khéo a!

"Yên tâm đi, phiên bản bình thường đều là miễn phí, nếu ngươi không có khả năng đổi thì cứ tu luyện theo công pháp có sẵn cũng không sao." Liễu Văn Ngạn trêu ghẹo hắn: "Ngươi muốn tiết kiệm tiền thì đừng đổi!"

Tô Vũ vẻ mặt cầu xin, ta còn muốn làm thiên tài, muốn ngạo thị cùng giai, ta phải đổi a, không đổi thì đợi tới giai đoạn dưỡng tính, hiển nhiên ta sẽ không phải là đối thủ của đám thiên tài Chiến Tranh học phủ, như vậy thì còn không phải sẽ bị bọn họ đánh cho bật khóc như lời Bạch Phong từng kể sao?

"Lão sư, nếu ta bí mật cùng người khác trao đổi công pháp, vậy thì..."

"Phạm pháp!" Liễu Văn Ngạn lập tức gạt bỏ đi suy nghĩ của hắn, "Ta nói đây là trong nhà có người có công huân đẳng cấp cao, như thế mới có thể truyền thừa, danh ngạch có hạn, nếu bị phát hiện đều là phạm pháp, ngươi cho rằng dễ dàng lách luật như vậy sao?"

Tô Vũ tuyệt vọng rồi, hoàn toàn chết tâm rồi.

Điểm công huân của hắn còn chưa tới tay, mà hiện tại hắn đã cảm thấy mình lại sắp sửa nghèo rồi!

Liễu Văn Ngạn an ủi: "Không có việc gì, ngươi không phải còn được ban thưởng mấy chục điểm công huân sao? Tiết kiệm một chút thì cũng có thể tiêu xài rất lâu!《 Chiến Thần quyết 》bình thường thì để ta tìm người làm một bản cho ngươi, hai ngày nữa ngươi tới tìm ta mà lấy. Phiên bản ý chí chi văn thì thôi đừng nghĩ tới, lão sư ngươi chưa từng tu luyện qua 《 Chiến Thần quyết 》, không thể viết ra cái đó được."

Tô Vũ gật đầu, hắn cũng không trông đợi gì ở bản ý chí chi văn, hiện tại hắn đã hiểu biết nhiều hơn xưa, hắn thừa biết thứ này tiêu hao ý chí lực rất lớn.

….

Sau khi hỏi rõ ràng những vấn đề về công pháp tu luyện xong, Tô Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Bản《 Chiến Thần quyết 》tiến giai, khai khiếu 108, được tính là Địa giai đỉnh cấp công pháp đã rất tốt!

Còn đến mức như Thiên giai công pháp thì Tô Vũ lại không quá truy cầu, thứ nhất là vì khó mà thu hoạch được, thứ hai là tu luyện sẽ tương đối phiền toái hơn, liên lụy tới tiến độ.

Địa giai đã đủ rồi!

"Khai Nguyên cửu trọng, nếu như tu luyện bản 《 Chiến Thần quyết 》tiến giai, vậy ta phải mở ra 12 khiếu huyệt để bước vào Thiên Quân nhất trọng mới được."

Thiên Quân có cửu trọng, Khai Nguyên cửu trọng lại mở 12 khiếu huyệt, là hắn có thể trực tiếp bước vào Thiên Quân nhất trọng đỉnh phong.

Bất quá phiên bản bình thường, chỉ cần mở ra 8 cái khiếu huyệt là đã đủ khả năng tu luyện.

Vừa suy nghĩ, Tô Vũ vừa trệu trạo nhai hết đống đồ ăn cháy khét kia, một hồi sau, hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi: "Lão sư, Vạn Thạch có thể tự do đổi điểm công huân để lấy công pháp?"

"Dĩ nhiên." Liễu Văn Ngạn qua loa đáp: "Ngươi là Thiên Quân thì chỉ có khả năng đổi điểm với Vạn Thạch, Vạn Thạch thì có khả năng đổi với Đằng Không, tóm lại là chỉ có thể trao đổi với người cao hơn ngươi một cảnh giới, càng đến cảnh giới bên trên thì xét duyệt càng nghiêm ngặt, yêu cầu để được đổi điểm công huân cũng càng thêm khó khăn."

"Vì phòng ngừa Vạn Tộc giáo trà trộn giao dịch sao?"

"Xem như thế đi." Liễu Văn Ngạn nói: "Không đơn thuần chỉ là vì nguyên nhân ấy, chủ yếu còn là vì không để cho các ngươi không làm mà hưởng! Nhân tộc có thể quật khởi như ngày hôm nay, thứ mà chúng ta dựa vào không phải là vài vị cường giả, mà là vô số nhân tộc cùng một chỗ phấn đấu, ngươi xem Chư Thiên chiến trường đi, quân sĩ vô số, nếu chỉ dựa vào vài vị cường giả thì làm thế thế nào mà chống thủ được?"

