Vì Cậu Là Tín Ngưỡng Của Đời Tôi

Chương 2: Sự thật đôi khi quá đau lòng



Sau khi phát hiện ra tình cảm của mình đối với Tùng Dương, Sơn Trà một mực giữ khoảng cách với cậu ta. Cô không muốn bản thân nghi ngờ hay ngộ nhận tình cảm của cậu dành cho cô. Cô muốn mọi thứ thật minh bạch rõ ràng. Chí ít là cho đến khi cô chính mình xác nhận tất cả.

Nhưng cô phải làm sao đây?

Trong chuyện này cô thực sự không có kinh nghiệm.

Hay là tâm sự với Phương Uyên, nhờ cô ấy giúp đỡ một tay.

Phương Uyên sinh ra và lớn lên trong một gia đình vô cùng giàu có, là một đại tiểu thư chính hiệu trong giới học đường thời bấy giờ.

Cô ấy xinh đẹp và lanh lợi. Khỏi phải nói xung quanh luôn có rất nhiều chàng trai yêu mến cùng theo đuổi. Hôm nay thử quen người này, ngày mai thử quen người kia, đối với Phương Uyên những chuyện tình cảm cỏn con như thế này không đáng nhắc tới.

Cô ấy quan điểm, phải quen biết tiếp xúc với nhiều người mới có thể biết bản thân mình thích hợp với người như thế nào. Nhưng tính ra thì.. cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn thảm hơn cô, vẫn chưa tìm ra được người đó.

Ngoài những giờ đi học trên lớp, đọc sách trong thư viện, Sơn Trà còn đảm nhận thêm một công việc khác.

Là gia sư tại nhà của Phương Uyên.

Lúc đầu Sơn Trà cũng chỉ nghĩ giúp cô bạn thân học tập ôn luyện một chút cũng không mất quá nhiều thời gian của cô. Nhưng cô lại không ngờ rằng, có một ngày cô lại dùng chính việc này để tự kiếm tiền trang trải cuộc sống của bản thân.

Thật ra ba mẹ Phương Uyên rất đau đầu về vấn đề học tập của con gái. Họ đã tốn công tốn sức mời biết bao gia sư giỏi nhất thành phố đến dạy kèm cho cô nhưng kết quả đều không như mong đợi.

Vấn đề là Phương Uyên không chịu hợp tác.

Không ngờ rằng khi học cùng Sơn Trà, thành tích của Phương Uyên lại tiến bộ trông thấy. Chính vì thế mẹ Phương Uyên tỏ ý muốn mời Sơn Trà về nhà học cùng con gái của bà.

Sơn Trà rất nhanh liền đồng ý.

Ôn tập cùng Phương Uyên cũng là thêm một lần cô ôn luyện kiến thức cho chính bản thân mình. Với lại Phương Uyên là bạn thân của cô, sao cô có thể từ chối.

Một điều ngoài ý muốn là mẹ Phương Uyên lại xem ý tốt của Sơn Trà thành một công việc. Lúc đầu Sơn Trà không đồng ý, nhưng họ nói mãi cô cũng không thể từ chối được nữa.

Cũng tốt, vừa có thể ôn tập kiến thức vừa có thể kiếm tiền, cô cũng không cần phải lo về chi phí học tập và sinh hoạt của bản thân, giảm bớt gánh nặng cho mẹ và anh trai ở quê nhà.

Một buổi chiều đầu tháng hai.

Như mọi khi Sơn Trà rời khỏi nhà trọ một mình đạp xe đến thẳng nhà Phương Uyên.

Đó là một căn biệt thự vô cùng sang trọng.

Thật ra nói cô không ghen tị hay đố kỵ với Phương Uyên cũng hoàn toàn không đúng.

Ghen tị? Cô có chứ.

Đố kỵ? Cô cũng có chứ.

Ở độ tuổi hay mộng mơ hay so sánh thiệt hơn như cô sao có thể không sinh ra những suy nghĩ đó cho được. Chỉ có điều phải cảm ơn vùng rất nghèo cằn nơi cô sinh ra đã giúp cô trưởng thành hơn các bạn bè đồng trang lứa.

Cô ghen tị – cô sẽ cố gắng có được.

Cô đố kỵ – cô sẽ tự mình tạo ra được.

Chỉ những thứ phải đổ mồ hôi nước mắt giành lấy thì khi có được bản thân mới cảm thấy trân quý.

Sơn Trà thu lại những suy nghĩ tiêu cực không đáng có, cô hít một hơi thật sâu nhanh chóng chạy lên phòng riêng của Phương Uyên.

Một căn phòng màu hồng rộng lớn, thậm chí còn rộng hơn cả căn nhà trọ của cô. Trong phòng có rất nhiều đồ, từ quần áo, túi xách, giày dép cho đến những món phụ kiện linh tinh lang tang của mấy thiếu nữ mới lớn.

Không gì là không có ở đây cả, ngay những món đồ cô ấy chưa bao giờ đụng đến cũng đầy rẫy.

"Mình đến rồi đây." Sau khi mở cửa bước vào, Sơn Trà cao giọng nói một câu.

