Viên Đạn Tình Yêu

Chương 44: Cô đang ở đâu?



Diệp lưu lại chỗ của Tiêu Ngọc Phương chỉ mới nửa buổi đã thấy chán. Tiêu Ngọc Phương bảo người sắp xếp cho cô một căn phòng, sau đó để cho cô tùy ý trang trí.

"Tiểu thư, cô muốn trang trí thế nào cứ nói với tôi. Tôi là Tần Yên, là thư ký của tổng thống."

"Trang trí đơn giản chút là được, miễn đầy đủ." Diệp ngừng lại, dường như cô phát hiện ra gì đó.

"Tiểu thư có gì thắc mắc sao?" Thư ký Tần nhìn Diệp.

"Lúc nãy.. cô gọi bác ấy là gì?" Diệp không dám chắc chắn.

"Là tổng thống ạ." Thư ký Tần khó hiểu.

"Tổng thống?" Diệp cảm thấy nhiệm vụ có chút không khả thi. Cô quên mất, trên truyền hình thời sự, tên của bác ấy xuất hiện nhiều như thế mà cô lại không nhớ! "À, bác ấy đi rồi phải không?"

"Vâng ạ."

"Thôi được rồi, thư ký Tần, cô có thể đi làm việc được rồi, tôi có thể tự lo cho mình."

"Vậy.. chào tiểu thư." Thư ký Tần lưỡng lự, nhưng dường như cô ấy nhớ ra có việc phải làm nên quyết định đi.

Diệp mang điện thoại của mình ra, vừa lúc chuông điện thoại mới reo lên. Cô nhìn màn hình, trên đó hiển thị một cái tên quen thuộc: Quản lý Cảnh.

"Alo, chị Thiên Tĩnh."

"Alo, Thanh Diệp, em đang ở đâu vậy? Sao em còn chưa tới?"

Lúc này Diệp mới nhớ ra, cô hôm nay có cảnh phim. "Xin lỗi chị, nhưng em có việc đột xuất quan trọng, bây giờ em đang ở chỗ khác ạ. Chị nói với đạo diễn Lương hôm nay cho em nghỉ được không? Hôm sau em sẽ quay bù lại hôm nay."

"Cái gì? Đột xuất? Em đi đâu? Đi với ai? Đi lúc nào?" Giọng Cảnh Thiên Tĩnh có vài phần lo lắng.

"Em vừa đi thành phố M, sáng sớm nay có việc gấp nên phải đi." Diệp tỏ ra áy náy. "Xin lỗi chị, nhưng chị có thể thông báo với đạo diễn giúp em được không?"

"Vậy sao.. Vậy có thể, nhưng mà khi nào em về đây?" Giọng Cảnh Thiên Tĩnh có phần lo lắng.

"Em đang cố gắng trở về nhanh nhất có thể, có lẽ ngày mai em có thể về." Diệp nhìn bầu trời ngoài cửa kính.

"Ừm, phim của chúng ta sắp đóng máy rồi, nên mấy ngày cuối tranh thủ quay càng nhanh càng tốt." Cảnh Thiên Tĩnh dặn dò tỉ mỉ. "Khi nào em về nhớ gọi cho chị nhé."

"Vâng ạ, em biết rồi. Em cảm ơn chị trước nhé." Diệp cúp máy.

Cô nghĩ, cô không thể về sớm được. Sáng ngày mai, bác ấy sẽ thông báo kết quả xét nghiệm DNA cho cô.

Vạn lần không nghĩ tới, mẹ lại có thân thế như vậy. Nếu như bác ấy biết được toàn bộ sự thật rồi, liệu.. bác ấy có giúp mình trả thù cho mẹ không?

Tuy vậy, trăm ngàn lần Diệp lại không nghĩ tới, mình lại chính là một con cờ nằm trong ván cờ của người ta.

* * *

Trần Hạo thấy hôm nay Trình Nam không báo lịch trình của Diệp cho anh nữa, vả lại, sáng nay anh cũng không thấy Triệu Thanh Diệp có nhà. Anh thầm nghĩ, lẽ nào Trình Nam lại quên?

Không, trí nhớ của cậu ta tốt lắm mà.

Có lẽ là quên thật, con người ít ra cũng phải quên một số thứ.

Trần Hạo vô cùng rối rắm, anh nhìn chằm chằm Trình Nam làm cậu ta sởn cả tóc gáy. Trình Nam đang nghĩ, bộ sáng nay mình đã đắc tội gì với tổng tài nhà mình hay sao?

Nghĩ mãi không ra, Trình Nam đánh liều định hỏi Trần Hạo mình đã làm gì, nhưng Trần Hạo lại hỏi trước:

"Thư kí Trình, hôm nay cậu có quên gì không?"

"Dạ?" Trình Nam có vẻ khá bất ngờ. Mình quên cái gì nhỉ.. "Em không biết nữa, thưa sếp."

"Vậy à.." Âm thanh của Trần Hạo hạ thấp xuống bất ngờ. Trình Nam lại thấy lạnh người. Rốt cuộc mình quên làm gì mà để tâm trạng sếp trở nên xấu như thế?

Trong lúc mấu chốt, Trình Nam lại nghĩ đến Diệp, bất thình lình anh ta bật thốt một câu: "À, đúng rồi, em quên.."

"Cậu quên gì?" Trần Hạo gần như là hỏi ngay lập tức, làm cho Trình Nam giật cả mình.

"À, sếp, hôm nay cô Triệu có việc nên không đến đoàn phim ạ." Trình Nam nghiêm mặt, thực ra trái tim anh đang tăng nhịp đập. Sếp, đừng tức giận như thế, bát cơm của em không khéo lại bay đi mất!

"Có việc?" Trần Hạo nghi hoặc lẩm nhẩm.

"Em cũng không biết nữa, ngay cả quản lí Cảnh cũng không biết là cô ấy đang ở đâu, mà chỉ nói như thế thôi ạ." Trình Nam thở phào nhẹ nhõm, có lẽ.. sếp không vui vì chuyện này đi?

"Vậy sao.." Trần Hạo tỏ vẻ 'đã biết', nhưng trong lòng anh đang vô cùng lo lắng. Cô ấy đã đi đâu rồi?

Mở điện thoại ra, anh soạn tin nhắn cho cô nhưng không nhấn nút gửi.

Cô ấy có biết là mình nhắn không?

À, quên không nói, số điện thoại của Triệu Thanh Diệp là do Lương Thành cung cấp cho Trần Hạo.

Trần Hạo phân vân mãi, cuối cùng, sau bao nhiêu lần soạn đi soạn lại tin nhắn, anh mới nhấn nút 'gửi'.

Nhìn lại nội dung trong tin nhắn, anh chỉ muốn chôn đầu xuống đất. Trời ạ, cái tin nhắn sao mà kì cục quá vậy?

Thôi kệ, lỡ gửi rồi..

* * *

Diệp đang ngồi bên cửa sổ, thì điện thoại rung lên báo tin nhắn đến. Cô mở ra xem.

Một tin nhắn cộc lốc, chỉ có 4 chữ: "Cô đang ở đâu?"

Số điện thoại lạ, giọng điệu này.. Không phải là tin từ tổ chức. Cũng không phải của Thiệu Anh Vũ.

Tưởng tượng ra nếu Thiệu Anh Vũ nhắn tin cho cô như thế nào, Diệp không khỏi rùng mình. Miễn nghĩ đi, sến súa chết đi được.

Vậy có lẽ là từ anh hàng xóm của cô rồi.