"Ngươi không trả giá, ta không trả giá, thế thì hiển nhiên Nhân tộc sẽ không bao giờ trở thành cường tộc."

"Nói ngươi biết một chuyện, thật ra bình thường thân là người khai sáng công pháp tu luyện đều sẽ được chia hoa hồng, bình thường là ba thành."

Liễu Văn Ngạn cảm khái nói: "Kẻ có tiền nhất trong Nhân tộc không phải là những cường giả vô địch kia, mà chính là những vị cường giả có công khai sáng những công pháp mà các ngươi sẽ được học, hằng năm chỉ tính riêng tiền chia hoa hồng của bọn họ đã đủ dọa người! Dĩ nhiên, những công pháp ấy cũng có thể bán đứt... Tỉ như Thiên Quân quyết đã được bán đứt cho quân đôi. Cũng không biết những người đã viết nên bản công pháp Thiên Quân quyết đó có hối hận tới bỏ ăn bỏ ngủ hay không..."

Vốn bọn họ cho rằng đó chẳng qua chỉ là một môn Hoàng giai công pháp, là đồ phế phẩm không đáng tiền.

Bởi vì đối với cường giả Vô Địch mà nói, thứ này quả thật không đáng nhắc tới.

Kết quả... Quân đội Nhân tộc lại coi trọng, sau đó cả Nhân tộc cũng bắt đầu dùng nó làm môn pháp nhập môn tu luyện, thứ này nếu như thu phí, dù cho chỉ lấy một điểm công huân mỗi người, vậy thì bọn họ cũng phải thu được mấy chục, thậm chí là mấy trăm ức điểm công huân.

Huống chi, này còn không phải chỉ mỗi một thế hệ sử dụng, mà là người người của mọi thời đại đều vẫn dùng nó để tu luyện.

Tô Vũ nghe thế liền thấy đau lòng thay cho người sáng tạo ra《 Thiên Quân quyết 》, nhịn không được hỏi: "Lúc đó bọn họ bán đứt cho quân đội hết bao nhiêu tiền?"

"Không biết, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, khi đó mọi người còn chưa phát sốt vì điểm công huân như bây giờ, nghe nói quân đội đã đưa cho bọn họ một bộ thi thể yêu tộc Đằng Không cảnh..."

Liễu Văn Ngạn cũng không quá nhớ kỹ, đây đều là những chuyện qua đã lâu, hiện tại cũng chỉ là một vài tin tức bát quái mà mọi người từng truyền tai nhau mà thôi.

Một bộ thi thể yêu tộc Đằng Không cảnh, có khả năng còn không phải là chủng loại cấp cao nhất, kết quả là chỉ dùng nhiêu đó để bán đứt quyển công pháp này, quá thua lỗ.

Tô Vũ thật sự đau thịt thay vị kia, tò mò hỏi: "Vậy các công pháp sau đó cũng là quân đội mua một lần luôn sao?"

"Tình huống cụ thể thì ta không rõ lắm, các công pháp phía trên Sơn Hải cảnh, có thể là do hậu kỳ khai sáng, chưa hẳn đã bán đứt, cái này ta cũng không biết."

Liễu Văn Ngạn dù sao cũng không phải kẻ ngồi lê đôi mách, những sự tình này ông chưa từng quan tâm đi tìm hiểu làm gì.

Thấy Tô Vũ tỏ vẻ hứng thú, ông không khỏi phì cười, trêu chọc hắn: "Chi bằng ngươi cũng thử xem. Khai sáng công pháp là sở trường của Văn Minh sư! Các Văn Minh sư bao đời nay đều đã phát minh ra đủ loại công pháp, dĩ nhiên, không phải nghiên cứu nào cũng có ích, thậm chí còn có những công pháp khiến cho người thử nghiệm gặp phải vô số tai họa."

"Có người tu luyện tới một nửa, bỗng nhiên mọc ra cái đuôi, hoặc là nhiều thêm một cái tay, hoặc là mọc ra lân phiến... Những công pháp phổ biến mà chúng ta đang được học chính là thành quả sau bao lần thử nghiệm nghiên cứu của các Văn Minh sư."

Liễu Văn Ngạn thở dài: "Chỉ riêng một điểm này, nhân tộc nhất định phải ghi nhớ công ơn của Văn Minh sư! Văn Minh sư khai sáng vô số công pháp, có cái vô dụng, có cái có ích, nhưng tựu chung đó đều là thành quả lao động miệt mài của bọn họ. Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cũng không biết đã chết bao nhiêu người để sáng tạo nên bản công pháp hoàn chỉnh."

"Nhiều đời Văn Minh sư vẫn luôn không ngừng sửa đổi và hoàn thiện các công pháp. Khi xưa mọi người tu luyện bằng vận khí, có kẻ chết, người tàn tật vì phản phệ, nhưng đến bây giờ, cơ hồ sẽ không có người nào bởi vì tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma tới tử vong nữa... Đây đều là công tích của các Văn Minh sư."