Phương Uyên cũng không để ý lắm, chỉ "Ừ" một tiếng đáp lại sau đó nhanh tay gửi đi một tin nhắn.

Trên màn hình là một cửa sổ chat messenger đang hiển thị:

Tùng Dương: [Hôm nay có học không? ]

Phương Uyên: [Có.]

Tùng Dương: [Mấy giờ xong? ]

Phương Uyên: [8h]

Tùng Dương: [Vậy đúng 8h đợi cậu dưới nhà.]

Phương Uyên: [? ]

Phương Uyên: [Làm gì? Đã trễ như thế rồi.]

Tùng Dương: [Có chuyện muốn nói.]

Tùng Dương: [Đừng nói cho Sơn Trà biết. Chỉ một mình cậu thôi.]

Phương Uyên: [Ồ!]

Phương Uyên: [Ok.]

Bên này, Sơn Trà đã chuẩn bị xong tập sách để ra bàn. Thấy cô gái nào đó vẫn đang mải mê múa bàn phím, Sơn Trà không nhịn được tò mò:

"Nhắn tin với ai mà say sưa thế? Đừng nói mới đó đã có đối tượng khác rồi nha."

"Đâu có." Phương Uyên nhanh miệng trả lời: "Một người bạn bình thường thôi."

Nói xong cô vứt nhanh điện thoại xuống giường lao thẳng đến chỗ Sơn Trà.

"Chúng ta học thôi, học thôi nào."

"Ừm."

Sau một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, Sơn Trà dứt khoát nói thêm một câu: "Phương Uyên, tí nữa học xong mình nói với cậu một chuyện nhé!"

"Chuyện gì thế? Nói luôn bây giờ không được sao?" Phương Uyên mang một bộ hóng hớt nhìn sang.

"Không, để học xong đi, bây giờ chưa nói được."

"Ồ." Phương Uyên có chút chán nản thở dài.

Sao ai cũng muốn nói chuyện bí mật cho mình nghe thế này.

Thật là tò mò.

Học thôi học thôi, học xong để còn hóng chuyện nữa chứ.

* * *

Đúng 8 giờ tối.

Trong khi Phương Uyên đang thu dọn tập sách, Sơn Trà lấy cớ đi vào nhà vệ sinh một lúc.

Hồi hộp quá đi mất.

Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, mở miệng nói với Phương Uyên như thế nào.

Kệ đi, tới đâu hay tới đó.

Cơ hồ là khi Sơn Trà vừa quay lưng rời đi, chiếc điện thoại đặt trên giường của Phương Uyên cùng lúc kêu "ting" một tiếng.

Là tin nhắn của Tùng Dương.

Tùng Dương: [Tôi đến rồi.]

Phương Uyên: [Ok. Xuống liền.]

Liếc mắt nhìn vào nhà vệ sinh, Phương Uyên quyết định chạy xuống nhà gặp Tùng Dương trước.

Vẫn nên ưu tiên cho tên con trai duy nhất trong nhóm nha.

Trước cổng nhà.

Tùng Dương một thân màu đen đứng bên cạnh chiếc xe đạp thể thao quen thuộc của mình.

Thấy Phương Uyên bước ra, cậu chàng vui vẻ mỉm cười nhưng trên gương mặt vẫn không che giấu được vẻ khẩn trương cùng hồi hộp.

"Có chuyện gì thế?" Phương Uyên đi tới trước mặt Tùng Dương nghiêng đầu hỏi trước.

Tùng Dương hơi cúi đầu, không biết qua bao lâu cậu mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của Phương Uyên, nghiêm túc mở miệng:

"Nghe nói, cậu chia tay với Bảo Duy rồi?"

"Ừm. Anh ta bắt cá hai tay. Đồ xấu xa." Phương Uyên tức giận xác nhận.

"Vậy thì đừng quen với mấy người đó nữa. Bọn họ không tốt. Bọn họ chỉ biết lợi dụng cậu."

Phương Uyên suy nghĩ một lúc, thấy lời Tùng Dương nói cũng không sai nên thuận thế gật đầu một cái. "Ừm, tôi biết rồi."

"Cậu.. cậu làm bạn gái tôi đi. Tôi đảm bảo sẽ không như bọn họ. Sẽ đối xử với cậu thật tốt, sẽ không bao giờ khiến cậu buồn lòng."

Lời nói của chàng trai vừa vang lên, cơ hồ là trong nháy mắt vẻ mặt đang bình thản của Phương Uyên bỗng chốc đại biến.

"Cậu.. Cậu vừa nói gì?" Phương Uyên trừng to hai mắt ấp úng hỏi lại lần nữa.

Tùng Dương hít thở thật sâu, cậu đưa hai tay nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt của cô gái, lời nói phát ra tuy nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng quả quyết.

"Tôi nói.. cậu làm bạn gái tôi đi. Tôi thích cậu!"

Đứng phía sau cánh cổng kiên cố, Sơn Trà ra sức đưa hai tay lên bịt miệng chính mình, đôi mắt cô trừng to như thể không tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.

Cậu nói.. muốn cô ấy làm bạn gái của cậu.

Cậu nói.. cậu thích cô ấy.

Là thích cô ấy.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể như vậy chứ?